Nghịch Lý Tốc Độ

Chương 60: Trần Mặc Bạch vs Carmen




“Anh biết.” Trần Mặc Bạch cười, ngón tay anh chọc nhẹ chóp mũi của Thẩm Khê: “Anh tin em, em lo lắng vội vàng chạy đến đây chỉ để nói những lời này thôi ư?”

“Anh biết? Nếu anh biết… tại sao đêm qua… lại làm vậy?”

Anh đang bất an về điều gì?

Anh đang lo lắng về điều chi?

“Vì… có lẽ do anh biết đối thủ của mình đều rất mạnh. Anh lo rằng, dù có phát huy kỹ thuật của mình đến tối đa thì cũng không thể chứng minh được xe đua do em và mọi người thiết kế là chiếc xe tốt nhất.” Nụ cười trên môi Trần Mặc Bạch rất yếu ớt.

Nụ cười ấy khiến Thẩm Khê thấy áp lực đến vô hạn.

“Ăn sáng xong chưa?” Trần Mặc Bạch hỏi.

“Em chưa…”

“Vậy đi ăn sáng đi. Chờ trận đua này kết thúc, chúng ta có thể đi Luân Đôn để thư giãn vài ngày, ngắm Tháp Luân Đôn, Tu viện Westminster, Big Ben,… cả du thuyền trên sông Thames nữa.” Trần Mặc Bạch ung dung nói.

Khoảnh khắc đó, Thẩm Khê nhớ lại những lời mà Winston đã nói, đừng để lẽ sống của mình bị nhốt lại trong chiếc vòng đu quay. 

“Cả Mắt Luân Đôn nữa.” Thẩm Khê nói.

“Được, cả Mắt Luân Đôn nữa.” Trần Mặc Bạch gật gật đầu.

Ngay cả khi ngồi trên vòng đu quay ngắm nhìn những khung cảnh y hệt nhau, anh vẫn sẽ ở bên em chứ?

Không lâu sau phiên đua phân hạng đã bắt đầu.

Nhờ có bài báo của Audrey Wilson nên khán giả đều rất mong chờ biểu hiện của Carmen. 

Từ lúc bắt đầu phiên đua phân hạng, Carmen đã không có ý định khiêm tốn. Tốc độ vòng đua của cậu ta luôn nhỉnh hơn Winston, tuy rằng Thẩm Khê có thể cảm giác được Winston không hề có ý định đấu với Carmen ở phiên đua phân hạng, dù vậy tốc độ của Carmen trên đường đua chẳng khác nào tên lửa, giống như thủy triều lao về phía trước, khiến cho các đội đua khác có cảm giác bị áp bức mạnh mẽ.

Mỗi khi Carmen điều khiển xe lao qua tầm mắt của Thẩm Khê, cô có cảm giác thế giới như sắp bị chia làm đôi.

Chiến lược của Trần Mặc Bạch và Caspian trong phiên đua phân hạng tương đối bảo thủ, nhưng việc Winston bị tụt lại phía sau khiến những người hâm mộ của anh ta không khỏi tiếc nuối.

Sau khi phiên đua phân hạng kết thúc, Trần Mặc Bạch giành vị trí thứ năm, Caspian xếp thứ bảy còn Carmen giành được vị trí pole. Kết quả này đã nằm trong dự kiến của đội đua nhưng không ai cảm thấy vui sướng, ngay cả ngài Marcus cũng giữ nguyên sự im lặng.

Mãi cho đến khi Amanda cười nói: “Thực ra chúng ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có thể giành được quán quân chặng, đối với chúng ta mà nói thì căng lắm chính là quán quân đổi từ Winston sang Carmen mà thôi.”

Thẩm Khê nhìn Trần Mặc Bạch điều khiển xe trở về, anh tháo mũ bảo hiểm rồi tiến về phía cô.

“Sao thế? Trông như thể anh đã chết rồi vậy.” Trần Mặc Bạch cười nói.

Cuối cùng Thẩm Khê cũng hiểu được tối hôm ấy, lúc Trần Mặc Bạch ôm lấy mình, anh đã phải gánh chịu bao nhiêu áp lực. 

Thẩm Khê không nói gì, chỉ ôm lấy Trần Mặc Bạch.

“Đừng lo, trận đua này anh vẫn chắc chắn có thể lọt vào top 3.”

