Trời vừa hừng sáng, Giai Mẫn đã đến công ty. Cầm một sấp giấy tờ trên tay, cô cứ đi tới đi lui mãi. Chỗ giấy đó chính là “bằng chứng” mà Giai Thi đã đưa cho cô. Tận mắt nhìn những cuộc trò chuyện cũng như đối chiếu hai đoạn văn, Mẫn cũng ít nhiều tin vào lời chị gái. Nhưng nói thật là cô cũng chẳng biết giải quyết làm sao được! Nghĩ đi nghĩ lại, cô chỉ còn biết giao cho Tạ Kha. Cô tin anh ấy sẽ không vì tình riêng mà làm ảnh hưởng đến công việc.
Phải mười phút sau đó, Tạ Kha mới xuất hiện công ty. Lúc này tập đoàn Thiên Ân vẫn khá vắng lặng, chỉ có vài người đến sớm. Thấy Giai Mẫn, anh không khỏi kinh ngạc, bởi vì anh thường đến sớm hơn hầu hết mọi người. Cô nhân viên này tuy không đi trễ nhưng cũng hiếm khi đi sớm.
- Có việc gì gấp à?
Nhìn thấy anh, cô lâm vào bối rối. Trong đầu đã định sẵn là sẽ giao cho anh xử trí, nhưng cô cứ cảm thấy sao sao. Tìm đến anh để tố cáo người anh yêu, nhìn kiểu nào cũng cảm thấy ngại. Nhưng chợt nghĩ đến vẻ mặt trầm trọng của Giai Thi, cô nàng hạ quyết tâm đẩy hết mớ giấy tờ đến trước mặt Tạ Kha.
- Anh xem cái này đi.
Tạ Kha nhìn lướt qua vài trang, sắc mặt cũng thay đổi. Đăm chiêu một thoáng anh mới bảo Giai Mẫn:
- Vào phòng anh.
Hiểu rằng anh không muốn để nhiều người biết chuyện, Giai Mẫn nhanh chóng đi theo. Cũng tốt, trước lúc đen trắng rõ ràng, làm lớn chuyện không phải là quyết định sáng suốt. Trong lòng cô vẫn còn một chút hi vọng mong manh, rằng mọi thứ chỉ là hiểu lầm và chị Uyển chẳng làm gì sai cả. Với cô, chị ấy không những là bạn mà còn là một người cô hâm mộ tận đáy lòng.
Ngồi vào bàn làm việc, Tạ Kha vặn hỏi cô gái trước mặt mình:
- Em lấy xấp tài liệu này ở đâu vậy?
Giai Mẫn dè dặt đáp:
- Là chị gái em đưa. Hôm qua anh gửi bản thảo cho em, tình cờ chị của em đọc được. Rồi chị ấy rất tức giận, và sau đó cho em xem những cái này. Em nghĩ anh cần biết, nên đã in tất cả ra và mang đến…
Ánh mắt của anh trở nên thâm trầm, khiến gian phòng trở nên lạnh lẽo. Việc anh chẳng nói gì khiến Giai Mẫn luống cuống một phen:
- Em có thể đảm bảo tất cả những thứ này đều là thật. Em… không phải em hại chị Uyển đâu!
Để chứng minh, Giai Mẫn nói cho anh biết việc Giai Thi chính là Nhã Nghi, thậm chí còn nhờ Lạc Vũ làm nhân chứng. Thông qua biểu cảm của cô nàng, Tạ Kha biết cô không hề nói dối câu nào. Lại nhìn qua những bằng chứng một lượt, anh vẫn chẳng phát hiện ra vấn đề gì. Thở dài một hơi, anh mới đáp lời.
- Anh tin em không phải hạng người đó.
Còn nửa câu anh không nói, là anh càng không tin Uyển lại làm ra chuyện này. Đồng hành với cô qua bao nhiêu tháng năm, tính của cô anh còn không hiểu hay sao?
