*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cái đó… cái đó…” Thẩm Khê nhìn thấy điện thoại của mình nhưng không dám bước lên vì cô cảm giác được lúc này Trần Mặc Bạch đang tức giận.
“Cả ngày hôm nay cô đã đi đâu? Đừng nói là cô vẫn luôn chờ trước cửa nhà tôi, chờ tôi về để lấy điện thoại nhé.”
Tối qua Thẩm Khê ngủ lại nhà Trần Mặc Bạch.
“Không phải, sáng nay tôi vừa ngủ dậy thì hàng xóm gọi điện cho tôi nói mẹ tôi bị ngất xỉu vì cao huyết áp, kêu tôi phải trở về ngay lập tức… Vậy nên tôi liền rời khỏi nhà anh, bắt xe đến sân bay, mua vé máy bay xong tôi mới nhớ ra nên gọi điện cho anh thì phát hiện ra để quên điện thoại ở nhà anh…”
Tâm trạng đang căng cứng của Trần Mặc Bạch hoàn toàn được thả lỏng.
“Về đến nhà cô phát hiện ra mẹ cô không bị làm sao cả mà là muốn lừa cô về để đi xem mắt.” Trần Mặc Bạch nói.
“Ơ? Sao anh biết?” Thẩm Khê kinh ngạc nhìn Trần Mặc Bạch.
Trần Mặc Bạch thở dài, nói: “Đây là thủ đoạn mà cha mẹ thường dùng để uy hiếp con cái. Nếu mẹ cô thực sự bị ngất xỉu cô đã không trở về nhanh như vậy.”
“Ừ, cũng đúng.”
“Cho dù không có điện thoại, cô về đến nhà chẳng phải vẫn có thể gọi điện thoại cho tôi sao?”
“Tôi không nhớ số điện thoại của anh.” Thẩm Khê trả lời mà không cần suy nghĩ.
“Cô không nhớ sao?” Trần Mặc Bạch nheo đôi mắt “Có người từng nói với tôi kỹ sư Thẩm đã nhìn qua cái gì là sẽ không bao giờ quên.”
“Dung lượng bộ não là có hạn nên tôi phải ưu tiên cho những gì mình thấy hữu dụng.” Thẩm Khê trả lời như đây là điều đương nhiên.
Trần Mặc Bạch há miệng thở dốc, anh có cảm giác như mình vừa ăn phải ruồi.
“Số điện thoại của tôi… đối với cô không phải thứ hữu dụng sao?” Cho dù vẻ mặt của Trần Mặc Bạch không hề hung dữ nhưng từ giọng điệu của anh, Thẩm Khê cũng biết được anh đang tức giận.
“Thực ra… khi lưu số điện thoại của anh tôi không nghĩ tới vào một ngày nào đó nó trở nên rất quan trọng đối với tôi, vì vậy tôi không để tâm tới nó. Nếu cho tôi một cơ hội nữa thì nhất định tôi sẽ nhớ rõ.” Thẩm Khê giơ ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay phải lên trời thề cực kỳ nghiêm túc.
Trần Mặc Bạch đọc một dãy số, lạnh lẽo hỏi: “Nhớ chưa?”
“Nhớ rồi.” Thẩm Khê lập tức đọc lại số điện thoại của Trần Mặc Bạch cho anh nghe.
“Vậy tại sao lúc quay về cô không đến công ty mà lại chạy đến nhà của tôi?”
“Bởi vì tôi bị mất ví.”
Thảo nào trông cô đáng thương như vậy, điện thoại không mang, tiền cũng không có nốt. Không hiểu sao Trần Mặc Bạch lại thấy có chút đồng cảm với Thẩm Khê.
“Cô vẫn luôn đeo balo ở đằng sau sao?”
“Balo không đeo phía sau lẽ nào lại đeo phía trước?”
Trần Mặc Bạch đỡ trán: “Tiến sĩ Thẩm, mong cô nhớ rõ, Trung Quốc rất đông dân, ở những nơi như tàu điện ngầm, trung tâm mua sắm, xe bus thì cô hãy đeo balo lên phía trước.”
“Ừ.”
“Không có tiền sao cô đến được đây?” Trần Mặc Bạch bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ cô ngốc này đi bộ từ sân bay về đây sao?
“Trong túi tôi vẫn còn 10 đồng, không đủ bắt xe về đây nhưng vẫn đủ để đi tàu điện ngầm về khu chung cư bên cạnh.” Trần Mặc Bạch đột nhiên cảm thấy rất biết ơn về hệ thống tàu điện ngầm ở sân bay.
“Cô xem, chỉ vì không nhớ số điện thoại của tôi mà cô trở nên chật vật như vậy. Nếu như cô nhớ rõ nó, cô có thể ở lại sân bay, mượn điện thoại của nhân viên để gọi điện cho tôi, sau đó dùng 10 đồng của mình mua một tách cà phê, thảnh thơi chờ tôi đến đón.”
“Anh sẽ đến đón tôi sao?” Thẩm Khê nghiêng đầu hỏi.
