Nghịch Lý Tốc Độ

Chương 40: Ước rằng anh sẽ luôn ở đây




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Năm ngoái, Caspian đã khiến ai nấy cũng đều kinh ngạc khi đứng vị trí thứ ba tại đường đua Suzuka, Nhật Bản. Sau đó tại Austin, Mỹ, cậu ta đã vượt qua mọi khó khăn mà giành được vị trí thứ tư. Các phương tiện truyền thông bắt đầu dành sự chú ý đến vị tiểu tướng tuổi còn trẻ này, họ gọi cậu ta là “thiên tài”.

(Austin là thủ phủ của tiểu bang Texas và là quận lỵ của Quận Travis. Tọa lạc ở miền Trung Texas, nó là thành phố lớn thứ tư của Texas và thành phố lớn thứ 16 của Mỹ. Nguồn: wiki)

Caspian cực kỳ thoải mái mà nhận danh hiệu ấy: “Tay đua thiên tài thì phải có một đội đua thiên tài.”

Lúc đó truyền thông mới nhớ đến động cơ cuối cùng được Thẩm Xuyên thiết kế khi còn tại thế, họ chợt nhận ra rằng Thẩm Xuyên- người mà họ đã từng đánh giá thấp, thậm chí còn không thừa nhận tài hoa đã qua đời, và đó là một tổn thất cực kỳ to lớn với F1.

Trong đội đua, Caspian được Thẩm Khê nhận xét là một người “lưu manh”, cao ngạo và liều lĩnh. Amanda thường gọi cậu là “đứa trẻ không chịu lớn” còn đội kỹ sư hay gọi Caspian là “hoàng tử bé”. 

Lúc này, Caspian như một vị hoàng tử ngang ngược mà mở cửa phòng làm việc của Thẩm Khê. Cậu ta đi đến bên cạnh Thẩm Khê, thấy cô đang nhắm mắt liền ho khan một tiếng nhưng Thẩm Khê chẳng có một chút phản ứng nào. Caspian vươn tay cầm lấy cái cốc trên bàn, thấy cà phê trong cốc đã nguội từ lâu, ấn đường của cậu ta nhíu lại.

“Này, tiến sĩ Thẩm, tôi đến rồi này!” Caspian lay lay vai của Thẩm Khê, cơ thể của cô cứng đờ, Thẩm Khê mở mắt, có chút mờ mịt nhìn Caspian.

Vài giây sau, Thẩm Khê mới cất lời: “Sao cậu lại tới đây?”

Amanda cũng đi đến, có chút khó chịu nói: “Caspian, cậu đang quấy rầy tiến sĩ Thẩm.”

“Như thế này là quấy rầy ấy hả? Cà phê của chị ấy cực kỳ nguội, đã vậy còn chẳng có chút phản ứng nào, lỡ như chị ấy bị trúng độc khí carbon monoxide thì sao? Tôi lo chị ấy sẽ xảy ra chuyện.”

(Carbon monoxide, công thức hóa học là CO, là một chất khí không màu, không mùi, bắt cháy và có độc tính cao. Nó là sản phẩm chính trong sự cháy không hoàn toàn của carbon và các hợp chất chứa carbon. Carbon monoxide cực kỳ nguy hiểm do việc hít thở phải một lượng quá lớn CO sẽ dẫn tới thương tổn do giảm oxy trong máu hay tổn thương hệ thần kinh cũng như có thể gây tử vong. Nồng độ chỉ khoảng 0,01% carbon monoxide trong không khí cũng có thể là nguy hiểm đến tính mạng. Nguồn: wiki)

Thẩm Khê nâng kính rồi trả lời: “Cậu đang nghiêm túc mà nói láo đấy.”

“Đúng vậy, Caspian, cậu tới đây có chuyện gì không? Có yêu cầu gì với xe đua sao?” Amanda hỏi.

