Nghịch Mệnh Chi Phản Phái Thượng Vị

Chương 154: Chương 154





Trải qua trận đấu có thể nói là hỗn loạn này, dường như thế lực ở khắp nơi đều tiến vào giai đoạn nghỉ ngơi lấy lại sức, Minh tuyệt cung bởi vì mất đi phần lớn lực chiến đấu mà ẩn nấp, phía triều đình dường như cũng rất hài lòng với kết quả lần này, về phần toàn thắng thu hoạch lớn chính phái, thì càng không cần phải nói.

Ngồi ở chủ vị, Phó Bạch Chỉ nghe các đệ tử trong môn phái tổng kết nhân số thương vong, phát hiện Mộc Tử Anh cũng ở trong đó, nàng có chút nghi ngờ nhíu nhíu mày, cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ phất tay một cái để cho bọn họ đi phân phát chút bạc cho gia thuộc coi như bồi thường, không kịp chờ đợi đã trở về gian phòng của mình.
Từ bên ngoài mở khóa cửa ra, Phó Bạch Chỉ đẩy cửa mà vào, vội vàng đi tới bên giường, lòng không khỏi thất lạc.

Hoa Dạ Ngữ còn lẳng lặng ngủ trên giường, không có chút dấu hiệu tỉnh lại nào.

May mà mấy ngày nay trải qua điều trị, vết thương đã không còn chảy máu, nhiệt độ cơ thể cũng từ từ khôi phục lại bình thường.

Nói vậy không bao lâu nữa, thương thế kia cũng sẽ khỏi.
Để không ảnh hưởng đến người này, Phó Bạch Chỉ yên lặng ngồi ở một bên, cũng không có ý muốn luyện công.

Mấy ngày này nàng luôn cảm thấy cơ thể không quá thoải mái, ngực thỉnh thoảng phát đau, mà cảm giác đan điền bốc cháy ở bên trong cũng liên tục tồn tại, không để cho nàng được yên ổn.

Phó Bạch Chỉ hiểu mọi thứ đều là hậu quả của việc bị nội lực cắn lại, tâm tình của mình càng nhiều, chấn động càng lớn, nội lực sẽ càng cắn trả.
Nhưng mấy ngày qua, rõ ràng nàng có thể cảm giác được thất tình lục dục đã không còn mãnh liệt như trước, nhưng hậu quả cắn trả lại không có chút tiêu giảm, thậm chí thỉnh thoảng còn ho ra máu.

Nghĩ đến tình trạng thân thể của mình, Phó Bạch Chỉ thở dài.

Chỉ mới cắn trả đã bá đạo như vậy, nếu thật sự phế bỏ võ công này, cho dù không chết, cũng sẽ biến thành kẻ vô dụng đi.

"Ngữ nhi, mau tỉnh lại đi." Sờ mái tóc dài màu tím sẫm của Hoa Dạ Ngữ, Phó Bạch Chỉ nhẹ giọng nói, nằm ở bên người chăm chú nhìn nàng, bất tri bất giác liền ngủ mất.

Trong căn phòng yên tĩnh đủ để nghe được tiếng kim rơi trên mặt đất, mà không lâu sau khi Phó Bạch Chỉ ngủ say, người trên giường rốt cuộc cũng có động tĩnh.
Hoa Dạ Ngữ nghĩ rằng mình đã chết, bởi vì ở trong mơ, xung quanh nàng luôn luôn là một mảnh đen kịt, không thấy được đường ở nơi nào, lại càng không nhìn thấy Phó Bạch Chỉ ở đâu.

Cảnh tượng trước khi hôn mê còn sờ sờ ở trước mắt, sự đau đớn ở trước ngực nhắc nhở Hoa Dạ Ngữ, nàng quả thực đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, kiếm nhọn đâm vào, máu tươi chảy ra, cơ thể mặc dù đau nhức, nhưng lòng cũng không khổ sở.
Rất lâu, Hoa Dạ Ngữ có chút may mắn nghĩ, nếu nàng có thể chết ở trên tay của a chỉ, hình như cũng là một chuyện tốt.

