Đông viện so với Bắc viện cũng không có gì khác nhau, trên lối đi cũng như trong phòng đều có ánh đèn, loại đèn lồng có khắc phù văn này là tự động phản ứng với bóng tối, trong bóng đêm sẽ tự động phát sáng, Lý Phi Yến và Vinh Cơ sau khi phân phòng xong, chỉ nhìn nhau một cái rồi không nhiều lời mà tự trở về phòng, bọn họ thậm chí không thèm nhìn đến bộ dạng nhếch nhác của mình, trực tiếp về phòng bắt đầu chuẩn bị công đoạn đột phá luyện khí.
Phòng ngủ rộng hơn mười thước, có kết cấu khá đơn sơ, một cái giường ngủ rộng ba thước có chăn đệm màu trắng, một cái bàn gỗ, ba cái ghế, trên bàn có ấm trà ba cái ly trà cùng một ngọn đèn nhỏ, bên cửa sổ có ghế nằm, góc phòng có một cái tủ nhỏ, kết cấu đơn giản nhưng nàng thấy nó ẩn chứa một loại quy luật nào đó.
Lý Phi Yến nhìn qua một lượt sau đó đặc bọc đồ lên giường, bên trong chính là vật dụng Tư Không Tử Tình giúp nàng lấy ra từ trong túi trữ vật, sau đó nàng cởi giày leo lên giường, khoanh chân mà ngồi, sau khi hít sâu mấy hơi, bình ổn tâm tình của mình, nàng cầm ngọc giản màu xanh lên tay, chăm chú nhìn một chút mới đặt lên trán rồi tập trung cảm quan vào nó, qua ba cái hô hấp, ngọc giản dần có phản ứng, trong đầu nàng tự động xuất hiện nội dung trong ngọc giản, Lý Phi Yến không khỏi thầm cảm thán nó thần kỳ.
Rất nhanh nàng đọc được những gì mình cần, rõ ràng là hai tầng đầu của Nguyên Tâm Quyết, những tầng sau nàng có thể cảm nhận chúng tồn tại nhưng lại không cách nào đọc được, nàng đoán đó là giới hạn cảm quan của nàng.
Lý Phi Yến mở mắt, đặc ngọc giản sang một bên, khóe môi khẽ nhếch lên, Nguyên Tâm Quyết cùng với pháp quyết vô danh nàng hay tu luyện có điểm tương đồng rất rõ, tuy rằng về cơ bản thì nó phức tạp hơn rất nhiều tuy nhiên công dụng và cách bắt đầu đều không sai biệt lắm, trước đây nàng không thể dùng pháp quyết vô danh để tiến vào luyện khí là vì pháp quyết kia thiếu một phần cực kỳ quan trọng, đó chính là lộ tuyến vận chuyển của linh khí.
Theo những gì ghi trong Nguyên Tâm Quyết, linh khí sau khi tiến vào cơ thể, nàng phải điều khiển nó di chuyển theo một lộ tuyến phức tạp, cuối cùng mới chạy đến đan điền, đó là quá trình gọi là luyện hóa linh khí, linh khí sau khi được luyện hóa mới có thể giữ lại trong thân thể, trở thành linh khí của nàng, mà mỗi một tầng Nguyên Tâm Quyết lộ tuyến luyện hóa linh khí lại càng phức tạp hơn, chính xác lộ tuyến của tầng một là một phần của lộ tuyến tầng hai.
Sau khi nghiên cứu qua hai tầng đầu của Nguyên Tâm Quyết và so sánh với pháp quyết vô danh, nàng tự mình suy đoán, Nguyên Tâm Quyết rõ ràng cao cấp hơn pháp quyết vô danh kia rất nhiều, bởi vì có toàn diện và phức tạp hơn mấy chục lần, đồng thời cũng có nhiều điểm ưu việt hơn pháp quyết vô danh, ví dụ như tốc độ hấp thu linh khí, sự liên tục của dòng chảy linh khí hay tránh được rất nhiều đường vòng.
Sau khi tự mình phân tích cùng ghi nhớ xong tầng một của Nguyên Tâm Quyết, Lý Phi Yến hít sâu một hơi, lập tức tiến vào trạng thái tu luyện. Một khắc sau, trên trán Lý Phi Yến xuất hiện mồ hôi, mày nhíu chặt.