“Tôi không có yêu cầu gì cả, chỉ đến để cười nhạo tiến sĩ Thẩm thôi.” Caspian phát ra tiếng hừ trong mũi “Bày đặt mình là thiên tài mà chạy theo một tay đua hết thời nào đó, cuối cùng chỉ có bản thân đáng thương mà xách ba lô trở lại.”

Thẩm Khê nghiêng đầu nhìn Caspian, tỏ vẻ không hiểu.

Amanda buồn cười, nói: “Này, cậu tôn trọng tiền bối một chút có được không? Lúc Elvin Trần nổi tiếng cậu vẫn còn đang đua karting đấy! Hơn nữa, anh ta vẫn còn trong độ tuổi hoàng kim về năng lượng và tinh lực của một tay đua. Nếu anh ta trở về, với thiết kế xe đua của chúng ta thì lọt vào top 10 cũng không thành vấn đề.”

(Kart racing hay karting là một biến thể của đua xe thể thao với bánh mở. Chúng thường được đua trên các đường đua nhỏ mặc dù một số cuộc đua kart chuyên nghiệp cũng được tổ chức trên các đường đua mô tô thể thao kích thước đầy đủ. Karting thường được coi là bước đệm để lên các cấp bậc cao hơn của môn đua xe thể thao như F1. Nguồn: wiki)

“Nhưng anh ta không quay lại. Có rất nhiều người tài giỏi, nhưng nếu có thể dễ dàng rời đi như vậy thì không xứng đáng để chị lãng phí thời gian quý giá của mình.” Caspian lạnh lùng nói.

“Tại sao nghe như cậu đang châm chọc nhưng lại giống như đang an ủi tôi vậy?” Thẩm Khê nói.

“An ủi? Sao tôi không thấy cái tên tiểu quỷ này an ủi cô chút nào nhỉ?” Amanda nhìn Thẩm Khê, thấy suy nghĩ của cô ngày càng khó đoán.

“Tôi… tôi không an ủi chị! Tôi chỉ muốn nhắc rằng người lái chiếc xe mà mọi người thiết kế là tôi! Người giành được điểm cho đội cũng là tôi!” Caspian dùng ánh mắt “nhắc nhở” nhìn Thẩm Khê. Ánh mắt ấy có chút hung ác nhưng Thẩm Khê lại xoa xoa đầu cậu ta.

“Chị… chị làm gì vậy?”

“Trông cậu giống như Camille vậy, đó là con chihuahua của chú Hall. Camille sắp sinh con rồi, nếu có con nào là đực thì sẽ đặt tên cho nó là Caspian.” Thẩm Khê cực kỳ nghiêm túc mà nói.

Đôi mắt của Caspian mở lớn, khóe miệng cậu ta giương lên, biểu cảm như bị sét đánh.

“Làm loạn nửa ngày, hóa ra là do cậu ghen tị!” Amanda hiểu ra.

“Tôi… tôi ghen tị? Có gì mà tôi phải ghen tị?” Mặt của Caspian đỏ bừng, những đường gân xanh trên trán nổi lên như muốn nhảy ra.

“Cậu ghen tị với Elvin Trần đó! Cậu sợ nếu anh ta đến đây thì sẽ cướp mất sự chú ý mà Thẩm Khê dành cho cậu. Cậu còn lo mình sẽ không được làm hoàng tử bé trong đội đua nữa.”

“Đầu của cô bị cửa kẹp à? Tôi không hề ghen tị!” Vừa dứt lời, Caspian liền rời đi, đóng cửa đánh cái rầm.

Amanda ôm bụng cười: “Thật sung sướng khi được nhìn thấy dáng vẻ bị bắt nạt của hoàng tử bé mà! Những ngày mà cô không ở đây, tuần nào cậu ta cũng đến đội nghiên cứu… nhòm qua khe cửa xem cô về chưa, nếu chưa liền trưng ra bộ mặt đần thối. Đã vậy cậu ta còn làm hỏng máy pha cà phê và đồ uống của chúng tôi, còn phá luôn cả mô hình ô tô yêu quý của kỹ sư Mark, trông chẳng khác nào vua phá hủy đến mùa dâu.”