Không cần dùng sức cố gắng chống đỡ cỗ thân thể mệt mỏi này nữa, không cần chịu đựng nỗi đau người yêu không quan tâm mình.

Có lẽ trong lòng nàng thật sự muốn chết, nên ngày đó mới có thể không chút do dự mà đụng vào thanh kiếm của Phó Bạch Chỉ, còn đụng nặng như vậy, sâu như vậy.
Nếu như nói từ đầu đến cuối, Hoa Dạ Ngữ không hề trách Phó Bạch Chỉ, nhất định là không thể nào.

Nhưng so với nỗi oán giận bé xíu ở trong lòng, thì phần nhiều nàng cũng chỉ là cam chịu tình thâm mà duyên lại cạn.

Hoa Dạ Ngữ biết cơ thể của mình đã suy yếu, cho dù không có vết thương Phó Bạch Chỉ tạo thành, nàng cũng không kiên trì được bao lâu.

Từ trước cuộc đại chiến, nàng đã chuẩn bị tâm lý.
Nếu a chỉ có thể giết nàng, nàng cam tâm chịu chết không hối hận, có lẽ chết ở trên tay người mình yêu thương nhất, cũng có thể xem là một chuyện lãng mạn, nhưng chỉ là khổ cho Phó Bạch Chỉ, cuối cùng mình vẫn không thể giúp cho nàng khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, đây là chuyện đời này Hoa Dạ Ngữ tiếc nuối nhất, cũng nhớ nhất.

Nàng ích kỷ hy vọng Phó Bạch Chỉ có thể nhớ kỹ mình, mang theo hy vọng cái chết của mình có thể gọi tình cảm của Phó Bạch Chỉ quay trở về.


Cho nên nàng lựa chọn chết ở dưới kiếm của Phó Bạch Chỉ, dùng phương thức tàn nhẫn như vậy chết đi, chí ít có thể giúp a chỉ đạt được thành tựu, cũng là cho mình đánh cược một trận sau cùng.
Khi đường nhìn dần dần khôi phục rõ ràng, Hoa Dạ Ngữ tỉnh lại, đối diện với con ngươi bình tĩnh của Phó Bạch Chỉ, trong lòng nàng mừng rỡ rồi lại mang theo chút lạnh lẽo.

Nàng biết, mình thắng cuộc, nhưng vẫn không thể nào lấy lại tâm của Phó Bạch Chỉ.
"Ngữ nhi, ngươi đã tỉnh." Thấy Hoa Dạ Ngữ tỉnh lại, Phó Bạch Chỉ đích thật là có thể cảm nhận được sự vui sướng trong lòng, đối với sự chấn động tình cảm này nàng rất vui vẻ, nhưng lại sợ mình chấn động quá lớn, sẽ tiếp tục thổ huyết.

Nếu như để cho Hoa Dạ Ngữ thấy, có lẽ sẽ ngăn cản mình phế bỏ võ công, nên lại vội vàng ép xuống chấn động trong lòng.
"Ừ." Hoa Dạ Ngữ nhàn nhạt lên tiếng, mà phản ứng lạnh lùng của nàng cũng làm cho Phó Bạch Chỉ có chút ngoài ý muốn.

Thấy Hoa Dạ Ngữ chỉ liếc mắt nhìn mình sau đó không nói thêm gì nữa, Phó Bạch Chỉ có chút bối rối ngồi ở bên giường, thật sự là không biết nên nói cái gì cho phải.

Cuối cùng cũng chỉ có thể cầm lấy gói thuốc trên bàn, đi ra ngoài chuẩn bị liều lượng cho buổi trưa hôm nay.
Nhìn Phó Bạch Chỉ ly khai, lúc này Hoa Dạ Ngữ mới mở mắt ra lần nữa.

Nàng biết nơi này là Thương khung môn, biết đây là phòng của Phó Bạch Chỉ.

Trở lại sau bao ngày xa cách, Hoa Dạ Ngữ vẫn còn có thể cảm nhận được sự thân thiết.