Lúc Trần Mặc Bạch nói lời ấy, Thẩm Khê có thể cảm giác được nỗi cô đơn của anh. Công thức 1 là cuộc so tài giữa sự hợp tác giữa đồng đội và kỹ thuật nhưng Thẩm Khê biết kỹ thuật của đội mình đã hoàn toàn bị đánh bại, chỉ còn lại một mình Trần Mặc Bạch đơn thương độc mã.

“Em xin lỗi.” Thẩm Khê buồn rầu nói.

“Sao thế em?”

“Mọi người nói em là thiên tài nhưng thực ra không phải vậy.” Thẩm Khê nói.

“Tại sao em lại nghĩ thế?”

“Mọi người muốn em thiết kế một chiếc động cơ F1 xuất sắc hơn anh trai… nhưng thực sự thì dù có cố thế nào em cũng làm không được. Vậy nên em mới chuyển sang thiết kế hệ thống treo… không phải em không muốn thay đổi thiết kế của Thẩm Xuyên mà là em không có năng lực để làm điều đó… Dù em có suy nghĩ đến nát óc, có cố gắng đưa ra các giả thuyết nhiều đến đâu thì đều bị mắc kẹt bên trong lối suy nghĩ của anh ấy, em không thoát ra được… không thoát ra được…”

Tựa như ngồi trên vòng đu quay, một vòng rồi lại một vòng.

Trần Mặc Bạch nở nụ cười tươi tắn, ngón tay anh luồn vào tóc Thẩm Khê, như đang chạm vào bộ não ở sâu bên trong cô.

“Tiểu Khê, em có biết khi anh đi một vòng, hai vòng, ba vòng, thậm chí là năm mươi vòng, vào lúc không tìm ra được cơ hội cho bản thân trên bất cứ đoạn đường nào thì em có biết anh sẽ làm gì không?

“Anh sẽ làm gì?”

“Anh sẽ dùng toàn lực để đối phó, chẳng sợ bị nổ xi lanh, cùng lắm thì hủy diệt chính mình rồi làm lại thêm một lần nữa.”

Thẩm Khê còn đang suy nghĩ ý của Trần Mặc Bạch là gì thì Caspian đứng bên cạnh đã không nhịn được.

“Tôi nói này, hai người định ôm nhau show ân ái đến lúc nào? Có cần tôi chụp ảnh kỷ niệm cho hai người không?”

“Cần chứ, để tôi cài nó làm màn hình khóa điện thoại.”

“…Tôi vẫn nên ném điện thoại đi thì hơn.”

Sau khi phiên đua phân hạng kết thúc hoàn toàn, Trần Mặc Bạch và Caspian ở lại với đội để xác định các chiến thuật cuối cùng cho ngày hôm sau. Thẩm Khê và Amanda ngồi xe taxi trở về khách sạn. Hiếm khi hai người không mở miệng nói với nhau một câu nào.

Amanda mở miệng, lúc ngồi cùng cô nàng, Thẩm Khê chưa bao giờ nói nhiều nhưng vẻ trầm tĩnh suy nghĩ của cô hôm nay khác hẳn với mọi khi. Thẩm Khê nhìn về phía cửa sổ, những kiến trúc kiểu Anh lần lượt lướt qua tầm mắt cô. Điện thoại trong balo vang lên, Thẩm Khê cầm lên vô thức nhìn qua, cái tên hiển thị trên màn hình khiến cô có chút sững sờ.

“Alo, chị Tĩnh Hiểu?”

“Đã lâu không gặp em, chị đang chờ em ở sảnh khách sạn mà em đang ở. Em có thời gian đi dạo với chị không, chị có chuyện muốn nói với em.” Nghe thấy giọng nói của Trương Tĩnh Hiểu khiến Thẩm Khê có cảm giác như đã trôi qua một khoảng thời gian rất rất lâu.

“Vâng.”

“Ai tìm cô vậy?” Amanda hỏi.

“Trương Tĩnh Hiểu.” Thẩm Khê mỉm cười “Tôi đi ôn chuyện với chị ấy.”

“Ôn chuyện ư? Cô ấy đã chia tay Thẩm Xuyên từ rất lâu rồi, ngay cả tang lễ của anh ấy cũng không đến tham dự. Tôi thực sự không biết được rằng hai người có chuyện gì tốt đẹp để mà ôn lại. Hơn nữa… cô ấy chính là một trong những kỹ sư chính của đội Mercedes…” Dù thế nào Amanda cũng thấy người kia không có ý tốt.