“Caspian là nam, cậu ấy không đến mùa dâu đâu.” Thẩm Khê sửa lại.

“Đó chỉ là một phép so sánh thôi, cậu ta cáu kỉnh chẳng khác nào phụ nữ trong mùa dâu ấy.”

“Tôi cũng là phụ nữ, lúc đến mùa dâu chỉ thấy mệt mỏi rã rời, so sánh như vậy là không đúng…”

Amanda bất đắc dĩ mà vẫy vẫy tay: “Được rồi, chúng ta không thảo luận về đề tài này nữa, nghe thật xấu hổ!”

“Là cô bắt đầu trước mà…”

Hai tuần sau, Thẩm Khê ngồi trên sô pha vừa xem chương trình trên kênh “Discovery Channel” vừa ăn sữa chua thì chuông cửa vang lên. Cô tìm dép một lúc mới phát hiện ra nó đã bị mình đá xuống dưới ghế sô pha. Bỗng nhiên Thẩm Khê nhớ lại lúc mình còn nằm viện, lúc Trần Mặc Bạch đến thăm cô cũng bụng đầy ý xấu mà đá dép của cô xuống gầm giường, điều ấy khiến cho đôi mắt Thẩm Khê có chút chua xót.

Thẩm Khê không đi dép, chân trần ra cửa liền thấy vài nhân viên chuyển phát nhanh. Đúng là sáng nay Thẩm Khê có nhận được cuộc gọi từ bên chuyển phát nhanh nhưng cô không biết ai gửi đồ cho mình. Dù vậy, công ty nói rõ người nhận là cô, hẳn là không sai. Nhưng mà tại sao lại nhiều đồ vậy?

Thẩm Khê mở cửa ra: “Chào anh, tôi là Thẩm Khê.”

“Chào cô, ở đây có năm thùng hàng, phiền cô ký nhận.”

“Năm thùng?” Thẩm Khê có chút bối rối, có ai gửi cho cô đến năm thùng hàng hả?

Cô chỉ có thể tránh sang một bên, nhìn nhân viên chuyển phát nhanh bê thùng hàng vào đặt ở phòng khách rồi ký tên. 

Cô sờ sờ đầu: “Đây là cái gì vậy…”

Thẩm Khê liền nhớ đến bộ phim mới đi xem cùng Amanda vào hai hôm trước, một nhân viên FBI ly hôn với vợ rồi phá được một vụ án rất lớn. Anh ta tưởng rằng mình có thể nghỉ ngơi thật tốt vào cuối tuần nhưng lại nhận được một chiếc hộp carton từ công ty chuyển phát nhanh. Người đó mở ra liền phát hiện bên trong là thi thể của người vợ cũ. Bả vai của Thẩm Khê run lên, cô thầm nghĩ: Đừng nói bên trong cũng là một bộ thi thể nhé?

Cô lấy dao rọc giấy rồi chọn đại một thùng mở ra, đồ vật bên trong khiến Thẩm Khê có chút ngơ ngác. Bên trong là đổ ngủ, đủ cho mùa xuân hạ thu đông, hơn nữa toàn bộ còn là đồ của nam. Đồ ngủ này không phải là đồ mới mua, cô có thể ngửi được hương thơm của nước xả vải, sờ lên tay còn thấy chất liệu cực kỳ mềm mại và thoải mái.

Thẩm Khê mở thùng thứ hai, phát hiện bên trong đều là đồ vest của nam giới, đủ các kiểu từ màu đen cổ điển đến các bộ thoải mái. Cô lấy một chiếc quần tây lên ướm thử thì thấy nó rất dài, lại nhìn độ dài của chiếc áo sơ mi, Thẩm Khê chỉ có thể cảm thán: “Dáng người thật đẹp.” Chủ nhân của những bộ quần áo này hẳn là một người đàn ông sở hữu một tỷ lệ cơ thể rất đẹp.

