Lâm Vãn Thu kinh ngạc trước sự trưởng thành sớm của Manh Manh. Hằng năm, Bạch Thuật Bắc đa phần ở trong đơn vị. Người chăm sóc chủ yếu cho Manh Manh là vú Trình. Vú ấy đã lớn tuổi, rất yêu thương cưng chiều đứa trẻ nhưng lại ít coi trọng tư tưởng giáo dục.
Đứa bé đã năm tuổi, sẽ tự mày mò, tìm hiểu mọi chuyện. . . . . .
Ánh mắt cô phức tạp liếc nhìn Manh Manh, thay bé chỉnh lại chăn mền: "Được rồi, không nói lung tung nữa, ngủ đi cục cưng."
Manh Manh le lưỡi, trước khi ngủ còn lật đật xác định một việc: "Sáng mai con rời giường phải nhìn thấy dì nha. Dì không được lặng lẽ biến mất đó."
Lâm Vãn Thu mỉm cười trấn an: "Ừm, sáng mai dì sẽ nấu cơm cho Manh Manh ăn, dẫn Manh Manh đến nhà trẻ được không?"
Lúc này, Manh Manh mới hài lòng nhắm mắt. Lâm Vãn Thu ngắm nhìn khuôn mặt non mềm, ngây ngô của bé, làn da trắng trẻo búng ra sữa. Cảm xúc thỏa mãn chậm rãi lưu động trong thâm tâm. Nếu mỗi ngày đều được ngắm bé ngủ thì hạnh phúc biết bao.
Nhẹ nhàng khép cửa ra ngoài, đụng ngay gương mặt của Bạch Thuật Bắc trên hành lang, Lâm Vãn Thu băn khoăn nhìn anh: "Tôi ngủ phòng nào?"
Trong tay Bạch Thuật Bắc kẹp nửa điếu thuốc lá, giữa hai hàng lông mày tích tụ vòng cung nhỏ, anh suy nghĩ một lúc rồi chỉ căn phòng bên cạnh.
Lâm Vãn Thu không dám đơn độc đối diện với anh, nếu anh vẫn giữ tư thái kiêu ngạo lạnh lùng như trước, cô có thể ép mình lãnh cảm với anh. Nhưng thái độ lạ lùng của anh trong hai ngày gần đây khiến cảm xúc cô rối loạn.
Lâm Vãn Thu cúi đầu đi lướt qua anh, chúc nhỏ hai chữ “ngủ ngon”. Cô đẩy cửa phòng đi vào, đang tính xoay người khép cửa, ai ngờ người đàn ông kia đã theo sát cô vào phòng.
Lâm Vãn Thu chưa kịp thắc mắc, thân thể liền bị anh xoay tròn một vòng, sau lưng áp sát cánh cửa, “cạch” một tiếng, cửa phòng ngủ đã bị khóa.
Đôi con ngươi đen thẳm mà thâm trầm, sâu trong đáy mắt cuộn lên hai ngọn sóng lớn đang hăm he cắn nuốt linh hồn cô.
Lồng ngực Lâm Vãn Thu kịch liệt phập phồng, tựa vào cửa, cố gắng giữ vững cơ thể, bàn tay quờ quạng, muốn tìm tay cầm của cánh cửa: "Khuya lắm rồi, anh nhanh về phòng ngủ đi——"
"Về phòng nào?" Anh khàn giọng nỉ non, bàn tay đang ôm vòng eo nhỏ trượt xuống chiếc mông vểnh của cô, nghiêng đầu thổi khí vào tai cô, cánh môi như có như không chà xát viền tai xinh xắn, "Đây là phòng của tôi."
Lâm Vãn Thu trừng mắt, kinh ngạc nhìn bố cục căn phòng, cả phòng nổi bật hai tông màu đen trắng, phù hợp với khí chất của Bạch Thuật Bắc, nào phải là phòng dành cho khách.