“Đúng là chị ấy đã chia tay với anh trai của tôi, nhưng chị ấy… khác với Lâm Thiếu Khiêm. Thiếu Khiêm không yêu thích lĩnh vực này nhưng chị Tĩnh Hiểu lại không như vậy, đây là lĩnh vực mà chị ấy tự hào, chị ấy sẽ không làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến nhân phẩm.”

Lúc hai người trở về khách sạn đã thấy Trương Tĩnh Hiểu mặc chiếc áo gió màu đen dài ngang eo đang đứng ở đó. Chị để mái tóc ngắn đầy gọn gàng, mặc quần bó sẫm màu và đi đôi giày da trung tính, khiến người ta có cảm giác “người sống chớ gần”.

Khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Khê, nụ cười trên môi chị đầy máy móc. Thẩm Khê gật gật đầu với Amanda, cô nàng liền đi vào thang máy. 

Thẩm Khê và Trương Tĩnh Hiểu ăn ý sóng vai với nhau đi trên con phố bên ngoài khách sạn.

“Lúc trước em nghe nói chị đi Đức, không ngờ chị lại gia nhập Mercedes. Tỷ suất chuyển hóa nhiệt năng của động cơ F1 của đội chị thật đáng kinh ngạc. Nếu anh trai em còn sống chắc chắn sẽ rất tự hào về chị.” Thẩm Khê nói.

“Anh ấy có lập trường gì để tự hào về chị chứ?” Trương Tĩnh Hiểu cong môi hỏi lại.

Thẩm Khê ngây người.

“Thẩm Xuyên vừa không phải bạn trai của chị, cũng vừa không phải đồng nghiệp của chị. Động cơ F1 mà chị thiết kế không hề liên quan gì đến anh ấy, tại sao Thẩm Xuyên phải tự hào về chị chứ?”

Trương Tĩnh Hiểu dừng bước.

“Em… em nghĩ…” Đối mặt với Trương Tĩnh Hiểu như thế này khiến trong khoảng thời gian ngắn Thẩm Khê không biết phải nói thế nào mới tốt.

“Em nghĩ rằng chị vẫn quyến luyến Thẩm Xuyên ư? Đúng là chị đã theo đuổi anh ấy rất lâu, từ cấp hai đến đại học rồi sang nước ngoài, anh ấy muốn làm gì chị liền đồng hành với anh ấy, thậm chí còn bước cả vào lĩnh vực này. Cuộc sống của chị chỉ vây quanh anh ấy, nhưng chị lại chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của Thẩm Xuyên. Chị giống như Camille còn anh ấy chính là Rodin lúc nào cũng rực rỡ. Ở cạnh Thẩm Xuyên, chị vĩnh viễn chỉ có thể làm một trợ lý, không thể tìm ra hướng đi của mình. Vậy nên chị quyết định mình phải thay đổi, thay vì làm cái bóng của Thẩm Xuyên, chị thà làm đối thủ của anh ấy còn thấy vui sướng hơn.”

(Camille Claudel và Auguste Rodin là hai nhà điêu khắc nổi tiếng người Pháp. Camille là trợ lý và là tình nhân của Rodin. Các bạn có thể tìm hiểu về mối tình của hai người này tại: link)

Trương Tĩnh Hiểu nhìn về phía của Thẩm Khê, chị đi từng bước về phía cô. Trong khoảnh khắc ấy, Thẩm Khê cảm giác có một áp lực mạnh mẽ như đang muốn phá nát mọi thứ trong thế giới của cô. 

“Động cơ F1 mà chị và đồng nghiệp thiết kế đã sớm vượt qua Thẩm Xuyên rồi. Dù trong trí nhớ của mọi người anh ấy có tỏa sáng như một vị thần không ai có thể vượt qua thì hiện tại chị đã thắng anh ấy rồi.”

Thẩm Khê vô thức lùi về sau, mãi cho đến khi không thể lùi thêm nữa, cô mới phát hiện lưng mình đã chạm vào vách tường.

