Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

Chương 179: 179: Phiên Ngoại - Hoàn





Tác giả có lời muốn nói: Khi mọi người xem chương này, có thể sẽ cảm thấy nội dung không đầu không đuôi.

Đó là bởi vì nó được trích ra từ trong cuốn phiên ngoại riêng.

Vì cuốn phiên ngoại này có 120.000 chữ, nên không thể đem lên hết trên đây, vậy nên ta lấy ra 2 chương《 Nuôi dưỡng sư muội 》 và 《 Trở lại hiện đại 》up lên cho mọi người xem qua.
Bộ này ngày 28 tháng 8 năm 15 bắt đầu, sau đó vào ngày 12 tháng 5 năm 16 kết thúc, cũng chính là ngày hôm nay, chính thức nói với mọi người: hẹn gặp lại.

Trong suốt 9 tháng, bộ này đã giúp ta quen biết được nhiều bạn bè và độc giả mới, cũng là một tác phẩm để cho ta cảm thấy thỏa mãn và vượt qua những bản ghi chép trước đây trong cuộc đời sáng tác của ta.

Bộ xuyên sách này, ngay từ đầu ta không định viết theo kiểu võ thuật, mà là viết thành một dạng khác.

Sau đó viết được mấy chương, cảm thấy không có cảm giác, vì vậy xóa sạch đại cương, và bộ này ra đời.

Rất lâu rồi ta mới viết lại cổ văn, trước đây vẫn luôn cảm thấy mình hành văn không được tốt, không viết ra được cái không khí của cổ văn, sau lần này, ta lại phát hiện mình vẫn có thể đi nếm thử một ít nút thắt trước đây mình không thể khống chế, coi như là một trong những điều ta thu hoạch được sau bộ này.

Cảm tạ mọi người đã đến Tấn Giang xem vip văn của ta, cảm tạ mọi người dù cho ở ngoài có nhiều nơi đạo văn như vậy vẫn vào Tấn Giang xem sách của ta.

9 tháng này ta rất vui vẻ, dù sao ta cũng không phải là người chịu ngồi yên, nếu quả thật có một ngày không viết văn, ta sẽ cảm thấy không thoải mái, thật sự.

Cho nên vẫn sẽ viết bộ mới.
- -
Nuôi dưỡng sư muội • chương 2:
Phó Bạch Chỉ phát hiện, có lẽ từ trước đến nay Hoa Dạ Ngữ bị khi dễ nhiều lắm, tuổi còn nhỏ, mà sự đề phòng của nàng đối với người khác đã cực cao.

Thấy nàng sau khi nói xong liền rúc vào trong góc nắm y phục thật chặc, Phó Bạch Chỉ sờ sờ đầu của nàng, đem nàng từ dưới đất ôm lên.
"Được rồi, ta chỉ là lo lắng cho ngươi, mới muốn giúp ngươi tắm rửa, nếu ngươi không muốn, ta đi ra ngoài là được." Phó Bạch Chỉ nói xong liền muốn xoay người rời khỏi, ai biết nàng chưa kịp bước ra nửa bước, ống tay áo liền bị Hoa Dạ Ngữ túm lấy.
"Tỷ tỷ...!Không phải là ta không muốn, chỉ là...!lâu rồi ta chưa từng tắm rửa đàng hoàng, thường ngày luôn lặn xuống sông mấy cái coi như xong, ta..."
"Được rồi được rồi, ta biết, vậy ta giúp ngươi tắm được không? Còn nữa, sau này ngươi không cần gọi ta là tỷ tỷ, ta là Phó Bạch Chỉ, ngươi trực tiếp gọi ta a Chỉ là được."
"A Chỉ*." Nghe được lời Phó Bạch Chỉ nói, Hoa Dạ Ngữ ngoan ngoãn gọi nàng, nhưng mà nhìn ánh mắt của nàng, Phó Bạch Chỉ lại luôn cảm thấy người này ngoài miệng nhớ kỹ a Chỉ, nhưng trong đầu lại chẳng biết là dùng chữ nào.
*Chỉ mà Hoa Dạ Ngữ dùng có nghĩa là giấy.
"Ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải gọi là giấy như ngươi nghĩ, mà là Chỉ trong tên một loại cỏ thơm, nhưng mà bây giờ ta có nói sợ là ngươi cũng không biết, sau này ta dạy chữ cho ngươi, ngươi có bằng lòng hay không?"
"Um, ta nguyện ý."
"Vậy bây giờ, tắm cho ngươi trước đi."
Phó Bạch Chỉ nói, vài ba động tác liền cởi sạch quần áo bẩn của Hoa Dạ Ngữ, nếu vừa rồi Phó Bạch Chỉ còn tưởng rằng Hoa Dạ Ngữ là vì xấu hổ, là vì không thích bị người khác nhìn đến thân thể của nàng, thì sau khi cởi y phục ra, Phó Bạch Chỉ liền biết là mình sai rồi.