- Thôi em làm việc tiếp, chuyện này anh sẽ giải quyết.
Giai Mẫn cứ nhấp nhứ chưa chịu rời khỏi, anh đương nhiên hiểu cô nàng đang nghĩ gì. Bất đắc dĩ, Tạ Kha đành phải hứa với cô nàng:
- Yên tâm đi, anh tuyệt đối không thiên vị.
Nhìn cô gái cúi chào rồi rời khỏi, anh day day huyệt thái dương. Rồi một lần nữa cầm cả hai tác phẩm lên, Tạ Kha chăm chú đọc.
Trong ấn tượng của mọi người, những người điều hành các tập đoàn lớn thường là người có khả năng tư duy logic rất cao. Thế nhưng, ít ai biết rằng ngoài việc nhanh nhạy với số liệu thì Tạ Kha cũng có khả năng cảm nhận văn chương rất tốt. Chính điều này đã khiến anh và Thư Uyển thân thiết khi còn đi học. Cùng đọc một quyển sách, cùng ngẫm về một nhân vật, đó là những việc mà hai người thường làm nhất trong suốt tuổi học trò.
Rất nhanh, Tạ Kha đã phát hiện sự tương đồng giữa hai phiên bản. Và nhìn sang những tin nhắn, anh không khỏi nhíu mày, vì nó quá thuyết phục. Trong thâm tâm anh, một sựhoài nghi dần nãy nở, nhưng bị anh đè nén lại. Chỉ là hiểu lầm thôi, chắc chắn là như thế. Ai cũng có thể làm việc đó, nhưng Uyển thì không bao giờ!
Giờ làm việc đột nhiên trở nên thật dài. Biết rõ mình chẳng thể tập trung vào việc khác, lần đầu tiên Tạ Kha lạm dụng chức quyền để rời công ty sớm. Phải nghi ngờ cô, anh thật sự rất khó chịu và anh nghĩ là mình cần chấm dứt nó ngay lập tức. Một lời xác nhận từ cô, đó là tất cả những gì anh cần trong lúc này.
- - - - - - -
Thư Uyển ngồi trên giường, mắt cứ dán chặt vào tin nhắn cuối cùng của Nhã Nghi. Suốt một đêm qua, cô đã không thể thư thả. Cô cảm thấy ân hận và đau khổ khi đã phạm một lỗi mà bản thân cô không tài nào tha thứ. Và ở một khía cạnh khác, cô lại thấy căm ghét bản thân. Một sự hối hận muộn màng như thế có ý nghĩa gì đâu? Có chăng, nó chỉ khiến cô thấy mình thật dối trá!
Nghe tiếng đập cửa, cô xỏ chiếc dép bước nhanh ra ngoài. Là anh, cô hoảng hốt khi thấy anh đứng trước cổng nhà mình vào sáng sớm. Vẫn đang giờ làm việc mà, sao anh lại đến? Đầu rối rắm, nhưng tay cô nhanh chóng mở cửa cho anh bước vào.
Nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, tự dưng cô cảm thấy bất an. Đôi mắt đó như thấu suốt tâm hồn cô, nhìn thấy cả những ngóc ngách bẩn thỉu nhất mà cô luôn giấu giếm. Anh đứng đó hồi lâu, rồi mới mở miệng:
- Tớ có một chuyện muốn hỏi cậu. Nói thật cho tớ biết, được không?
Hai chữ được không thoát ra từ miệng anh như pha chút van xin. Thư Uyển chột dạ cúi mặt, rồi gật đầu khe khẽ. Lấy từ cặp da ra xấp tài liệu mà Giai Mẫn đã giao cho anh vào ban sáng, anh nói với cô bằng giọng điệu ôn hòa:
- Có người đã đưa cho tớ cái này, và bảo rằng cậu đạo văn.