Hô!
Nàng mở mắt, trong mắt có một tia cảm thán cùng bất cam, lần đầu tiên điều động linh khí theo lộ tuyến kia chỉ đi được nửa đường đã thất bại, nguyên nhân bởi vì trong quá trình điều khiển linh khí xuyên qua một huyệt đạo nảy sinh vấn đề khiến linh khí bị tiêu tán, lúc này Lý Phi Yến mới nhận ra điều khiển linh khí di chuyển trong kinh mạch không hề dễ dàng, chỉ cần một sơ sót sẽ lập tức thất bại, tuy nhiên nàng có dự cảm, chỉ cần thành công được một lần, sau đó quá trình này sẽ trở nên thuận lợi hơn rất nhiều. Dù lần đầu tiên thất bại nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến tâm lý của nàng, thất bại thì thử lại lần nữa, nàng không thiếu sự kiên trì.
Lại nhắm mắt, bắt đầu một vòng cố gắng mới, Lý Phi Yến không biết, lần đầu của nàng đã có thể điều khiển linh khí đi được nữa đường là kinh người thế nào, để đạt được kết quả như nàng, trung phẩm linh căn hoặc người không đủ thông tuệ đều phải dùng đến năm ngày, những người thiên phú thấp hơn cần đến gần tháng, thậm chí nhiều hơn. Lý Phi Yến được kết quả như vậy không chỉ nhờ vào thiên phú mà còn nhờ quá trình kiên trì tu luyện pháp quyết vô danh kia một thời gian dài, kinh mạch của nàng trong quá trình đó được rèn luyện trở nên dẽo dai hơi, khả năng điều khiển linh khí của nàng cũng thuần thục hơn người khác.
Khi mặt trời bắt đầu ló rạng phía chân trời, Đông viện yên tĩnh tuyệt đối, trong phòng Lý Phi Yến cũng không một tiếng động, chỉ là bản thân nàng lại nghe được tiếng "răng rắc, lèo xèo" phát ra từ cơ thể mình.
Chỉ thấy cả người Lý Phi Yến đang bốc khói trắng, đồng thời một thứ dịch nhầy màu đỏ sẫm bân bẩn tràn ra trên da nàng.
Nàng thành công!
Lý Phi Yến mở mắt, dù toàn thân bẩn thỉu nhớp nháp, đôi mắt của nàng lại sạch sẽ sáng ngời, trong đó có một tia vui mừng. Nàng thành công, nàng cuối cùng cũng chân chính trở thành tu sĩ, ít ra mục tiêu tu luyện đến cảnh giới tiên đế cũng không còn là cái gì không có khả năng xảy ra nữa, dù sao nàng cũng đã bước ra được một bước rồi đúng không.
Lý Phi Yến suy nghĩ rồi thử phóng ra thần thức của bản thân, đúng như nàng từng tưởng tượng, thần thức chính là cấp độ cao hơn của cảm quan, cứ như linh hồn nàng biến thành một đám mây dày có thể bao trùm một phạm vi nhất định, lúc này dù đang nhắm mắt nhưng tất cả mọi thứ trong phạm vi thần thức vẫn cực kỳ rõ ràng, thậm chí vượt qua nhìn bằng mắt thường, ngay cả một hạt bụi cũng không thể thoát được sự điều tra của thần thức, sự kỳ diệu này khiến Lý Phi Yến nhất thời trầm mê.
Mãi một lúc lâu sau nàng mới từ trong cảm ngộ thần thức tỉnh lại, sau đó nàng lại thử phóng xuất linh lực của mình, lập tức một tầng quang mang màu vàng mỏng manh xuất hiện trên người nàng, tầng quang mang này rất mỏng, nguyên nhân là vì linh lực của nàng quá yếu, dù sao cũng chỉ mới bước vào được luyện khí, khiến Lý Phi Yến bất ngờ chính là màu sắc của linh khí, linh khí hộ thể nàng từng thấy đều là màu trắng, vì sao linh khí hộ thể của nàng lại là màu vàng? Suy nghĩ một chút, Lý Phi Yến đoán có lẽ nguyên nhân là do Nguyên Tâm Quyết hoặc là do tư chất của nàng khác người, dù sao nàng cũng là biến dị linh căn, vốn đã khác biệt rất lớn với người khác.