Là một thiếu nữ năm tuổi, vóc người hiện tại của Hoa Dạ Ngữ lùn hơn bạn cùng lứa rất nhiều.
Bởi vì ăn không đủ no suốt một thời gian dài, nàng gầy muốn chết, tựa như một con thỏ trắng gầy nhỏ đáng thương, trên người chỉ có thể mò được xương và xương, không có một chút thịt.

Trên cơ thể trắng nõn ấy tràn đầy những vết bầm tím, không chỉ trên lưng, ngay cả ngực và bụng cũng có.


Nhìn những vết thương này, Phó Bạch Chỉ cực kỳ đau lòng, viền mắt lập tức nổi lên hơi nước.
Nàng hối hận, khi nãy nàng ngàn không nên vạn không nên buông tha những đứa trẻ kia, mặc dù những đứa bé đó còn nhỏ không biết gì, thế nhưng, bọn họ dám đối xử với Hoa Dạ Ngữ như vậy, cho dù là trẻ nhỏ, hay là đổi thành bất kỳ người nào trên đời này, Phó Bạch Chỉ đều phải chém sạch bọn họ.
"A Chỉ, đừng giận." Ngay khi Phó Bạch Chỉ siết chặc trường kiếm trong tay, bỗng nhiên có một đôi tay nhỏ bé sờ lên trán của nàng.

Nghe lời nói ở gần bên tai, trong thoáng chốc, dường như lại trở về thời điểm chung sống với Hoa Dạ Ngữ trước đây.

Khi đó mỗi lần nhìn thấy tình trạng cơ thể của Hoa Dạ Ngữ, thì Phó Bạch Chỉ lại căm hận đám người tổn thương nàng, không cẩn thận liền để lộ ánh mắt hung ác, mỗi khi như vậy, người nọ đều sẽ vô cùng thân thiết chạm vào mình, làm cho mình bình tĩnh trở lại.
"Xin lỗi, dọa đến ngươi sao?" Phó Bạch Chỉ đỡ trán, hỏi cái người be bé trước mặt, nàng không hề quên lúc này Hoa Dạ Ngữ chỉ là một đứa trẻ, căn bản không hiểu những chuyện ngổn ngang kia.
"Không có, nhưng mà vừa rồi a Chỉ có vẻ rất ác, không đẹp."
"Ta đây bảo đảm sau đó tuyệt đối sẽ không hung ác với ngươi, được rồi, ta đi múc nước."
Đặt Hoa Dạ Ngữ ngồi yên ở một bên, Phó Bạch Chỉ cầm lấy nước nóng đã nấu trước đó, thử lại độ ấm, cảm thấy không thành vấn đề mới ôm Hoa Dạ Ngữ bỏ vào.

Thùng nước này trước đây nàng dựa theo vóc người của mình mà mua, lúc này mới nhớ tới để Hoa Dạ Ngữ dùng thật ra là quá lớn.