“Biết đâu là người mẫu?” Thẩm Khê suy nghĩ một lúc, hình như ngoài Winston và hoàng tử bé thì không ai có cơ thể đẹp đến vậy.

Nhưng bình thường Caspian không hay mặc vest, nếu bắt cậu ta mặc vest thì Caspian sẽ cực kỳ chó chịu. Hơn nữa mặc dù thẩm mỹ của Thẩm Khê không tốt lắm nhưng cô có thể thấy được gu thẩm mỹ của chủ nhân những bộ quần áo này rất cao. 

Thẩm Khê gọi điện cho Winston: “Anh có gửi cho em thùng quần áo nam nào không?”

“Quần áo nam? Em có người yêu rồi hả?” Giọng nói của Winston mang theo chút ý cười: “Nếu có thì nhất định phải cho anh xem, em không thể tùy tiện mà sống chung với người ta được, biết chưa?”

“Ồ… không phải anh gửi… vậy chắc là gửi nhầm…”

Thẩm Khê nhìn thoáng qua đơn chuyển phát nhanh, đó là một chữ ký bằng tiếng Anh, có độ mạnh yếu, mỗi nét bút đều rất đẹp nhưng lại chỉ có một chữ viết tắt IC.

“Trong những người mà chúng ta biết… có ai có tên viết tắt là IC không?”

“Hình như không có. Nếu là gửi nhầm thì em cứ để đó, nhân viên chuyển phát nhanh sẽ đến lấy lại. Chỉ là chút quần áo mà thôi, không phải là đồ nguy hiểm, em cứ để lại cũng được.”

“Vâng.” 

Thẩm Khê gật đầu, tiếp tục trở lại ngồi trên sô pha, uống sữa chua xem tivi. Nhưng không hiểu sao, cô không xem nổi nữa. Hệ thống sưởi đang được bật nhưng Thẩm Khê lại thấy có chút lạnh. Cô đứng dậy đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo để lấy áo mặc thêm lên người nhưng lại thấy được chiếc áo khoác bị co lại của Trần Mặc Bạch. Tay của Thẩm Khê chạm lên, thật ấm. Cô lấy nó xuống, mặc lên người rồi quay lại sô pha, bỗng nhiên thấy có chút tiếc nuối.

Không lâu sau liền tới lễ Giáng sinh. Đối với những người khác thì đó là một ngày đầy vui vẻ nhưng Thẩm Khê thì chỉ thấy rất trống trải. Tất cả hệ thống sưởi trong nhà đều được bật, trong lò nướng còn có gà tây mà Amanda đưa tới. Sáng sớm hôm nay Amanda còn mời cô đến nhà mình để tham dự lễ Giáng sinh nhưng Thẩm Khê biết bố mẹ và em trai của Amanda đều tới, thấy cảnh gia đình đoàn tụ hạnh phúc như vậy, Thẩm Khê sợ rằng mình sẽ khóc.

Tuyết rơi lất phất ngoài không trung, giai điệu của ca khúc “Jingle Bells” vang lên khắp phố lớn ngõ nhỏ. Tất cả các cửa hàng đều đóng cửa, bất kể là cửa hàng bán kẹo, cửa hàng quần áo hay là quán bar. Thế giới im ắng, chỉ còn lại ánh đèn vàng nhạt chiếu sáng trên mặt đất.