Một lúc sau tâm tình Lý Phi Yến mới bình ổn lại, nàng nhìn bản thân bẩn thỉu không chịu nổi liền cười khổ một tiếng, đứng dậy cầm lên bộ y phục đệ tử ngoại vi màu vàng, muốn đi tắm trước rồi tính.
Ngay lúc này Lý Phi Yến lập tức nhận ra có điểm không giống trước đây, nàng cảm thấy thân thể nhẹ hơn trước rất nhiều, nhẹ cứ như bông vậy, thân thể nàng lại mạnh mẽ hơn nữa rồi.
Khẽ cười cười, Lý Phi Yến mang theo tâm trạng thoải mái rời khỏi phòng, phía sau phòng của nàng và Vinh Cơ là phòng tắm. Lý Phi Yến không nghe được trong phòng Vinh Cơ có động tĩnh gì, có lẽ Vinh Cơ vẫn chưa thành công, tuy nhiên Lý Phi Yến không hề lo lắng, tuyệt phẩm băng linh căn, việc không vào được luyện khí mới là chuyện không có khả năng.
Trong phòng tắm có một cái bồn tắm bằng gỗ rất lớn có hai ống dẫn, không khí lại thoáng mát, bên cạnh còn có bồn hoa, nước là nước ấm không biết từ đâu cứ chảy vào bồn từ một ống dẫn rồi từ ống dẫn còn lại trôi đi nơi khác, do đó nước trong bồn luôn được giữ ở một mức cố định.
Lý phi Yến cũng không tốn nhiều thời gian đã tắm rửa sạch sẽ, thay một thân y phục màu vàng nhạt, áo ngắn ôm sát thân trên, quần dài cùng váy ngắn, theo đánh giá của Lý Phi Yến thì đồng phục này thiết kế rất không tệ, khiến người cảm thán chính là loại chất liệu cực kỳ đặc biệt, phía trên còn ẩn hiện phù văn mỏng như sợi chỉ, ban đầu nàng còn lo nó không vừa, nhưng mới mặc vào y phục này đã tự động thay đổi kích thước cho vừa người nàng, Lý Phi Yến lần đầu tiên gặp phải vật dụng đặc biệt như vậy.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Lý Phi Yến trở lại phòng mình, nàng không tiếp tục tu luyện mà ăn vào một viên ích cốc đan rồi trực tiếp ngủ một giấc, cả đêm qua nàng đã tu luyện đến năm canh giờ, thân thể cần được nghỉ ngơi, cưỡng ép quá sẽ phản tác dụng, câu dục tốc bất đạt đối với tu sĩ càng thiết thực, hơn nữa nàng là đang tuổi lớn, cũng nên thỉnh thoảng ngủ một chút.
Ngủ được ba canh giờ, Lý Phi Yến tĩnh lại, thử vận dụng linh lực, cảm thấy thân thể tràn đầy sinh lực, nàng cười cười rồi lại tiếp tục tu luyện, thời gian còn dài, nàng cũng không vội đi xem người khác, nàng muốn tiến vào luyện khí tầng hai rồi mới tính tiếp.
Ba ngày sau.
Nhất Phong Viện vẫn yên tĩnh như hai ngày trước, La Triệt và Tạp Tác buồn chán ngồi chơi trong chính phòng.
“Ngươi nói xem khi nào bọn họ đi ra?”
“Ta làm sao mà biết.”
“Đúng rồi, La Triệt, ngươi cảm thấy bọn họ như thế nào?”
La Triệt hơi nghĩ ngợi rồi nói:
“Như thế nào hả? Ừ! Bọn họ đều là người tốt!”
Tạp Tác lập tức trợn mắt trừng hắn.
“Ta có hỏi cái đó hả?”
“Vậy ý ngươi muốn hỏi cái gì?”
“Ý ta là ngươi đánh giá về thực lực của họ ấy,”
“Ừm! Ta cũng không biết nha.”
Tạp Tác tức đến thở phì phò.
“Ta hối hận rồi, tại sao ta phải ngồi đây cùng ngươi nói nhảm chứ?”
“Đúng rồi, ta cũng thắc mắc, mấy ngày nay sao ngươi không ra ngoài chạy loạn như trước đây chứ? Thật khác thường.”
“Hừ! Đương nhiên là ta đang chờ bọn họ rồi.”