Mắt thấy cái người be bé kia đứng thẳng người mới miễn cưỡng lộ cằm ra khỏi mặt nước, bộ dáng đó khiến cho Phó Bạch Chỉ nhịn không được nuốt nước bọt, mất tự nhiên dời tầm mắt tới hai cái bánh bao nhỏ của đối phương.
Lúc này Hoa Dạ Ngữ hiển nhiên còn chưa có trổ mã, thực ra, cho dù qua mười năm nữa, cặp núi nhỏ này cũng chỉ hơi hơi nhấp nhô mà thôi.

Chỉ là hôm nay, bởi vì quá mức non nớt, nên hai cái đồi nho nhỏ ấy nhìn qua quả thực vô cùng khả ái.

Nước rất ít rất cạn, ánh mặt trời chiếu vào, lại càng soi rọi rõ ràng hơn.
Hơn nữa, bỏ qua bộ ngực không nói tới, vị trí trung tâm kia, cũng còn non nớt ngây ngô, lông tơ nhàn nhạt đắp lên trên vùng bí ẩn, nghĩ đến trước đây mình đã từng vô số lần khám phá qua cổ thân thể này, Phó Bạch Chỉ cảm giác mình thật sự là vô cùng tà ác, vừa nhìn Hoa Dạ Ngữ phiên bản năm tuổi, vừa nhớ tới chuyện không biết xấu hổ như vậy.
"A Chỉ, ngươi đang nhìn cái gì vậy?" Thấy Phó Bạch Chỉ nhìn mình chằm chằm đờ ra, Hoa Dạ Ngữ nhỏ giọng hỏi, nàng có chút ngượng ngùng lấy tay chống đỡ cơ thể, nhưng trong lòng lại rất thích ánh mắt chuyên chú của Phó Bạch Chỉ khi nhìn mình.
"A? Không có...!Không có gì, ta giúp ngươi tắm, sau đó tìm chút thuốc trị thương bôi cho ngươi, những vết thương này nhất định là rất đau đi?" Phó Bạch Chỉ dùng khăn mặt và bồ kết rửa sạch cơ thể Hoa Dạ Ngữ, thấy mình hơi dùng sức sẽ làm nàng phát run, liền thả lực đạo càng ngày càng nhẹ.
"Ừ, vốn là rất đau, nhưng bây giờ tốt hơn rất nhiều.

A Chỉ ngươi có phải là tiên nữ mà trời cao phái tới hay không? Không thì tại sao ngươi lại cứu ta, còn đối xử với ta tốt như vậy.

Ta không có bạc cho ngươi, tướng mạo lại còn kém như vậy, cũng không thể bị ngươi bán vào thanh lâu để đổi bạc, nếu nói là...!nếu nói là làm con dâu nuôi từ bé, ta và ngươi đều là nữ tử...!hình như ta cũng không làm được."
Hoa Dạ Ngữ tuy rằng còn nhỏ tuổi, nhưng từ nhỏ đã ăn xin ở bên đường, cũng dần nhiễm một ít lời người lớn hay nói.

Nàng luôn cảm thấy không có ai vô duyên vô cớ đi đối xử tốt với người khác, a Chỉ đối xử với mình như vậy, nhất định là muốn cái gì đó.

Nhưng mình vừa nghèo vừa xấu xí, còn không có gì cả, nghĩ tới đây, Hoa Dạ Ngữ bỗng nhiên chán nản cực kỳ.

Tỉ mỉ cân nhắc một chút, trên người mình đúng thật là không có một chút gì đáng giá để cho Phó Bạch Chỉ nảy sinh ý đồ.
Lời này Hoa Dạ Ngữ vô tình nói ra, lại chọt trúng ý đồ của Phó Bạch Chỉ.

Từ khi bắt đầu tìm kiếm Hoa Dạ Ngữ, nàng chính là vì muốn nối tiếp duyên phận của hai người.

Nàng yêu Hoa Dạ Ngữ, lại không thể gần nhau, bây giờ nàng lại có được một cơ hội.