"Tôi đi nhầm." Cô mở to mắt, cong chân muốn chạy.
Bạch Thuật Bắc một tay ôm hông cô, khóa chặt mọi cử động của cô: "Không nhầm, tối nay chúng ta ngủ chung giường."
Lâm Vãn Thu sợ tái mặt, cả người bị anh đẩy ngã trên giường, giường rất mềm, rơi vào khiến đầu óc cô có tí mơ màng, mụ mị. Tiếp theo, anh khom người, che kín cơ thể cô.
Anh chống tay quan sát người con gái phía dưới, trong phòng chỉ mở chiếc đèn treo trên tường, nguồn sáng mông lung huyền ảo, làm nền cho bầu không khí mập mờ. Mái tóc đen dài tán loạn khắp giường, đôi mắt mở to, ánh lên tia khiếp sợ.
Tay Bạch Thuật Bắc vuốt nhẹ mái tóc cô, những ngón tay luồn sâu vào những sợi tóc mượt, kiên nhẫn chờ ánh mắt cô nhu hòa, mơi cúi người hôn lên môi cô: "Ôm tôi."
Lâm Vãn Thu chỉ cảm thấy hơi thở bất ổn của mình, giống như bị khuếch đại vô số lần, ngập ngừng nâng hai cánh tay, tiến đến người đàn ông phía trên. Bắp thịt anh căng đầy, bờ vai to lớn mạnh mẽ, tiếp xúc với lòng ngón tay cô mang đến dòng điện nóng rẫy, đây là Bạch Thuật Bắc, là người cô yêu thầm nhiều năm, hôm nay cô có thể ôm anh một cách nồng nàn, thân thiết nhất.
Bạch Thuật Bắc tỉ mỉ ngậm mút hai cánh môi đỏ, dùng sức hút chặt hương vị thơm ngọt, đợi cô dần động tình thả lỏng, từ từ trượt đầu lưỡi vào trong khoang miệng cô.
Vòng ôm của Lâm Vãn Thu rất khẩn căng, anh gần như không thể nhúc nhích, Bạch Thuật Bắc bèn đỡ gáy cô, dùng ánh mắt nghiêm túc mở lời: "Lần này sẽ không ép buộc em, Lâm Vãn Thu, tôi muốn em, cho tôi được không?"
Lâm Vãn Thu cắn môi dưới, mặt trên còn sót lại hương vị của môi anh. Gương mặt tuấn tú của anh chìm trong vầng sáng óng ánh, nhấn chìm cô trong cơn mê tình. Nghĩ đến Manh Manh, nhớ đến làn hơi ấm từ anh, biết rõ cuối cùng mọi thứ có thể như bong bóng xà phòng tan vỡ, có lẽ ngày mai tỉnh giấc hết thảy sẽ biến thành mộng ảo, nhưng cô vẫn không khống chế nổi tình cảm và ước muốn trào dâng, vẫn muốn nắm bắt cơ hội này ——
Ai bảo cô yêu thảm thiết người đàn ông này?
Lâm Vãn Thu cẩn thận từng li từng tí, nhẹ nhàng giúp anh cởi bỏ áo choàng tắm.
Ánh mắt Bạch Thuật Bắc càng thêm u tối, mặc dù trong thân tâm vẫn còn bài xích Lâm Vãn Thu, nhưng không thể không thừa nhận cô gái này rất biết cách dụ hoặc, khiến anh liên tiếp mất kiểm soát, không để anh thao túng tất cả trong tay.
Chỉ cần khuôn mặt ửng hồng của cô cũng đủ để máu toàn thân anh sôi sục. Ngọn lửa dục thiêu rụi cơ thể, anh không thể đợi cô lấy lòng mình, tay gấp gáp tấn công hai gò ngực phập phồng lên xuống.
Trái với dáng người gầy gò, vòng một của cô lại rất đầy đặn, nắm trong tay vô cùng thoải mái.