“Tại sao không?”
“Vì tôi nghĩ anh thấy tôi phiền… vì tôi chiếm dụng quá nhiều thời gian riêng tư của anh. Vốn dĩ anh có thể đi tán gái, đi uống rượu cùng hồ bằng cẩu hữu nhưng hiện tại lại phải đi quyết đấu với tôi. Nếu không có tôi, hẳn anh sẽ rất vui.”
“Ha? Ai nói cho cô biết sau giờ tan tầm tôi làm những chuyện đó vậy?” Đuôi lông mày của Trần Mặc Bạch chuẩn bị chọc lên trời.
“Là Hách Dương.” Thẩm Khê lập tức khai ra Hách Dương.
“Sau giờ tan làm tôi luôn đi với cô, cô có bao giờ thấy tôi gọi điện cho một cô gái khác nói tôi đang bận, hủy hẹn đi không?”
“Ngoại trừ Trần tổng và cô Triệu kia thì không có ai.”
“Vậy nên tôi không trăng hoa như thế, hơn nữa hồ bằng cẩu hữu tôi chỉ có một người, đó là Hách Dương.”
“Ồ.” Thẩm Khê cúi đầu.
Trần Mặc Bạch đi đến trước mặt Thẩm Khê, đưa cho cô một chùm chìa khóa: “Cầm lấy.”
“Gì vậy?”
“Đây là chìa khóa nhà của tôi. Sau này để quên đồ gì ở đây, điện thoại hay ví tiền hoặc cô muốn để đồ gì ở đây thì cũng có thể tự mình vào.”
“Tôi để đồ gì ở đây cơ?” Thẩm Khê hỏi.
“Cô thường ngủ quên luôn trên xe giả lập, cô không nghĩ đến chuyện mình nên để một chút đồ dùng hàng ngày hay là đồ ngủ linh tinh của mình ở đây sao?”
Thẩm Khê lắc đầu: “Vẫn không nên cầm chìa khóa nhà của một người đàn ông thì hơn. Lần tới tôi sẽ cố gắng về nhà trước 10 giờ.”
Gân xanh trên trán Trần Mặc Bạch như sắp nứt ra. Khi đưa chìa khóa nhà cho Thẩm Khê, anh không hề có một suy nghĩ kỳ quái gì, thậm chí còn chưa nghĩ đến việc mầm đậu này sẽ phản ứng thế nào, không ngờ cô lại “bụng dạ mầm đậu so lòng quân tử”.
(Nói lại từ câu “bụng dạ tiểu nhân so lòng quân tử”)
“Quân tử thì thản nhiên, kẻ tiểu nhân thường lo lắng, cô là tiểu nhân sao?”
“Đương nhiên không phải.”
“Vậy thì cầm đi, lần sau quên điện thoại thì tự vào lấy.”
“Ừ.”
Nhìn thấy Thẩm Khê đặt chìa khóa nhà mình cùng chìa khóa nhà cô chung một chỗ, Trần Mặc Bạch cảm thấy lo lắng cả ngày nay cũng không còn khiến mình tức giận nữa.
“Ăn cơm tối chưa?”
“Chưa.”
“Tôi đi hâm lại cơm.”
Trong phòng bếp vẫn còn một cái đầu cá hấp, Trần Mặc Bạch hâm nóng lại bằng lò vi sóng rồi bưng ra. Từ sau bữa trưa vẫn chưa được ăn thêm cái gì vào bụng nên Thẩm Khê không ngừng nuốt nước miếng. Trần Mặc Bạch xới cơm cho cô, Thẩm Khê cúi đầu ăn, đầu cô như sắp dính luôn vào bát cơm.
“Hôm nay cô xem mắt thế nào? Đối phương là ai?”
“Là một tiến sĩ.”
“Đại học nào?”
“Đại học Q, vẫn chưa tốt nghiệp.”
“Trông thế nào?”
“Ừm… ừm…” Thẩm Khê ngẩng đầu, dường như cô không biết nên miêu tả diện mạo người này như thế nào.
“Nếu tôi là 10 điểm thì cô chấm anh ta mấy điểm?”
“Ừm…” Thẩm Khê gật gật đầu, Trần Mặc Bạch đã cho cô thước đo để cô có thể đánh giá được người đó “Ba điểm.”
“Xấu lắm sao?”
“Tiêu chuẩn của anh khá cao.”
(Cho bạn nào chưa hiểu thì Trần Mặc Bạch là một loại “tiêu chuẩn”, và “tiêu chuẩn” này rất đẹp trai nên mới cao)
Tuy đây chỉ là câu trần thuật của Thẩm Khê nhưng đối với Trần Mặc Bạch thì chẳng khác nào một lời khen ngợi.
“Trò chuyện thế nào?”
Thẩm Khê lắc lắc đầu: “Không ổn lắm.”
“Không ổn lắm?” Trần Mặc Bạch nở nụ cười. Mặc dù anh biết phần lớn mọi người đều cảm thấy rất khó để nói chuyện với Thẩm Khê nhưng người xem mắt kia cũng là một nhân tài như cô, vậy mà Thẩm Khê lại nói không ổn lắm khiến anh có đôi chút tò mò: “Hai người nói chuyện gì? Bắt đầu từ đâu?”