Thẩm Khê đứng cạnh cửa sổ, cô vẽ một chiếc xe F1 hoàn chỉnh lên cửa kính. Sau đó cô lại đến bên một cửa sổ khác vẽ hình dạng của động cơ xe, hình dạng xi lanh và đường đua cuối cùng của Hunt. Tầng dưới cùng của cửa sổ đều bị cô vẽ kín, Thẩm Khê liền bắc ghế lại, đứng lên rồi vẽ trên tầng tiếp theo. Điện thoại Thẩm Khê không ngừng rung lên bởi lời chúc phúc của những đồng nghiệp trong đội đua và bạn bè của cô. Họ rất quan tâm đến cô nhưng giờ phút này Thẩm Khê không muốn nghe cũng không muốn nhìn đến. Thẩm Xuyên đã từng nói một người trưởng thành thì phải học được cách tận hưởng sự cô đơn. Anh trai đã mất cho nên cô phải trưởng thành.

Chẳng mấy chốc mà toàn bộ lớp kính trên cửa sổ đều bị vẽ kín. Thẩm Khê trèo xuống ghế, đứng từ xa mà ngắm nhìn kiệt tác của mình. 

Còn hai tiếng nữa là đến nửa đêm, một người lúc nào cũng có thể ăn như Thẩm Khê giờ lại không thấy đói. Cô mở máy tính, dự định tập trung làm việc để đẩy tốc độ nghiên cứu có chút chậm lại trong mấy ngày nay. Khi cô đang chuẩn bị nhắm mắt lại để suy nghĩ thì chuông cửa vang lên.

“Ding dong —— ding dong ——”

Vai của Thẩm Khê run lên, giờ này còn ai đến sao? Ấn chuông nhầm nhà ư? Cô vẫn đang tự hỏi bản thân thì chuông cửa lại vang lên. Winston? Nhưng Winston mới lên máy bay trở về Birmingham mà. Hay là Amanda đến để gặp cô? Hoặc nhóc quỷ Caspian?

(Birmingham là một thành phố và huyện vùng đô thị thuộc hạt West Midlands, Anh. Thành phố nằm bên sông nhỏ Rea và là thành phố đông dân thứ nhì tại Anh Quốc sau Luân Đôn. Nguồn: wiki)

Thẩm Khê đi đến cạnh cửa nhìn ra, người đó rất cao, mặc một chiếc áo khoác màu cà phê, phần cổ lộ ra chiếc áo len màu cà phê, vai anh phủ một lớp tuyết mỏng. Cô hoàn toàn đơ ra khi nhìn mặt của đối phương. Đó là một đôi mắt với đường nét đầy dịu dàng nhưng đuôi lông mày lại mang theo sự quả quyết và sắc bén, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng nở nụ cười nhạt. Thẩm Khê dụi dụi mắt, hình như cô xuất hiện ảo giác mất rồi. Nhưng đối phương cúi người, đến gần mắt mèo, dừng ở nơi cô có thể nhìn rõ anh, đôi môi của đối phương vừa vặn chạm vào tầm mắt của Thẩm Khê.

“Tôi biết cô đang ở nhà, mở cửa nhanh lên nào, đồ đạc của tôi đều ở đây.”

Đôi mắt của Thẩm Khê mở to, cô quay đầu nhìn đống thùng carton đang chiếm cứ một diện tích rất lớn trong phòng khách rồi… giật mình hiểu ra. Thảo nào chỗ quần áo đó có trông có chút quen thuộc. Trong đó còn có chiếc áo gió mà Trần Mặc Bạch đã mặc khi đưa cô đến trạm xe bus, vậy mà mình lại không nhận ra! 

Sao Trần Mặc Bạch lại đến đây? Không phải anh chàng này đang ở Trung Quốc sao? Tại sao lúc này lại xuất hiện trước cửa nhà cô? Thẩm Khê lại dụi dụi mắt thật mạnh, cẩn thận nhìn lại lần nữa, đúng là Trần Mặc Bạch!

Thẩm Khê mở cửa, vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên mà hỏi: “Anh… sao anh lại đến đây?”

“Vì ngài Marcus nói cô sẽ trải qua đêm Bình an và lễ Giáng sinh một mình, ông ấy mong tôi có thể đến và đón lễ với cô.” Trần Mặc Bạch nhìn chân mình “Tôi có thể đổi sang dép đi trong nhà không?”