Miệng Bạch Thuật Bắc gặm cắn hàng xương quai xanh xinh đẹp, môi lưỡi ấm nóng một đường đi xuống, cách lớp vải mềm, dùng răng cắn nhẹ đỉnh nhọn nhạy cảm.
Lâm Vãn Thu đè nén tiếng kêu rên trong cổ họng, rất sợ âm thanh xấu hổ ảnh hưởng đến bầu không khí đang tốt đẹp.
Lớp vải vóc khiến anh khó chịu, hấp tấp bóc sạch thân thể cô.
Thân thể trắng nõn của Lâm Vãn Thu nằm co ro trên giường, hơi cong lại, phát hiện tia thưởng thức trong mắt anh, cô ngượng ngùng kéo chăn che lại: ". . . . . . Nhìn gì thế?"
Bạch Thuật Bắc đè hai bàn tay đang giãy giụa, cơ thể cô bắt buộc phơi bày dưới ánh đèn, ánh mắt anh di chuyển trên từng milimet, thu hết mọi “quang cảnh” xinh đẹp, quý báu.
Hai hạt anh đào trên bầu ngực rực lên màu sằc động lòng người, hoàn mỹ khôn cùng. Anh nâng niu đưa chúng vào mồm, cảm nhận trái tim đập dồn dập bên trong lồng ngực trắng, tiếp theo hạt anh đào đã vào sâu trong miệng, mặc lưỡi anh thỏa thích chơi đùa.
Toàn thân Lâm Vãn Thu phiếm màu đỏ nhạt, run rẩy núp trong lòng anh, khuôn ngực săn chắc ma sát với cái bụng mềm mại, dần dần trượt xuống, đốt lên ngọn lửa nóng.
Lâm Vãn Thu mắc cỡ che lại mục tiêu anh muốn tiến công, lắc đầu: "Không cần." Tại sao anh có thể hôn nơi đó, quá mất thể diện.
Bạch Thuật Bắc nhìn bộ điệu túng quẫn của cô, ý cười lan trên đôi mắt, mở rộng hai mắt cá chân của cô, cố ý cúi sát người hôn lên mu bàn tay cô: "Hãy để tôi nhìn."
Rõ ràng cách một bàn tay, lại cảm thấy dòng điện từ nụ hôn xuyên qua vật trở ngại, đánh thẳng vào bộ vị e ấp của cô.
Lâm Vãn Thu đỏ bừng mặt, vội lấy chăn che mình: "Đừng nhìn mà."
Bạch Thuật Bắc cũng không miễn cưỡng cô, phía dưới anh vô cùng trướng đau, cự vật cứng rắn chĩa thẳng vào mu bàn tay cô, giọng nói khàn đục: "Vậy em nhìn của tôi đi, hãy sờ nó."
Lâm Vãn Thu tò mò liếc mắt, nhất thời như cắn phải đá.
Cô hiển nhiên chưa bao giờ nhìn qua vật ấy của đàn ông, mặc dù đã cùng anh quan hệ vài lần, nhưng cô đều nhắm mắt, không có can đảm ngó đến nó. Lần này nhìn, cô tránh không được kinh hãi trước hình dáng và kích thước của nó.
Bạch Thuật Bắc thấy sắc mặt hãi hùng của cô, buồn cười cúi đầu hôn chụt môi cô, trấn an: "Đừng sợ, nó sẽ giúp em dễ chịu."
Bình thường anh lạnh như băng, thời điểm này lại nói ra những lời trêu chọc khiến cô đỏ mặt tía tai, ắt hẳn đây là bản tính chung của cánh đàn ông, nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ.
Bị anh lấy tay ra, tiếp theo cự thú thăm dò trước cửa động, đỉnh đầu trắng nõn nhẹ nhàng đâm vào rồi khẽ rút ra. Lâm Vãn Thu bị khoái cảm tê dại kích thích, toàn thân rệu rã, nơi đó. . . . . . lại có cảm giác trống rỗng đáng xấu hổ.