Nàng kéo vạt áo ra nhìn dải băng gạc quấn dày trước ngực, lại nhấc tay áo lên, nhìn về phía kinh mạch đã ám màu đen, cau mày kéo tay áo xuống.

Không qua bao lâu, Phó Bạch Chỉ bưng thuốc đã nấu xong trở về.

Tuy rằng Hoa Dạ Ngữ đã tỉnh lại, nhưng cơ thể vẫn còn vô lực, Phó Bạch Chỉ để cho nàng tựa vào trong lòng ngực mình, đút từng muỗng thuốc đến bên miệng nàng.

Nhìn từ góc độ phía sau, cái cổ của Hoa Dạ Ngữ trắng nõn thon dài, cánh môi hồng hồng mở ra khép lại, rất nghe lời nhận lấy thuốc mình đút tới.

Bởi vì áo trong rời rạc, cái phần tròn trĩnh bị băng gạc bao quanh được miêu tả sinh động, không khỏi để cho Phó Bạch Chỉ nhìn có chút chòng chọc.
Nàng nhớ rất rõ, vài ngày trước, dù cho người này câu dẫn mình cỡ nào, phản ứng ban đầu của mình đều là đần độn như một khúc gỗ, nhưng vào lúc này, nàng chỉ mới nhìn Hoa Dạ Ngữ uống thuốc, ngực đã nổi lên một vài ý nghĩ ngưa ngứa.

Mấy ngày nay người này hôn mê mình đều dùng miệng để chuyển thuốc, sau mỗi lần đút thuốc đều sẽ lưu luyến hôn vài cái lên mép Hoa Dạ Ngữ, rồi lại bị nội công cắn trả.
Phó Bạch Chỉ nghĩ mình như vậy mới thật sự là người có cảm giác, mọi thay đổi khiến cho nàng cảm thấy mừng rỡ, nhưng cũng không dám nói cho Hoa Dạ Ngữ nghe, sợ rằng sau này mình lại biến về dáng vẻ trước đây sẽ làm cho Hoa Dạ Ngữ thất vọng.

Nàng cũng đã tính xong rồi, đợi đến khi cơ thể Hoa Dạ Ngữ khá hơn chút nữa, mình liền mang nàng ly khai, tìm một nơi không ai, phế bỏ võ công này.
"Ngữ nhi, ngươi thích khí hậu và phong cảnh ở nơi nào?" Một chén thuốc rất nhanh bị Hoa Dạ Ngữ uống cạn, Phó Bạch Chỉ bỏ một viên mứt hoa quả vào miệng nàng, cười nhìn nàng.
"Hỏi cái này làm gì." Hoa Dạ Ngữ vẫn chưa phát hiện sự mong đợi trong mắt Phó Bạch Chỉ, chỉ tựa vào ngực nàng nhắm mắt dưỡng thần, nhàn nhạt hỏi.
"Đợi đến khi thương thế của ngươi lành lại, chúng ta có thể mai danh ẩn tích, rời bỏ nơi này, nếu ngươi thích chỗ nào, chúng ta sẽ tới chỗ đó định cư." Giọng nói của Phó Bạch Chỉ mang theo vài phần sung sướng, mà sự biến hóa đó rõ ràng là không thoát khỏi lỗ tai của Hoa Dạ Ngữ, cơ thể nàng run lên, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn về phía Phó Bạch Chỉ, tuy rằng bộ dáng của người này vẫn còn lạnh tanh, nhưng thật ra trong ánh mắt có chút tình cảm.
"Tâm tình của ngươi, đã khôi phục?" Hoa Dạ Ngữ nhẹ giọng hỏi, cố nén xung động muốn ôm lấy Phó Bạch Chỉ, vẫn cố kiềm nén.
"Vẫn chưa, chỉ mới cảm nhận được một ít chấn động.