“Em định nói anh ấy đã chết nên không thể ganh đua cao thấp với chị đúng không? Chị nói cho em biết, dù Thẩm Xuyên còn sống thì kết cục cũng sẽ giống như vậy.” Trương Tĩnh Hiểu nở nụ cười sắc bén mà lạnh băng: “Sau trận đua chính thức vào ngày mai, mọi người sẽ biết được rằng động cơ F1 của chị sẽ thống trị Công thức 1 trong ít nhất hai mùa giải, những người khác chỉ có thể đuổi theo sau bọn chị, em cũng vậy.”

“Tại sao chị lại muốn nói với em những lời này? Chỉ để nói với em chị đã vượt qua anh trai em thôi ư? Nếu anh ấy còn sống thì rốt cuộc ai mới là người đuổi theo ai chứ? Chị thực sự tự tin đến vậy ư?” Thẩm Khê hỏi lại, cô không lùi về sau nữa mà nhìn thẳng vào hai mắt của Trương Tĩnh Hiểu: “Chị muốn thắng anh ấy? Hay chỉ vì muốn chứng tỏ bản thân?”

“Mọi người đều nói em là người hiểu rõ lối suy nghĩ của Thẩm Xuyên nhất, cũng là thiên tài gần với anh ấy nhất, vậy em hãy thử xem có thể thắng được chị không!” Ngón tay của Trương Tĩnh Hiểu chọc chọc ngực của Thẩm Khê: “Nếu anh ấy đã không thể làm được thì Thẩm Khê… em hãy chứng minh hộ anh ấy đi.”

Nói xong, Trương Tĩnh Hiểu liền xoay người rời đi. Thẩm Khê nhìn bóng lưng sắc bén quả quyết, không chút lưu luyến ấy của chị mà thấy có chút đau lòng.

Cô trở về khách sạn, mỗi bước chân đều nặng như đeo chì. Lúc đi lên cầu thang, Thẩm Khê vừa nâng mắt liền thấy Trần Mặc Bạch.

“Em sao vậy?” Anh bước xuống, hàng mày đẹp đẽ của anh cau lại như đang bóp nghẹt trái tim cô, khóe mắt Thẩm Khê nóng lên.

“Không có gì… có người gửi thư khiêu chiến cho em.” Thẩm Khê nở một nụ cười yếu ớt.

“Trương Tĩnh Hiểu ư?” Trần Mặc Bạch phủ tay lên má cô, da thịt lạnh lẽo của cô được anh ủ ấm mà nóng lên.

“Đúng vậy, hình như chị ấy rất hận anh trai em.”

Hai người đi vào thang máy rồi trở về phòng. Trần Mặc Bạch đun nước rồi pha cho Thẩm Khê một tách trà thảo mộc mà anh đã mang từ nhà đi.

“Thẩm Xuyên rất khiêm tốn, danh tiếng trong ngành cũng cực kỳ tốt, hơn nữa anh ấy rất yêu thương và chăm sóc em, vậy nên anh rất tò mò tại sao Trương Tĩnh Hiểu lại hận anh ấy.” Trần Mặc Bạch ngồi xuống trước mặt Thẩm Khê.

“Lúc ấy em vẫn chưa tốt nghiệp tiến sĩ, là Trương Tĩnh Hiểu đã ở bên cạnh anh trai em, chị ấy đã tham gia vào rất nhiều khâu quan trọng của động cơ F1 mà anh trai em thiết kế. Lúc đó chị Tĩnh Hiểu rất có tự tin vào thiết kế của họ, sau đó có một công ty về động cơ lớn muốn mua lại thiết kế này. Anh trai em nói rằng nó vẫn cần thí nghiệm kiểm tra thêm nhưng chị Tĩnh Hiểu lại thấy họ đã chắc chắn được trăm phần trăm, vậy nên chị ấy và các thành viên khác trong đội kỹ thuật đã bắt đầu thuyết phục công ty kia. Công ty kia đã chuẩn bị ra một mức giá cao ngất ngưởng để mua lại, thì anh trai em đã xuất hiện và chỉ ra những vấn đề trong kết nối của bộ nguồn và độ nguy hiểm của nó khi có nhiệt độ cao. Công ty đó không mua nữa, trong ngành bắt đầu rộ lên tin tức cho rằng năng lực và tầm nhìn của chị ấy không bằng anh trai em. Kể từ đó mọi thành quả của chị ấy đều bị chèn ép ở những mức độ khác nhau, mọi người đều dò hỏi quan điểm của anh trai em về thiết kế của chị ấy. Trong mắt người ngoài chị ấy chính là trợ thủ của Thẩm Xuyên chứ không phải một nhà thiết kế và kỹ sư độc lập.”