(Người Trung Quốc thường gọi đêm 24/12 là đêm Bình an)

Thẩm Khê vẫn đang đứng sững ở đó, tinh thần vẫn chưa hồi phục, mãi cho đến khi giọng nói của Trần Mặc Bạch lại vang lên: “Xin hỏi có dép đi trong nhà không?”

“Có! Đương nhiên là có!” Thẩm Khê mở tủ giày, tìm một đôi dép dành cho nam.

Lúc Thẩm Khê cúi đầu, bỗng nhiên Trần Mặc Bạch xách cổ áo của cô, cười nói: “Hình như đây là chiếc áo đã bị cô làm cho co lại của tôi đúng không?”

“Ừ, vừa ấm lại vừa đẹp… anh định lấy lại sao?” Thẩm Khê lộ vẻ không buông tha.

Trần Mặc Bạch đi dép, đóng cửa lại: “Dù có đòi lại tôi cũng không thể mặc được. Tôi chỉ không ngờ cô sẽ đưa nó vượt nửa vòng trái đất, ngàn dặm xa xôi mà mang đến đây.”

“Vì nó rất vừa…”

Trần Mặc Bạch cởi áo khoác, vì không tìm thấy chỗ treo nên anh để nó trên ghế sô pha. Anh vừa tiến vào bếp vừa hỏi: “Cô ăn tối chưa?”

“Chưa, có gà tây trong lò nướng đó.”

“Cô bé bán diêm.” Trần Mặc Bạch cười nhẹ.

“Hả?”

“Tôi nói, không phải cô bé bán diêm đốt que diêm vì muốn ăn gà tây sao?”

“Sau đó cô ấy vẫn chết vì đói và lạnh, đó chỉ là ảo giác thôi.”

“Vậy cô không thích ăn gà tây nướng à? Sao muộn như vậy rồi mà vẫn chưa ăn gì?”

“Một mình tôi ăn không hết…”

Trần Mặc Bạch cúi người mở lò nướng, cười cười nhìn con gà tây: “Trông nó cũng không lớn lắm, với khả năng của cô thì không có chuyện không ăn hết.”

Thẩm Khê không trả lời, cô không thể nói cho Trần Mặc Bạch biết bởi vì chỉ có một mình nên cô không muốn ăn.

“Tôi đói rồi, chúng ta ăn con gà tây này đi.”

Trần Mặc Bạch vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng “ọt ọt” phát ra từ bụng của Thẩm Khê, anh dừng một chút, không nhịn được mà nở nụ cười.

“Chúng ta ăn nó đi.” Thẩm Khê gật đầu tán thành.

Trần Mặc Bạch lấy gà nướng ra, Thẩm Khê đứng bên cạnh, vừa nuốt nước miếng vừa nhìn những ngón tay cầm dao của Trần Mặc Bạch. Anh cắt gà nướng, để lộ ra táo, anh đào và các loại nhân khác cực kỳ phong phú bên trong. Một mùi hương rất thơm truyền đến khiến cho Thẩm Khê có cảm giác con gà tây này bé hơn trước rất nhiều.

“Ngoại trừ gà tây, cô còn muốn ăn gì nữa không?” Trần Mặc Bạch mở tủ lạnh, phát hiện có không ít đồ ở bên trong, ví dụ như trứng gà, nấm, sữa bò, rau dưa, thịt bò, xúc xích Đức,… Anh vốn đang lo người yếu kém trong sinh hoạt thường ngày như Thẩm Khê sẽ không nhớ tới chuyện mua đủ đồ ăn cho lễ Giáng sinh bởi có rất nhiều cửa hàng đóng cửa trong dịp lễ này.

“Cái gì cũng muốn ăn.” Câu trả lời của Thẩm Khê khiến cho tiếng cười của Trần Mặc Bạch càng rõ ràng.

“Cô ăn gà tây trước đi, tôi làm thêm hai cái bánh trứng và một chút salad.” 