Con ngươi ướt át mở ra, cô không chớp mắt theo dõi anh.
Bàn tay ấm áp của anh che trên đỉnh đầu cô, con ngươi đen sáng rực hệt như bầu trời sao trong đêm tối, ngũ quan nhuộm tầng ánh sáng vàng, anh kiên nhẫn chà xát, đợi bên trong cô tiết đủ dịch thể mới tiến thẳng vào.
Ánh mắt hai người hút hồn đối phương, động tác xỏ xuyên cẩn thận của anh khiến đáy lòng cô thỏa mãn, lấp đầy trái tim.
Bạch Thuật Bắc bị cô cắn thật chặt, cả người sung sướng tràn trề, anh thừa nhận mình cũng có thói hư tật xấu đặc trưng của đàn ông, anh mê luyến thân thể cô, thả mình hưởng thụ dục vọng nguyên thủy của loài người.
Lần này khác với hai lần trước, anh chuẩn bị kĩ cho màn dạo đầu, ra sức trêu chọc cô. Hiện giờ, bên dưới cô đã ướt đẫm, sẵn sàng chờ anh thảo phạt, cặp mắt khát vọng nhìn anh: "Bạch tiên sinh ——"
Đôi môi đỏ tươi lập tức bị chận lại, tiếp đó là cú nhấn hung mãnh, cô cảm thấy linh hồn cũng đong đưa theo nhịp điệu của anh, nguồn nước chảy siết, vọt khắp toàn thân.
Thể lực của anh lớn kinh hồn, mười ngón tay bấm hai bên hông cô, cái sau thúc sâu hơn cái trước.
Cô bị anh bịt kín miệng, không thể kêu ra, tiếng thét chói tai bể tan trên hai bờ môi đỏ, nhuộm sắc thái mê tình, càng tôn phần tuyệt hảo. Trong phòng chỉ còn tiếng trầm thấp rên rỉ hòa cùng âm thanh va chạm của hai cơ thể.
Cô bị anh giằng co rất lâu, toàn thân mềm nhũn, anh dứt khoát đẩy người cô nằm sấp trên giường, từ sau tiến vào.
Trước kia Lâm Vãn Thu từng nghe các chị em đồng nghiệp trò chuyện, bảo rằng nếu ai có chồng là quân nhân, mỗi lần chồng về nhà là sẽ bị giày vò thê thảm. Có vài lần cô len lén ảo tưởng qua Bạch Thuật Bắc. Nhưng trên người anh đều tỏa ra hơi thở của thầy tu, lờ đi dục vọng, cô cho là anh. . . ..không như người thường, chỉ mang sắc thái thần bí của riêng mình.
Nhưng mặc kệ anh như thế nào, cô đều yêu thích.
Bạch Thuật Bắc nhấc cằm cô, xoay đầu cô lại, cắn vào bờ môi dưới, không vui nhìn cô: "Nghĩ cái gì?"
Lâm Vãn Thu cảm giác được mạch đập của thứ trong cơ thể mình, thở hổn hển: "Không nghĩ gì cả, chỉ cảm thấy ——"
"Hửm?" Bạch thuật Bắc thấy cô không đáp, chau mày, cánh tay xuyên qua eo cô, lần xuống nơi mềm mại đang tiếp nhận mình, đầu ngón tay kẹp mạnh viên thịt nhỏ trồi lên.
Lâm Vãn Thu tràn ra tiếng thở gấp, mặt càng thêm đỏ: "Anh, anh thật lợi hại."
Thật muốn tìm cái lỗ chui vào, cô cúi mặt, biểu cảm thẹn thùng, e lệ. Bạch Thuật Bắc yêu chết dáng vẻ này của cô, khóe môi nhếch thành nụ cười xấu xa, đầu ngón tay ác ý đè mạnh.