“Thực ra Thẩm Xuyên đang bảo vệ cô ấy.” Trần Mặc Bạch nói.

“Sao anh lại nghĩ đó không phải sự lấn át mà là bảo vệ?” Thẩm Khê hỏi.

“Anh ấy chỉ đang ngăn cản Trương Tĩnh Hiểu gặp phải sai lầm thôi. Nếu có chuyện gì xảy ra sau khi bán bộ động cơ kia thì tương lai của Trương Tĩnh Hiểu sẽ hoàn toàn bị hủy hoại. Thẩm Xuyên bảo vệ được tương lai của Trương Tĩnh Hiểu nhưng lại làm tổn thương lòng tự trọng của cô ấy. Trương Tĩnh Hiểu là một người hiếu thắng và độc lập, vì tình yêu mà cô ấy đã từ bỏ lòng tự tôn để được ở bên Thẩm Xuyên. Bị Thẩm Xuyên phủ nhận thành quả cố gắng của mình chẳng khác nào không thừa nhận tất cả những gì Trương Tĩnh Hiểu đã trả giá cho anh ấy.”

“Đúng vậy… sau chuyện đó chị Tĩnh Hiểu nhận được rất nhiều lời chỉ trích từ trong ngành, nhưng anh trai em nói đó chỉ là tạm thời mà thôi. Đợi cho đến khi họ hoàn thành bộ động cơ F1 này thì những chuyện đó sẽ trôi vào dĩ vãng. Nhưng chị Tĩnh Hiểu lại không chịu được, chị ấy muốn bắt đầu lại một lần nữa nên đã lựa chọn sang Đức để phát triển, cũng hy vọng anh trai em sẽ đi với chị ấy. Nhưng những nghiên cứu mà anh trai em chưa hoàn thiện đều ở đây, đồng đội ăn ý với anh ấy nhất cũng ở đây. Anh trai em nói đợi cho đến khi nghiên cứu xong thì sẽ đi với chị ấy.”

“Nhưng Trương Tĩnh Hiểu không chờ anh ấy. Thực ra không phải Trương Tĩnh Hiểu thực sự muốn đi Đức, cô ấy chỉ muốn thử Thẩm Xuyên mà thôi.” Trần Mặc Bạch cười cười.

“Thử? Thử cái gì?”

“Thử xem Thẩm Xuyên có sẵn sàng hy sinh nhiều như những gì mình đã trả giá vì anh ấy hay không. Thật ra nếu lúc đó Thẩm Xuyên đồng ý đi Đức với Trương Tĩnh Hiểu thì chưa chắc cô ấy đã muốn Thẩm Xuyên đi Đức với mình. Cô ấy chỉ muốn chứng minh vị trí của mình trong lòng anh ấy mà thôi.” Trần Mặc Bạch nói.

“Tại sao lại dùng cách ấy để chứng minh chứ? Nếu là em thì em sẽ không ép anh như thế đâu.” Thẩm Khê lộ vẻ khó hiểu.

“Sẽ không ép anh như thế? Không phải em cũng ép anh trở lại F1 ư?” Trần Mặc Bạch cười hỏi lại.

“Em ép anh khi nào! Em chỉ thuyết phục anh thôi mà!”

“Ồ, ai là người ngày nào cũng đòi so tài cả ngày lẫn đêm với anh trước máy giả lập vậy ta? Là ai đã sử dụng kỹ thuật trượt bánh sau trong buổi thử xe để hù anh sợ chết khiếp? Là ai đã buồn rầu xin xỏ anh có thể trở về F1 với mình không ấy nhỉ?” Nụ cười trên môi Trần Mặc Bạch càng thêm rõ ràng.

Thẩm Khê đẩy anh, bất mãn nói: “Nói bậy! Rõ ràng anh rất muốn trở về, em chỉ tiếp thêm sự kiên định cho anh thôi!”

“Đúng vậy, em chính là người đã khiến anh trở nên kiên định hơn. Đã yêu một người thì tự nhiên sẽ muốn trả giá vì đối phương, nhưng trả giá và hy sinh là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Trả giá khiến người ta thấy hạnh phúc nhưng hy sinh lại làm nặng lòng nhau.” Trần Mặc Bạch cúi đầu, hôn lên trán của Thẩm Khê “Thực ra Trương Tĩnh Hiểu gửi thư khiêu chiến cho em là bởi Kroll- tổng giám đốc kỹ thuật động cơ của đội Mercedes muốn chi một số tiền lớn để chiêu mộ em về đội của họ.”