Phó Bạch Chỉ không muốn lại để cho Hoa Dạ Ngữ chịu khổ, nàng cho rằng mình sẽ đối xử tốt với nàng.
Có điều, lúc trước Phó Bạch Chỉ không quan tâm đến vấn đề tuổi tác, hiện tại suy nghĩ một chút, ngược lại cũng phải cảm thán, dáng vẻ của mình bây giờ, đích xác rất giống một bác gái hèn mọn dụ dỗ cô gái nhỏ.

Con dâu nuôi từ bé và gì gì đó, trong lòng nàng không phải là đang xem Hoa Dạ Ngữ như là con dâu nuôi từ bé mà đối đãi sao? Nuôi nàng lớn chút xíu, nuôi đến cái dáng vẻ yêu nghiệt ngon miệng như trước đây, rồi dứt khoát ăn tươi.
"Thế nào? Nếu ta muốn Ngữ nhi làm con dâu nuôi từ bé của ta, ngươi không muốn?" Phó Bạch Chỉ trêu đùa Hoa Dạ Ngữ, còn không quên đưa tay khều khều cằm của nàng.

Vốn là lời nói vui đùa, ai biết gương mặt của Hoa Dạ Ngữ trong nháy mắt lại đỏ như lồng đèn, thấy nàng che mắt đem nửa khuôn mặt giấu vào trong nước, Phó Bạch Chỉ có chút hoảng, nàng lại nóng lòng, sao lại có thể tùy tiện đùa giỡn một đứa bé mới năm tuổi vậy chứ?
"Ngữ nhi mau ra đây, là ta sai rồi, a Chỉ đang trêu chọc ngươi mà thôi." Phó Bạch Chỉ lôi Hoa Dạ Ngữ ra, lại thấy đứa bé kia trừng mắt nhìn mình, trong đó không có kinh hãi, ngược lại là ủy khuất.

Phó Bạch Chỉ thẫn thờ, bản thân cũng đã rút lại lời nói, sao Hoa Dạ Ngữ vẫn mang dáng vẻ bị ăn hiếp? Tội nghiệp khiến người ta muốn yêu thương.
"Lời A Chỉ nói luôn luôn nhanh chóng thay đổi như vậy, giống như...!những tên nam nhân vứt bỏ thê tử...!mà Hoa gia gia đã nói.

Rõ ràng nói muốn ta làm con dâu nuôi từ bé của ngươi, nhưng khi phát hiện ta không có bạc lớn lên lại xấu xí thì liền không cần ta nữa.

Tuy rằng hiện tại ta không có bạc, nhưng sau này ta trưởng thành liền kiếm nó đưa cho ngươi, tuy rằng hiện tại ta không đẹp, nhưng...!nhưng cũng không phải là lớn lên cũng xấu xí a."
Hoa Dạ Ngữ nói những lời này rất gấp, giống như là sợ mình sẽ bỏ lại nàng.

Nghe xong những lời này, Phó Bạch Chỉ bỗng nhiên có chút dở khóc dở cười, hoá ra trên đời này thứ khó đoán hơn lòng dạ của nữ nhân, lại là ý nghĩ của một đứa trẻ.

Làm gì có ai đã làm con dâu nuôi từ bé lại còn muốn cho thêm tiền? Hơn nữa, là ai nói với Ngữ nhi bây giờ nàng xấu xí? Đời này Phó Bạch Chỉ gặp qua nhiều trẻ em như vậy, Hoa Dạ Ngữ không thể nghi ngờ là đứa bé đáng yêu nhất.

Huống chi, tướng mạo về sau của Hoa Dạ Ngữ ra sao, không ai có thể biết rõ hơn nàng.
"Nga? Ngữ nhi nói vậy, chính là muốn làm con dâu nuôi từ bé của ta sao?"
"Này...!A Chỉ...!Ta...!Ta..."
"Thế nào? Không phải vừa rồi còn nói nhiều như vậy sao, bây giờ Ngữ nhi muốn đổi ý?"
Phó Bạch Chỉ vừa cười vừa nói, không ngừng dùng bồ kết lướt qua cổ của Hoa Dạ Ngữ, chọc cho nàng nhịn không được rụt người một cái.