Hai chữ đạo văn như một tiếng sấm vang lên trong đầu Thư Uyển. Thân hình nhỏ nhẵn khẽ run lên. Anh đã biết, anh biết hết rồi ư? Thật tồi tệ! Sự lảng tránh của cô tất nhiên không nằm ngoài tầm nhìn của Kha, nhưng anh vẫn chưa muốn tin tưởng. Anh vịn vai cô, đưa ra yêu cầu:
- Nhìn vào mắt tớ và xác nhận đi. Tớ tin cậu.
Thư Uyển ngẩng mặt lên, lắc đầu khe khẽ. Một hành động khôn ngoan lúc này là nói với anh cô không hề sao chép, cô bị người ta vu oan. Anh tin cô mà, anh sẽ không nghi ngờ điều cô nói. Cô cố gắng mở miệng, môi lắp bắp. Cô, thật sự không thể nào dối gạt anh:
- Tớ…
Nhìn gương mặt chực khóc của cô, anh còn gì mà không hiểu nữa. Một cơn tức giận lập tức cháy bùng. Không thể kiềm chế bản thân, anh quát cô:
- Tại sao cậu phủ nhận! Cậu biết tớ sẽ tin cậu mà!
Lần đầu tiên trong đời, Tạ Kha mong mình bị lừa gạt. Anh thà bị lừa cũng không muốn đối mặt Thư Uyển trong một tình cảnh như thế này. Anh không dám đối mặt với sự đổi khác của cô, anh muốn cô gái trong lòng anh mãi mãi thuần khiết như những năm đó. Nhưng cơ hội tự lừa gạt chính mình đã bị cô gái anh yêu đập nát.
- Tớ không thể lừa cậu.
Cô nói mà như khóc. Tạ Kha nhìn Thư Uyển, lần đầu tiên anh cảm thấy cô khác lạ đến thế. Nếu cô không có cảm hứng, chẳng phải chỉ cần nói với anh một câu là mọi chuyện đã ổn rồi sao? Anh có bức ép gì cô đâu, tại sao cô lại làm cái chuyện mà chính cô rất mực căm ghét đó. Anh không hiểu, anh thật sự không thể hiểu nổi cô đang nghĩ gì nữa rồi.
- Không, cậu có thể. Cậu đã lừa gạt lương tâm của chính mình, lừa gạt những người tin tưởng cậu. Tớ cũng không ngoại lệ.
Lời nói lạnh lùng của anh làm cô rơi vào đáy cốc. Phải, cô đã lừa mình lừa người, đã lừa luôn cả anh từ giây phút cô gửi truyện ngắn kia đi. Trên môi cô hiện lên nụ cười khổ. Vốn dĩ đã sai, giải thích cũng chỉ là ngụy biện. Cô sai rồi.
- Tớ có lỗi.
Im lặng mãi, cuối cùng Thư Uyển cũng không thể nói ra hai từ “xin lỗi”. Cầu mong chi người khác tha thứ một lỗi lầm to lớn thế này.
Tạ Kha lặng lẽ nhìn bộ dạng khép nép của cô mà lòng đau như cắt. Anh muốn ôm cô vào lòng, nói rằng anh sẵn sàng tha thứ tất cả những gì cô gây ra. Đáng tiếc là anh không thể. Anh sợ cô buồn khổ, nhưng anh càng sợ cô sẽ càng sa đọa nếu anh dễ dàng bỏ qua. Một mình anh xấu xa đã đủ rồi, anh không muốn cả cô cũng nhơ nhớp.
- Cậu làm tớ quá thất vọng.
Bỏ lại câu nói đó, Tạ Kha nhanh chóng rời khỏi. Hi vọng cô sẽ suy nghĩ lại và chọn quay đầu. Mọi chuyện vẫn còn trong tầm kiểm soát. Anh sẽ ngừng ngay việc quay chụp, thế là tạm ổn. Nhưng phần quan trọng nhất vẫn phải do chính cô tự giải quyết. Cô phải liên lạc với mọi người để nhận lỗi, thì may ra cứu vớt được những mối quan hệ trước đây…
“Dũng cảm lên, Uyển của anh.”