“Ngươi quan tâm đến bọn họ thật đó, ngươi có mưu đồ gì vậy?”
“Mưu đồ cái rắm! Lão tử là thật lòng quan tâm bọn họ, dù sao chúng ta cũng là sư huynh đệ, sợ là cả đời phải gặp mặt đấy, sao có thể không quan tâm chứ?”
“Nhưng ngươi có bao giờ quan tâm ta như vậy đâu?”
“Cái gì? lần trước là ai một mình ngồi chỗ này chờ người đi ra hả?”
“Ngươi thật sự có chờ ta ư?”
Tạp Tác đen mặt, không thèm trả lời tên ngu ngốc La Triệt kia, ngay lúc này một người xuất hiện sau lưng bọn họ.
“Hai người đang nói gì vậy?”
Tạp Tác cùng La Triệt đồng loạt giật mình quay đầu nhìn, lập tức nhìn thấy Vũ Văn Kỳ một thân y phục mới giống với bọn họ xuất hiện, hai người không kềm được trợn trắng mắt, Tạp Tác đột nhiên hét lên như bị chọc tiết.
“Ông trời của ta ơi, tại sao có thể tuấn như thế a, nếu ta có được một nửa tuấn tú như ngươi, ta chết cũng mãn nguyện.”
Vì ba ngày trước mấy người Lý Phi Yến cực kỳ chật vật nhếch nhác cho nên không nhìn rõ được mặt mũi, hiện tại Vũ Văn Kỳ xuất hiện với nụ cười tỏa ánh dương quan, một thân y phục mới tinh, hai người này là lần đầu thấy, La Triệt quay đầu nhìn Tạp Tác, tỉnh bơ nói:
“Ngươi có chết cũng không bao giờ tuấn được một nửa của hắn đâu.”
Bị La Triệt dùng lời nói hung hăng đâm một dao, sắc mặt Tạp Tác trực tiếp biến đen, hung ác trừng mắt một cái nhìn La Triệt, sau đó buồn bực quay sang Vũ Văn Kỳ hỏi:
“Sao ngươi đi ra sớm thế, đã luyện hóa linh khí xong chưa?”
“Đã xong nha!”
Hai người La Triệt và Tạp Tác im lặng nhìn Vũ Văn Kỳ một lúc, La Triệt đột nhiên nói:
“Ngươi là thiên tài hay do Tạp Tác sư huynh là phế vật vậy?”
“Câm miệng!”
Tạp Tác gào lên một tiếng, ánh mắt như muốn nuốt sống La Triệt, cùng là luyện khí tầng ba, hắn lần đó cần đến tám ngày mới hoàn thành, tiểu tử này lại chỉ dùng có ba ngày, có còn thiên lý hay không?!
Vũ Văn Kỳ gãy gãy đầu, khó hiểu hỏi:
“Hai người nói vậy nghĩa là sao?”
“Không có gì đâu, Vũ Văn sư đệ, mau đến đây ngồi đi, đợi lát nữa ta cùng ngươi đến Giám Sát Phủ kiểm tra, đợi kiểm tra xong ngươi không cần lo bị trục xuất nữa.”
Với khả năng trở mặt như con buôn thiện nghệ, Tạp Tác rất nhanh đã kềm chế được cảm xúc, chuyển thành tươi cười tiếp đón Vũ Văn Lỳ, La Triệt mặt không đổi sắc nhìn hắn một cái, trong lòng thầm phỉ nhổ:
Tên hai mặt!
Vũ Văn Kỳ đi đến ngồi xuống cùng hai người bọn họ.
“Ta muốn đợi mấy người Tử Tình tỷ ra rồi cùng đi.”
“Bọn họ cũng không phải ngươi, chắc không ra sớm được đâu.”
Vũ Văn Kỳ lắc đầu, ánh mắt cực kỳ tự tin nói:
“Không đâu, không quá hai ngày, bọn họ nhất định đều sẽ đi ra.”
Trước ánh mắt tràn đầy tin tưởng này của Vũ Văn Kỳ, hai người Tạp Tác và La Triệt lập tức kinh ngạc, ánh mắt bất giác cũng nghiêm túc lại, nhìn ba góc viện vẫn im lìm, bọn họ đột nhiên cũng nảy sinh một tia chờ mong.
VntHoaTinhKhoi