“Được.”

Vì vậy Trần Mặc Bạch liền đánh trứng ở trong phòng bếp còn Thẩm Khê cầm một chiếc đùi gà, vừa ăn vừa đứng đằng sau để nhìn anh.

“Sao cô không ăn trên bàn ăn? Tôi sẽ làm nhanh thôi.”

“Tôi sợ rằng mình chỉ đang nằm trên ghế sô pha và nằm mơ, lúc tôi tỉnh lại anh đã không ở đây nữa.” Thẩm Khê nói như thể đó là điều đương nhiên.

Trần Mặc Bạch đổ chỗ trứng đã đánh vào chảo, động tác của anh cực kỳ đẹp mắt.

“Đúng vậy, có khi là do cô vừa đốt một que diêm nên mới gặp được tôi. Cô có thể đốt thêm que nữa để gặp người mà mình muốn gặp.”

“Anh nói tôi có thể gặp được anh trai và Hunt đúng không?” Thẩm Khê hỏi.

“Đúng vậy, hiện tại cô rất muốn gặp họ đúng không?”

“Đúng, tôi rất muốn, rất muốn gặp họ. Nhưng nếu có hai que diêm có thể thực hiện được điều ước của tôi thì tôi nhất định sẽ dùng cả hai để ước rằng anh sẽ luôn ở đây.” Thẩm Khê trả lời.

Trần Mặc Bạch đang định cho nấm hương và lạp xưởng đã cắt nhỏ vào chảo thì khựng lại.

“Tại sao?”

“Bởi vì anh trai tôi và Hunt sẽ không bao giờ trở lại. Nếu các vị thần cho tôi nhìn thấy họ thì nhất định đó chính là ảo giác. Tôi nhắm mắt lại là có thể thấy được họ, vậy thì tại sao phải lãng phí những điều ước của mình vào việc ấy? Vì thế tôi nguyện có thể gặp anh, có lẽ các vị thần sẽ biến điều ước ấy của tôi thành sự thật.”

Vai của Trần Mặc Bạch khựng lại, đến khi một miếng lạp xưởng rơi xuống chảo phát ra tiếng xèo xèo thì anh mới quay đầu, nhìn Thẩm Khê đang há miệng định gặm đùi gà.

“Cho tôi một miếng đi.”

“Tôi đi lấy cho anh.” Thẩm Khê đang định quay đầu thì Trần Mặc Bạch gọi cô lại.

“Không cần, cho tôi cắn bên kia là được.”

“Được.”

Thẩm Khê đưa đùi gà đến, Trần Mặc Bạch lấy bánh trứng rồi nghiêng người, cắn một miếng thịt gà. Hàng mi của anh rũ xuống, làm phai đi nét sắc bén như ẩn như hiện, điều ấy khiến Trần Mặc Bạch trở nên ấm áp lại như luyến lưu, bịn rịn. Trước giờ Thẩm Khê biết ngũ quan của Trần Mặc Bạch rất đẹp nhưng lúc này cô mới thực sự thấy rằng người đàn ông này cực kỳ đẹp trai. Vẻ đẹp này không chỉ đánh sâu vào thị giác mà còn khiến sâu thẳm bên trong cô sinh ra cảm giác khó có thể rời xa.

“Thịt hơi già.” Trần Mặc Bạch nói.

“Tại vì tôi để nó trong lò nướng hơi lâu.” Cô đi theo sau Trần Mặc Bạch, trở lại bàn ăn. 

Cắn một miếng bánh trứng, Thẩm Khê lộ ra vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên rồi lập tức ăn hết. 

Trần Mặc Bạch không nhanh không chậm đưa cốc Coca cho cô, buồn cười mà hỏi: “Từ trước đến giờ cô thường làm gì trong lễ Giáng sinh?”

“Đi xem pháo hoa đếm ngược với anh trai ở quảng trường.”