Ngữ nhi, ta đã nghĩ rồi, ta sẽ bỏ băng tâm bí quyết, cả đời ở cùng với ngươi." Phó Bạch Chỉ bình tĩnh nói, lại làm cho lòng Hoa Dạ Ngữ đau đến lên men, cả đời, hai chữ này giống như đang lẳng lặng châm biếm nàng, khiến cho nàng ngay cả dũng khí nói tiếp cũng không có.
"Tự phế võ công, có lẽ ngươi sẽ chết." Hoa Dạ Ngữ không có quên chuyện của Thu Ánh Hàn, càng biết rõ, băng tâm bí quyết nội công mạnh mẽ như thế, một khi huỷ bỏ, không biết sẽ tạo ra tổn thương thế nào cho người tập.

Có thể giữ được tính mạng đã khó khăn, cho dù giữ được, về sau cơ thể của người này cũng sẽ suy yếu không gì sánh được, luôn luôn sinh bệnh, tuổi thọ cũng sẽ giảm hơn phân nửa.


Thân thể của mình đã sớm tàn tạ không chịu nổi, làm sao Hoa Dạ Ngữ chịu để cho Phó Bạch Chỉ vì để làm bạn với kẻ thời gian không còn nhiều như mình, cũng tổn hại tánh mạng của bản thân?
"Cũng không nhất định, chỉ cần phương pháp phế bỏ thích hợp, thì sẽ không..."
"Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi." Phó Bạch Chỉ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Hoa Dạ Ngữ cự tuyệt rời khỏi ngực nàng, đưa lưng về phía nàng nằm trên giường.

Thấy hình bóng xa cách của nàng, Phó Bạch Chỉ có chút chán nản, nàng không quên hiện tại quan hệ của hai người chỉ ở mức bạn bè, nhưng đây không phải là vở kịch Hoa Dạ Ngữ diễn cho mình sao? Chẳng lẽ nói, nàng vẫn còn đang giận mình?
"Ta đi cất chén." Phó Bạch Chỉ nói, cúi thấp đầu ra khỏi phòng.

Mãi đến khi nàng ly khai, Hoa Dạ Ngữ mới ôm cái bụng đau nhức, co rúc lại.

Mồ hôi lạnh theo trán của nàng chảy xuống, rất nhanh làm cho gối đầu ướt đẫm một mảnh.

Nàng muốn xuống giường nhìn dáng vẻ bây giờ của mình, nhưng vừa mới cử động cơ thể, liền phát hiện hai chân không có một chút sức lực, nàng vén chăn lên, nhìn chân mình, trên làn da trắng noãn, có một khối không dễ phát hiện màu xám xanh, nơi đó nhìn qua giống như lá khô, mặc dù không xấu xí, nhưng lại làm cho Hoa Dạ Ngữ đỏ viền mắt.

Nghĩ đến những lời Phó Bạch Chỉ nói, nàng nâng khóe miệng, cười khổ, cười cười, rồi cảm thấy mông lung.
Sao nàng lại không muốn cùng Phó Bạch Chỉ ly khai, trải qua cuộc sống chỉ có hai người, nhưng nàng không thể ích kỷ như vậy được, để cho Phó Bạch Chỉ mạo hiểm tính mạng, mất hơn phân nửa tuổi thọ, chỉ vì bầu bạn với mình vượt qua mấy tháng.

Thậm chí ngay cả một mùa cũng có thể không đợi được, Hoa Dạ Ngữ cảm giác mình rất tàn nhẫn, lấy danh nghĩa tình yêu lừa gạt Phó Bạch Chỉ, để cho nàng ngay cả lần cuối cũng không thể gặp được mình.

Nhưng nàng vẫn phải nhẫn tâm, chỉ có tàn nhẫn với Phó Bạch Chỉ, sau đó nàng mới có thể vui vẻ.
Nghĩ tới những thứ này, Hoa Dạ Ngữ vươn tay, sờ ngọc bội đeo trên cổ.
"A chỉ, mảnh trăng tàn này vô luận là nỗ lực như thế nào, cũng không thể viên mãn như trước đây.

Ngươi còn có thể tìm một nữa hoàn hảo thật sự của mình, ta đeo phần tàn niệm này, vậy đủ rồi.".