Cô giật nảy mình, vách tường ấm nóng bỗng nhiên co rút mạnh, tiếp theo tuôn ra dòng dịch nóng. Anh trầm mặt nhìn cô, nhẹ giọng nỉ non: "Thoải mái sao? Nhưng hiện tại tôi chỉ mới bắt đầu thôi đấy."
Lâm Vãn Thu không nhớ đã bị anh chiếm hữu mấy lần, cả đêm mơ màng, cuối cùng mềm giọng xin tha thứ, vẫn không thể ngăn sự cuồng dã của anh.
Sáng hôm sau, Lâm Vãn Thu bị tiếng gõ cửa đánh thức, mở mắt nhìn trần nhà, ngơ ngác hồi lâu rồi từ từ nghiêng mặt, nhìn gương mặt anh tuấn phát ra ánh sáng lóa mắt.
Hình ảnh điên cuồng tối qua kéo đến, cô ngượng ngùng mím môi cười, lặng lẽ hôn nhẹ đôi môi anh.
Không phải là mộng, mở mắt ra là nhìn thấy gương mặt người mình yêu, điều này hạnh phúc biết bao nhiêu.
Manh Manh đứng bên ngoài dùng sức gõ cửa, giọng trẻ con lanh lảnh, vang khắp hành lang yên tĩnh: "Ba, sắp trễ giờ rồi!"
Lâm Vãn Thu mở cửa, ngón trỏ ép vào cánh môi: "Suỵt, ba còn ngủ, dì đưa con đi học nha?"
Manh Manh trừng mắt nhìn Lâm Vãn Thu, tay che miệng cười trộm: "Dì hôm qua làm nũng với ba hả? Hai người có thơm nhau không?"
Lâm Vãn Thu bị bé chế nhạo đến cứng người, véo mạnh hai cái má bầu, mắng yêu: "Quỷ lanh chanh."
Bây giờ đã trễ, Lâm Vãn Thu không thể làm điểm tâm cho Manh Manh, làm vệ sinh sạch sẽ cho bé rồi dẫn bé đến nhà trẻ. Trên đường trở về, cô mua một gói gạch cua – món Bạch Thuật Bắc thích ăn.
Cầm gói thức ăn đến tòa chung cư cao cấp, lại bị chặn đường, đối phương cau mày quan sát cô: "Cô tìm ai?"
Lâm Vãn Thu sực nhớ mình không có chìa khóa hay thẻ mở cửa, lúng túng giải thích với bảo an: "Bạch Thuật Bắc ——"
Bảo an nghi ngờ liếc xéo cô, ánh mắt khinh bỉ bộ trang phục trên người cô: "Chờ đi, tôi xác nhận đã."
Bạch Thuật Bắc nhanh chóng đi xuống, anh mặc bộ quần áo màu xám tro ở nhà, tóc còn ươn ướt, xem ra vừa mới rời giường, trên mặt còn vẻ biếng nhác: "Sao đần thế, đi ra ngoài lại không báo với tôi?"
Lâm Vãn Thu siết thật chặt gói thức ăn trên tay: "Vì anh đang ngủ."
Bảo an quan sát hai người, anh ta biết trong nhà Bạch Thuật Bắc không có phụ nữ trẻ, thế nào lại thình lình xuất hiện một cô gái?
Bạch Thuật Bắc thấy cô như vậy, sao còn phát hỏa nổi, nắm chặt tay cô, xoay người đối diện với bảo an, nói rõ ràng từng chữ: "Nhớ kỹ, đây là phu nhân của tôi."
Lâm Vãn Thu và bảo an đồng loạt khiếp sợ nhìn anh.
Bạch Thuật Bắc ngắm nhìn cô gái trong ngực, gương mặt không biểu cảm, hỏi nhỏ: "Thế nào? Sau chuyện tối qua, em không định chơi xỏ lá tôi chứ?"