Bị đùa giỡn như vậy, Hoa Dạ Ngữ bỗng nhiên đưa tay cầm lấy tay của Phó Bạch Chỉ.

Nhìn bàn tay nhỏ bé mịn màng cầm lấy tay mình, Phó Bạch Chỉ cảm thấy ấm áp trong lòng, cũng không giãy dụa, tùy ý đối phương sờ soạng, rất là mong đợi Hoa Dạ Ngữ sẽ nói cái gì.
"Nếu a Chỉ muốn ta làm con dâu nuôi từ bé, cũng không phải là không thể.

Nhưng...!Ta và ngươi đều là nữ tử, ta...!ta quả thực chẳng biết nên làm cái gì để ngươi vui.

Ngươi nhìn ta như vậy làm gì...!Ta...!Ta khẩn trương quá đã quên mất nên nói cái gì."
Trở lại hiện đại • chương 2:
Vì để cho Hoa Dạ Ngữ mau chóng thích ứng với cuộc sống ở hiện đại, Phó Bạch Chỉ không có vội vàng đi tìm việc làm, mà là mua thật nhiều sách về cho nàng, để cho nàng bắt đầu học chữ.


Hai người có đủ tiền, tạm thời không lo ăn uống, mỗi ngày thức dậy chính là cùng nhau ru rú trong nhà đọc sách nhận thức mặt chữ, đến buổi tối liền nhiệt tình dây dưa phóng túng.

Cuộc sống như thế, cũng rất thảnh thơi.
Thức giấc đón ánh mặt trời, Phó Bạch Chỉ giật giật cánh tay bởi vì tối hôm qua vận động quá nhiều mà có chút đau xót, sau đó sờ sờ vị trí ở bên cạnh, phát hiện Hoa Dạ Ngữ không có ở đây, lại vươn tay tìm kiếm điện thoại di động.

Nhưng mà, sờ soạng hồi lâu, trên tủ đầu giường lại trống không một mảnh, đừng nói là điện thoại di động, ngay cả một cái bóng cũng không có.

Phó Bạch Chỉ đứng dậy đi tìm Hoa Dạ Ngữ, liền phát hiện người nọ đang ở trên ban công đùa nghịch mấy chậu hoa mà mấy ngày trước mình vừa mua về.
"A Chỉ, ngươi đã tỉnh rồi, ta giúp ngươi tưới nước cho hoa." Hoa Dạ Ngữ thấy Phó Bạch Chỉ, nâng khóe miệng cười cười, thấy nàng còn ngoan ngoãn đợi ở nhà, Phó Bạch Chỉ tiến về phía trước hôn nàng một chút."Ngữ nhi, ngươi có thấy điện thoại di động của ta ở đâu hay không?" Phó Bạch Chỉ rất buồn bực, nàng nhớ kỹ tối hôm qua mình để điện thoại ở trên tủ đầu giường, sáng nay sao lại không có chứ?
"Cái gì? Tay gà*? Đó là loại gà gì, a Chỉ muốn ăn gà sao?" Hoa Dạ Ngữ tất nhiên là không hiểu điện thoại di động là cái gì, chỉ tưởng là thức ăn.
*Điện thoại di động tiếng Trung là 手机 - thủ ky, thím Ngữ lại nghe thành 手鸡 - thủ kê (tay gà)
"Không phải...!Chính là cái iphone6S ý, cái vật hôm trước ta mới mua."
"A Chỉ ngươi đang nói cái gì vậy...!Không phải là muốn ăn gà? Vậy sao lại muốn cái gì mà ai phôn sáu ếch?"
"Ôi chao, chính là cái cục nhôm nho nhỏ màu hồng nhạt có thể phát sáng á." Thấy Hoa Dạ Ngữ nói như thế nào cũng đều không hiểu, Phó Bạch Chỉ chỉ có thể miêu tả một cách rất thông tục giải thích, nếu như những người khác nghe được, nhất định sẽ cảm thấy nàng là một tên nhà quê mới lên tỉnh.
"Là cái yêu vật kia! A Chỉ...!Ngươi...!Vì sao sáng sớm vừa thức dậy ngươi liền tìm cái yêu vật kia.