“Ồ.” Trần Mặc Bạch liếc đồng hồ “Chắc là vẫn kịp, ăn xong tôi lái xe đưa cô đi.”

“Được!” Thẩm Khê gật đầu, đôi mắt cô như có pháo hoa.

“Nhưng mà cô có xe không?”

“Có! Ở trong gara, là xe của anh trai tôi.”

Điều này khiến cho Trần Mặc Bạch có chút tò mò, không biết Thẩm Xuyên sẽ lựa chọn một chiếc xe như thế nào. 

Thẩm Khê thực sự ăn được cả con gà tây, Trần Mặc Bạch chỉ được một chiếc cánh gà mà thôi. 

Khi họ đi vào gara, tấm vải phủ xe đã phủ một lớp bụi, có lẽ sau khi Thẩm Xuyên qua đời, Thẩm Khê chưa từng chạm vào chiếc xe này. Sau khi tháo tấm vải, Trần Mặc Bạch có chút sững sờ.

“Vậy mà lại là sản phẩm ô tô nội địa của Duệ Phong?”

Với thu nhập của Thẩm Xuyên thì mua một chiếc Mustang hay một chiếc Ferrari đều không thành vấn đề, nhưng anh lại chọn một chiếc xe gia dụng do Duệ Phong sản xuất cho thị trường nước ngoài. Chiếc xe này chủ yếu dành cho thị trường châu Á và châu Phi, về Âu Mỹ thì… số lượng bán ra cực kỳ thảm thương.

“Ừm, tôi và anh trai cùng chọn đó.” Thẩm Khê nói như thể đây là điều đương nhiên.

“Hai người vậy mà… rất thích các sản phẩm trong nước? Chị gái tôi và ban giám đốc chắc chắn sẽ rất vui.”

“Bởi vì cải tiến chiếc xe này rất dễ, có chỗ để chúng tôi thử nghiệm.” Thẩm Khê trả lời.

“Cải tiến?” Trần Mặc Bạch mở bộ phận che chắn động cơ ra, lập tức lộ ra vẻ cực kỳ kinh ngạc. Động cơ và xi lanh đều được cải tiến và được kết hợp một cách cực kỳ khéo léo với các bộ phận khác của chiếc xe. Giá của chiếc xe này vốn chỉ vài chục nghìn đô nhưng nhờ có hai anh em nhà này mà hoàn toàn có thể sánh ngang với những chiếc xe hạng sang giá cả trăm nghìn đô.

“Đi nào, chúng ta xuất phát thôi.” Trần Mặc Bạch có chút hưng phấn, loại hưng phấn này khác hoàn toàn với lúc thi đấu F1, mà là sự háo hức khi được mở món quà mới.

Thẩm Khê ngồi ở ghế phó lái, Trần Mặc Bạch khởi động xe, khi đèn xe sáng lên, Thẩm Khê nắm chặt lấy dây an toàn theo bản năng.

Trần Mặc Bạch nở nụ cười: “Tôi sẽ không lái xe như đua F1 đâu, cô không cần phải sợ như vậy chứ?”

“Không phải… ngoại trừ anh trai tôi, đây là lần đầu tiên có người khác đi chiếc xe này.” Thẩm Khê trả lời. 

Tác giả có lời muốn nói:

Mầm đậu: Tôi quẹt một que diêm và ước rằng nếu hết thảy chỉ là ảo giác thì vĩnh viễn đừng bao giờ biến mất.

Trần Mặc Bạch: Đây không phải ảo giác, anh cũng sẽ không biến mất.

Suzuka Circuit là một đường đua xe thể thao nằm ở Ino, thành phố Suzuka, tỉnh Mie, Nhật Bản và được điều hành bởi Mobilityland Corporation- công ty con của Honda Motor Co, Ltd. Nó có sức chứa lên tới 155.000 người. Nguồn: wiki

Nguồn ảnh: fomula1.com

Bánh trứng (蛋饼):