“Hả? Sao em lại không biết?” Thẩm Khê lộ vẻ kinh ngạc.

“Em chẳng bao giờ để ý đến tin tức trong ngành cả. Mặc dù đây được coi như là điều bí mật không có nhiều người biết nhưng chắc chắn ngài Marcus và ngài Hall đều đã biết chuyện này. Phải biết rằng quyết định này của đội Mercedes chẳng khác nào đã phủ nhận cố gắng của Trương Tĩnh Hiểu, giống như bóng ma và vòng xoáy mà Thẩm Xuyên đã gây ra cho cô ấy. Kroll đã từng được nghe về mối quan hệ giữa Trương Tĩnh Hiểu và Thẩm Xuyên, hẳn ý định ban đầu của ông ta là muốn Trương Tĩnh Hiểu tới để thuyết phục em rời đội Marcus rồi gia nhập đội Mercedes. Nhưng Trương Tĩnh Hiểu không thể làm được chuyện ấy, thế nên cô ấy mới đến gửi thư khiêu chiến chứ không phải để thuyết phục em.”

“Thì ra là vậy…”

“Tiểu Khê, em phải biết rằng ngược lại với yêu không phải là hận, mà hận là do cầu mà không được.”

“Vâng…”

“Em không biết, trước giờ em chưa từng nghĩ đến chuyện này. Vậy… Trần Mặc Bạch, sau khi giải nghệ thì anh muốn làm điều gì?” Thẩm Khê hỏi.

“Anh ư? Nó phụ thuộc vào việc em định làm gì.”

“Hả? Sao lại phụ thuộc vào em?”

“Anh sẽ hoàn thành chương trình thạc sĩ ở MIT rồi học lên tiến sĩ. Nếu em vẫn ở lại đội Marcus thì anh sẽ gia nhập đội và làm chuyên viên phân tích số liệu. Nếu em muốn về nước và đóng góp cho ngành sản xuất ô tô của nước nhà thì anh sẽ trở về Duệ Phong để làm hậu thuẫn kinh tế cho em. Nếu em muốn làm giáo sư đại học thì anh cũng sẽ làm giáo sư đại học giống như em, chúng ta sẽ trở thành một đôi Thần Điêu Hiệp Lữ trong giới học thuật.”

Trần Mặc Bạch vừa nói, Thẩm Khê vừa cười khúc khích.

“Nhưng như thế không phải là anh sẽ không được làm chuyện mà mình muốn làm ư?”

“Anh và em đều là thiên tài, em phải tin rằng ở bất kỳ lĩnh vực nào chúng ta cùng đều có thể tìm được chuyện mà mình muốn làm mà không lãng phí tài hoa của chúng ta.”

“Ngạo thị quần hùng đúng không?”

“Đúng vậy, là ngạo thị quần hùng đó.”

(Ngạo thị quần hùng: đứng trước nhiều người tài giỏi nhưng vẫn có thể tự hào và thể hiện được mặt xuất chúng của mình)

“Lần này em đã dùng đúng thành ngữ chưa?”

“Ừm… em dùng đúng câu bốn chữ nhưng nó không phải là thành ngữ.”

“Ồ… được rồi.”

Trong lúc ấy, áp lực mà Trương Tĩnh Hiểu gây ra cho Thẩm Khê dần biến mất, bất cứ một lĩnh vực nào đều sẽ có một đối thủ. Nếu nói đối thủ của Trần Mặc Bạch là Winston thì đối thủ của cô chính là Trương Tĩnh Hiểu.

Chiều hôm sau, trận đua tại Silverstone chính thức bắt đầu. 

Thẩm Khê vô cảm đứng cạnh ngài Hall để xem số liệu của trận đấu. 

Trận đua bắt đầu, tiểu tướng Carmen dùng khí thế xông thẳng đến tận trời mà lao đi, Winston và Duchovny bám sát ngay phía sau cậu ta. Sau năm vòng đầu tiên, bộ động cơ F1 mới dần tạo nên sức ảnh hưởng. Ngoại trừ Winston vẫn đang đuổi sát thì Duchovny đã dần bị bỏ xa.