Sau khi đến chỗ này, ngươi càng ngày càng không chú ý đến ta, tối hôm qua còn len lén nhìn yêu vật kia thật lâu, sáng nay thức dậy câu đầu tiên cũng hỏi nó.

Ngươi...!Vì sao ngươi phải như vậy."
Hoa Dạ Ngữ nói, vẻ mặt ủy khuất vô cùng, thấy nàng như vậy, Phó Bạch Chỉ cũng không tiện truy hỏi, nhưng nàng quả thực cần điện thoại di động để biết những chuyện phát sinh bên ngoài, người hiện đại không có điện thoại di động căn bản là không sống nổi a."Được rồi Ngữ nhi, ta nào có lạnh nhạt với ngươi, cái đó bất quá là giống với loại bồ câu đưa thư ở cổ đại mà thôi.

Ngươi ngoan nha, nói cho ta biết, ngươi để ở chỗ nào?"
"Hôm nay ta thừa dịp a Chỉ còn đang ngủ, liền ném yêu vật kia đi." Hoa Dạ Ngữ rầu rĩ nói, đôi chân mày đẹp mắt nhíu vào một chỗ.

Phó Bạch Chỉ nhìn chỉ cảm thấy, rõ ràng người bị tổn thất chính là mình, mà lại giống như là mình khi dễ Hoa Dạ Ngữ.
"Um...!Ném...!Vậy ngữ nhi ném ở chỗ nào a?" Phó Bạch Chỉ giả vờ bình tĩnh nói, tuy rằng bây giờ nàng và Hoa Dạ Ngữ không lo lắng về vấn đề tiền bạc, nhưng cũng không chịu nổi hoang phí như vậy.
"Ta ném yêu vật kia xuống dưới lầu, từ trên cửa sổ." Thấy Phó Bạch Chỉ tận lực bình tĩnh như vậy, Hoa Dạ Ngữ nhẹ giọng nói.

Căn nhà các nàng mua nằm ở tầng mười ba, tuy rằng không quá cao, nhưng cũng không thấp nha.

Nghĩ đến cái điện thoại mỏng dính kia, phi từ nơi cao như thế này xuống đất, đảm bảo là hài cốt không còn.

Phó Bạch Chỉ yêu thương mấy nghìn đồng của mình, nhưng lại không tiện cáu kỉnh với Hoa Dạ Ngữ.
"Ngữ nhi...!Sau này ngươi không được phép vứt lung tung, lần này ta mua lại là được.

Đó không phải là yêu vật gì hết, chỉ giống như đồ chơi trẻ em mà thôi.

Còn nữa, sau này không được tùy tiện ném đồ đạc xuống dưới, ngộ nhỡ đụng phải người khác thì làm sao bây giờ?" Phó Bạch Chỉ nghĩ sau khi Hoa Dạ Ngữ đến thế giới này thì y như một đứa bé, cái gì cũng cần mình dạy nàng.

Thấy đối phương nhíu mày nhìn mình, cho dù cảm thấy giọng nói chuyện của mình không nặng, Phó Bạch Chỉ vẫn cứ mềm lòng.
"Được rồi được rồi, đều là ta sai, là ta làm sai, Ngữ nhi đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta." Phó Bạch Chỉ nói, hôn một cái lên trên gò má của Hoa Dạ Ngữ.

Nghe nàng nói như vậy, lúc này Hoa Dạ Ngữ mới dễ chịu một chút.
"Um, vậy a Chỉ phải đáp ứng ta, mỗi ngày thức dậy đều phải hôn ta, thứ đầu tiên nhìn thấy nhất định phải là ta."
"Được rồi được rồi, tất cả nghe theo ngươi."