“Tôi vừa ngồi xuống anh ta liền hỏi tôi tốt nghiệp trường gì, ngành nào. Tôi trả lời tôi là tiến sĩ chuyên ngành khí động học của đại học MIT. Anh ta gật đầu nói rất hài lòng, nói bằng cấp của tôi có lợi cho việc giáo dục con cái sau này.”
“Ồ, các vị tiến sĩ nói chuyện thật là… thực tế. Sau đó thì sao?”
“Anh ta lại hỏi tôi có phải con một không, tôi nói không phải. Sau đó anh ta nói quá đáng tiếc, anh ta hy vọng tôi là con một vì theo chính sách hiện nay thì tôi sẽ được sinh hai con.”
“Cô trả lời thế nào?”
“Tôi nói… tôi chưa thể có con vào lúc này với anh ta được.”
“Ừ, trả lời tốt lắm, sau đó?” Trần Mặc Bạch gật gật đầu.
“Anh ta nói tôi đã 28 tuổi, không còn ở độ tuổi tốt nhất để sinh con cũng không phải là con một nên chấm tôi 60 điểm.”
“Ồ… vậy làm thế nào để nâng cao điểm số?” Trần Mặc Bạch che miệng, anh thực sự rất muốn cười.
“Vậy nên thứ nhất, tôi phải trở về từ nước Mỹ; thứ hai, sau khi kết hôn với anh ta tôi phải là một người hiền lành, dịu dàng, tốt bụng, chu đáo, lấy gia đình là trung tâm, toàn lực giúp đỡ phát triển sự nghiệp của anh ta, giúp chồng dạy con thì mới được điểm số tối đa.” Thẩm Khê trông vẫn rất bình tĩnh, một chút cũng không hề tức giận.
“Sau đó cô trả lời anh ta thế nào?”
“Tôi trả lời tôi đã đọc luận văn và thành quả nghiên cứu của anh ta. Trong lĩnh vực nghiên cứu khoa học mà nói thì tôi đang ở trên đỉnh Himalaya còn anh ta đang dưới rãnh Mariana. Từ sự tiến bộ của nhân loại và trách nhiệm xã hội mà nói thì giá trị xã hội tôi tạo ra nhiều hơn anh ta. Nếu tôi gả cho anh ta thì sẽ không yêu cầu cao như vậy đâu, chỉ cần anh ta không cản trở sự nghiệp nghiên cứu của tôi là được.”
Trần Mặc Bạch nở nụ cười: “Trả lời được lắm.”
“Sau đó anh ta nói tôi bị thần kinh, khuyên tôi nên tìm bác sĩ tâm lý.”
“Không, cô không bị thần kinh. Tuy cả hai cùng là tiến sĩ nhưng bất kể là năng lực hay tư tưởng thì anh ta đều không so được với cô.”
“Anh ta nói thảo nào tôi bị “ế” rồi nhắn một cái tin rất dài cho mẹ tôi, anh ta nói con gái cần phải xuất sắc như thế làm gì, đàn ông so sánh thấy không bằng nhất định sẽ chạy hết, đọc xong mẹ tôi liền khóc.” Thẩm Khê ngẩng đầu, buồn rầu chưa đến 2 giây rồi tiếp tục và cơm.
Trần Mặc Bạch hơi cúi đầu, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều là ý cười: “Trên mạng nói một cô gái thành công là khi khiến cho người đàn ông bỏ lỡ mình phải hối hận, khiến người đàn ông coi thường mình phải xấu hổ, khiến cho người đàn ông trong tương lai thấy thú vị.”
“Cho nên tôi thật thất bại.” Thẩm Khê không cho rằng sẽ có người đàn ông nào thấy tiếc nuối vì bỏ lỡ mình.
“Cô thà thiếu chứ không làm ẩu nên chưa từng bỏ lỡ điều gì. Cô là một kỹ sư về hệ thống treo đầy xuất sắc của F1, 90% đàn ông trên thế giới này chưa chắc đã sánh được với cô. Còn về người đàn ông trong tương lai của cô, tôi chắc chắn rằng anh ta sẽ rất hứng thú với cô.”
Dãy Himalaya là một dãy núi ở châu Á, phân chia tiểu lục địa Ấn Độ khỏi cao nguyên Tây Tạng. Himalaya là dãy núi cao nhất Trái Đất và là nơi của 14 đỉnh núi cao nhất thế giới.
Nguồn: wiki
Rãnh Mariana là rãnh đại dương sâu nhất trên Trái Đất, và điểm sâu nhất của nó là nơi sâu nhất trong lớp vỏ Trái Đất. Nó nằm trên phần đáy của khu vực tây bắc Thái Bình Dương, về phía đông quần đảo Mariana. Độ sâu tối đa của rãnh này là 11.034 m dưới mực nước biển theo phép đo gần đây nhất.