Trần Mặc Bạch xuất phát ở vị trí thứ năm bắt đầu thực hiện những màn vượt mặt đầy ngoạn mục của mình, anh đã vượt qua lão tướng Payne trong một khúc cua, giành được vị trí thứ tư rồi tiếp tục tiến về phía trước.

Thẩm Khê nheo đôi mắt của mình lại, cô hiểu rõ thực lực của Trần Mặc Bạch và tính năng xe đua của đội mình. Cô muốn biết động cơ của đội mình chênh lệch với thiết kế của Trương Tĩnh Hiểu bao xa, nhất định cô phải đuổi kịp.

Mục đích của trận đấu này không phải là thành tích tốt nhất mà là ganh đua cao thấp với chiếc xe của Carmen. 

Mặc dù đang đứng ở bên ngoài nhưng Thẩm Khê vẫn có thể cảm giác được tâm trạng bình tĩnh của Trần Mặc Bạch, mỗi sự phán đoán đầy chuẩn xác của anh đều được đến từ sự bình tĩnh và quyết tâm của chính bản thân mình.

Sau khi rời trạm, Trần Mặc Bạch tiếp tục lao về phía trước rồi nghiền áp Duchovny ở khúc cua số sáu, xếp ngay sau Winson. Mà lúc này, Winston đã bắt đầu màn đọ sức đầu tiên với Carmen ở trong góc cua. Carmen chặn được đòn tấn công của Winston, tiếp tục dẫn đầu. Sau khi rời khỏi trạm, cậu ta vẫn tạo ra được khoảng cách với Winston.

Sau đó đã có một chuyện bất ngờ xảy ra, hộp số của Winston xảy ra trục trặc và anh ta bị kẹt lại ở khúc cua số năm. Dù vậy Winston vẫn không bỏ cuộc mà vẫn tiếp tục thi đấu. Anh ta không thể tăng tốc trên đoạn đường thẳng, lực kéo của xe trong góc cua cũng bị hạn chế. Không lâu sau Winston đã bị Trần Mặc Bạch đuổi kịp và vượt qua. Mọi người đều tiếc nuối nhưng cũng không quên cảm thán, chức quán quân và á quân của chặng này chắc chắn sẽ thuộc về Trần Mặc Bạch và Carmen!

Đội Marcus luôn sẵn sàng để phối hợp với Trần Mặc Bạch lúc anh vào pit stop. Anh áp sát Carmen ở vòng thứ bốn mươi tám và gây áp lực cực kỳ lớn lên cậu ta ở hai khúc cua liên tiếp, ngay cả bình luận viên cũng phải cảm thán: “Xét về kỹ xảo lái xe và tâm lý thi đấu thì Elvin Trần hơn hẳn Carmen, nhưng hiện tại chính là màn so tài về tính năng của xe đua.”

Ngay lúc Trần Mặc Bạch sắp vượt lên, máu trong người Thẩm Khê như bị đông lại. Carmen đột ngột tăng tốc, Trần Mặc Bạch còn chưa dẫn đầu được một giây đã bị Carmen vượt qua.

Ngài Hall che ngực thở dài một hơi.

Thẩm Khê có thể hiểu được rằng kỹ năng của tuyển thủ cũng không thể bù đắp được sự chênh lệch của đội họ. 

Quả thật Trương Tĩnh Hiểu có thứ để kiêu ngạo.

Nhưng Trần Mặc Bạch vẫn không bỏ cuộc, anh tiếp tục tăng tốc đuổi theo Carmen, dùng tốc độ cao hơn Carmen để hoàn thành ba vòng đua tiếp theo. Anh không băn khoăn điều chi, chỉ lao về phía Carmen. 

Tốc độ nhanh như chớp của anh khiến bình luận viên cảm thấy lo lắng, sợ rằng Trần Mặc Bạch sẽ làm nổ tung xi lanh. Thẩm Khê biết trong giới hạn chịu đựng của động cơ thì anh vẫn có thể dùng tốc độ này để hoàn thành những vòng đua còn lại, đây chính là sự liều chết của Trần Mặc Bạch.

Carmen nghĩ rằng mình đã cầm được chức quán quân nhưng cậu ta không ngờ Trần Mặc Bạch vẫn cắn chặt mình như vậy, anh gần như khiến cậu ta mất kiểm soát trong từng khúc cua.