Phó Bạch Chỉ nói, dự định mấy ngày nữa mua lại điện thoại di động, quay đầu lại tìm máy vi tính để ở trên bàn, nhưng mà, trên bàn trống không, tiến lên vài bước, trên màn hình cái TV treo trên tường, rõ ràng là có một cái lỗ lớn.

Nhìn tình trạng bi thảm của ti vi, lại nhìn máy vi tính đã không còn hài cốt, Phó Bạch Chỉ khóc không ra nước mắt quay đầu lại nhìn Hoa Dạ Ngữ, bây giờ ngay cả giả vờ cười cũng không làm được.
"Ngữ nhi...!Ta hỏi lại ngươi một chuyện...!Cái máy vi tính, chính là cái hộp màu đen á, có phải ngươi cũng cho là yêu vật ném đi rồi hay không? Còn...!Còn có cái TV này, cũng là ngươi làm?" Dù cho ngực đã sớm có đáp án, nhưng Phó Bạch Chỉ vẫn có ý định hỏi Hoa Dạ Ngữ một chút.

Nàng cảm giác mình cần phải dạy cho người này một khóa, nếu không nàng sẽ "Phá sản".
"A chỉ, có phải ngươi không thương ta nữa hay không? Trước đây bên cạnh ngươi cũng chỉ có một mình ta, nhưng hôm nay lại xuất hiện nhiều yêu vật như vậy.

Cái hộp sắt màu đen để ở trên bàn, còn đáng ghét hơn cái cục nhôm màu hồng nhạt, mỗi ngày ngươi đều thích sờ nó chạm nó, thời gian sờ nó thậm chí còn nhiều hơn sờ ta.

Còn cái yêu vật màu đen, mỗi ngày nó đều thả vài thứ linh tinh cho ngươi xem, ta sợ ngươi bị yêu vật này câu mất thần trí, nên hôm nay...!liền dùng nội lực đánh chết nó."
Hoa Dạ Ngữ vẻ mặt kiên cường chính trực mà nói, đem những chuyện nàng làm biến thành việc hết sức bình thường, như là cô vợ cả chỉ lo gìn giữ gia đình, còn cái đám máy vi tính xách tay điện thoại di động đều là kẻ thứ ba.

Nghe nàng đánh chết TV, Phó Bạch Chỉ dở khóc dở cười nhìn Hoa Dạ Ngữ, rồi lại không nỡ nổi giận với nàng.
"Ngữ nhi...!Ngươi...!Ngươi lại đem TV...!Đánh chết?"
"Um...!Lúc đầu ta phát hiện yêu vật này vô cùng cứng rắn, dùng roi mềm ta mang tới cũng không có bao nhiêu tác dụng, ta liền dùng chín phần nội lực, cắt nát tâm mạch của nó.

A Chỉ...!Chẳng lẽ ta làm sai?"
Thấy Phó Bạch Chỉ bất đắc dĩ nhìn mình, Hoa Dạ Ngữ cẩn thận hỏi, nàng rất ít tổn thương tính mạng người khác, nhưng yêu vật này quả thực làm nàng giận quá mức, Hoa Dạ Ngữ đã chịu đựng nó vài ngày, không ngờ tới sáng nay vừa mới gặp mình, yêu vật này đúng là thả ra từng cô gái ăn mặc hở hang, quần áo rách rưới thị uy với mình, còn nói một vài chú ngữ gì đó nghe không hiểu, Hoa Dạ Ngữ lo lắng cho an nguy của mình và Phó Bạch Chỉ, mới ra hạ sách này.
"Không có...!Ngươi...!Ngươi không có làm sai, là chúng nó không tốt, đánh chết cũng là đáng đời bọn chúng! Chỉ là...!Ngữ nhi, sau này ngươi không thể làm như vậy nữa, mấy thứ này mặc dù là yêu vật, nhưng đối với chúng ta mà nói lại vô cùng quan trọng.

Ngươi đáp ứng ta, không được tổn thương những yêu vật này nữa." Phó Bạch Chỉ vô cùng đau đớn nói, tính toán đặt mua lại mấy thứ này phải mất bao nhiêu tiền.
"Cái này...!được rồi...!Thế nhưng a Chỉ, vì sao ngươi phải khổ sở như vậy chứ, ta chỉ đánh chết đám yêu vật...!sẽ hại ngươi thôi mà, có phải ngươi không thương ta hay không? Ngươi ghét bỏ ta hoa tàn ít bướm, ở trong mộng còn ra tay với ta lúc năm tuổi, chẳng lẽ ta vừa qua khỏi sinh nhật hai mươi ba tuổi, thì đối với ngươi mà nói đã không còn là tiểu thịt tươi?"
"Hì hì..." Nghe được lời nói của Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ nhịn không được bật cười, nàng cũng không biết Hoa Dạ Ngữ lấy lý luận này từ đâu, còn có tiểu thịt tươi, thực sự là muốn cười chết nàng.

Nếu nói về tuổi, cho dù bây giờ Hoa Dạ Ngữ 23, đặt ở hiện đại rõ ràng còn là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp không lâu, đúng là thịt tươi thứ thiệt, hoa tàn ít bướm cái gì, thật đúng là suy nghĩ nhiều.

Huống chi, người này bất luận là dáng vẻ gì đều đẹp đến mức quá đáng, Phó Bạch Chỉ không cho nàng ra ngoài, chính là sợ nàng trêu chọc tới tùm lum người.
"Ngữ nhi ngươi học được những lời này ở đâu vậy, hai chúng ta đều đã thành hôn, làm sao ta lại không còn thương ngươi.

Nếu ta vứt bỏ ngươi, có thể đi nơi nào tìm được thê tử tốt như ngươi chứ.

Chẳng qua là những yêu vật này quả thực rất hữu dụng, sau này ngươi kiên quyết không được ném lung tung, không thì ta sẽ không nuôi ngươi nổi." Phó Bạch Chỉ suy nghĩ một chút tiền hai người gởi ngân hàng, có chút hậm hực nói.
"A...!Nếu a Chỉ nuôi ta không nổi, ta có thể nuôi a Chỉ nha." Hoa Dạ Ngữ nói, hôn lên môi Phó Bạch Chỉ, trên mặt mang một nụ cười câu người.
"Ngữ nhi ngốc, sao ta nỡ để ngươi nuôi ta chứ, ngươi cái gì cũng không hiểu, ta không yên lòng để cho ngươi đi ra ngoài làm việc."
"Làm việc? Cái gì gọi là làm việc? A Chỉ, trong y phục của ta còn chứa rất nhiều vàng, đều là từ trong nhà của chúng ta mang tới, nhưng ta thấy thế giới này luôn dùng tờ giấy màu đỏ, nên không có lấy ra, ngươi xem mấy thứ này còn có thể sử dụng sao?"
Phó Bạch Chỉ trợn mắt há mồm nhìn Hoa Dạ Ngữ cởi đai lưng, từ bên trong lấy ra vài khối vàng được chế thành vàng lá, ngực đã không biết nên nói cái gì cho phải.

Ở cổ đại, Minh tuyệt cung giàu có như thế, cho nên Hoa Dạ Ngữ đều xem những miếng vàng lá này là ám khí mà ném, liền cất trong đai lưng khi cần cũng thuận tiện, không nghĩ tới lại có thể mang tới hiện đại.

Những miếng vàng lá này được chế tác tinh xảo, vàng cũng là thuần chất, Phó Bạch Chỉ thấy những thứ này, thì giống như thấy được cọc tiền lớn.
"Ngữ nhi, có đồ tốt như vầy sao không nói sớm, ngươi chờ, lát nữa chúng ta đi đổi chút tiền, sau đó chúng ta đi dạo phố."
"Hm? Cái gì gọi là đi dạo phố?"
"Chính là đi chợ mua đồ."
"Nga, ta hiểu rồi, a Chỉ là không kịp chờ đợi lại muốn mua mấy con tiểu yêu tinh này đem về.".