Nghịch Lữ Lai Quy

Quyển 8 - Chương 83: Quảng Hàn




“Tiết kiệm đèn pin và sức lực một chút đi, hiện tại đại khái có thể yên tâm, chúng ta tạm thời an toàn.” Bốn phương thông suốt cũng khó mà hình dung hết được địa hình nơi này, An Tiệp cứ đi một đoạn lại dừng rồi ngồi xổm trên đất ghi ghi chép chép để xác định vị trí. Thị lực của y rốt cuộc cũng phát huy được tác dụng tích cực, bởi vì trong tình huống này, người nhìn thấy so với người chẳng thấy gì thì nắm chắc hơn nhiều lắm.

Mạc Thông cảm thấy chỗ này rất tương tự với địa đạo dưới lòng đất trong nhà cũ của An Tiệp, tính mê hoặc rất mạnh. Lúc này hắn mới thấy người chỉ dựa vào một tấm địa đồ xem từ nhiều năm trước mà có thể biết rõ đường đi lối lại đúng là thần kì không tưởng, thế là nhịn không được mà hỏi một câu: “Nhiều năm như vậy mà anh vẫn nhớ rõ hết sao?”

An Tiệp cười cười: “Sau khi thấy phụ thân của mình uống óc người, thì còn có cái gì khắc cốt minh tâm hơn được nữa?”

“Sao chú lại bảo tạm thời không có gì nguy hiểm?” Túy Xà quan tâm vấn đề thực tế hơn, “Cái chỗ quái quỷ này yên tĩnh đến bất thường, sao anh thấy cứ như chúng ta đang ở trong một cái quan tài ấy nhỉ?”

“Đây là quy luật.” An Tiệp nói nhỏ như thì thầm, hai người khác cơ hồ nghe không rõ.

“Cái gì?”

An Tiệp ho khan một tiếng, thanh thanh giọng, có lẽ vì đi quá nhanh mà hơi thở của y rất nặng nề: “Đủ loại quái vật kia cho tôi cảm giác chúng nó như vệ sĩ bảo vệ cho một cái gì đó. Lúc dùng ống nhòm tôi đã thấy chỗ mà chúng nó chui ra, vị trí của chúng…rất quái lạ, như là một lũ bảo kê giữ cửa chuyên thanh trừng khách không mời mà đến ấy. Có điều nếu đã biết rõ đường đi, thì không tính là khách không mời nữa rồi.”

Túy Xà trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: “An Tiệp, chú làm sao vậy?”

An Tiệp quay đầu nhìn gã thật sâu: “Tôi rất khỏe.”

Thần sắc và ngữ điệu cổ quái của hai người kia khiến cho Mạc Thông cực kì không thoải mái, hắn cau mày, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt ngược vào. Đúng vào lúc này, No.15 tỉnh lại. Dường như hắn nghe thấy mấy lời của An Tiệp, chẳng hiểu sao lại cười lạnh một tiếng, gạt tay Túy Xà ra mà lảo đảo đứng xuống.

Đoạn đường đen kịt chật hẹp chẳng mấy chốc đã đến điểm cuối, càng vào sâu bên trong đường đi càng rộng rãi, rộng đến mức bốn người có thể bước song song được. Đất cát và bùn lầy ít dần đi, dấu vết tạo hình của con người ngày một rõ rệt, dần dần dưới chân họ biến thành đá phiến cứng rắn, từng khối từng khối ngay ngắn gọn gàng không sai nửa phân, bộc lộ vẻ xa hoa mà thoáng đạt.

Ban đầu mấy người đàn ông cao lớn thi thoảng còn phải cúi đầu, đến trong này thì phần nóc đã rất cao, nhìn ra chí ít cũng phải cao đến hai tầng. Ánh đèn pin hắt lên chiếu sáng những bức bích họa loang lổ không rõ, cả hai bên vách tường cũng có.

Những bức bích họa có niên đại quá xa xôi, đã không còn nhìn ra màu sắc lấp lánh sáng tươi vốn có. Thế nhưng sự tổn hại của tháng năm dường như càng nhạt phai theo từng bước xâm nhập của mấy người bọn họ, hình vẽ càng ngày càng rõ nét, thị nữ ánh mắt quyến rũ như thể muốn sống dậy từ bức tranh tường, sênh tiêu tỳ bà, tơ lụa phiêu vũ, cực kì yêu dị.

An Tiệp đi càng lúc càng chậm, y tỉ mỉ ngắm nhìn những bức tranh kia, lông mày nhíu dần lại nhíu dần.

Túy Xà đột nhiên thở dài: “Anh cứ thấy chúng ta cách nhân gian càng ngày càng xa là thế nào nhỉ, cái chỗ này đến cả thời gian cũng không vào được hay sao…”

Nhiệt độ trong này rất thấp, thế mà Mạc Thông lại phát hiện mồ hôi trên trán An Tiệp đã ướt đẫm tóc mai, chảy ròng ròng theo thái dương xuống. Hắn giữ chặt An Tiệp lại, ghé sát vào tai y thấp giọng hỏi: “Rốt cuộc anh làm sao vậy?”

An Tiệp không để ý tới hắn mà lướt tay trên bích họa: “Dưỡng khí trong này rất dồi dào, những vật này không có khả năng được bảo tồn tốt như vậy,” Y dùng móng tay cạo cạo mấy cái trên bức tranh, “Như là mới vẽ… mà không, không đúng, như là có người tô lại bản gốc.”

Túy Xà trợn to mắt: “Không thể nào!”

“Chẳng có gì là không thể cả,” An Tiệp thấp giọng nói, “Thứ này được bảo tồn suốt trăm ngàn năm mới là không thể kìa. Cho dù không xuất thân từ dân khảo cổ chính quy nhưng chút tri thức thông thường này tôi vẫn có.”

“Cái thành cổ này thì có tri thức thông thường gì mà nói. Chú đã quên con rắn mặt người, chữ bằng máu trên tường với lũ thi thể biết đi lần trước thấy rồi sao?” Túy Xà sắc mặt tái nhợt như nóng lòng muốn phủ định điều gì đó, “Ai biết cái nơi quỷ quái này có cái gì…có cái gì chứ…”

An Tiệp nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi: “Ông anh có nhớ lúc đầu Tưởng Jim lấy ra được cái gì sau khi phân tích những con trùng hút não kia không?”

“Ma túy,” Túy Xà bật thốt lên, “Chú nghĩ…”

“Không có chứng cớ, tôi không xác định được, nhưng rất có khả năng,” An Tiệp xoay người sang chỗ khác, đứng dựa vào tường, len lén mượn lực từ đó mà chống đỡ thân thể để nghỉ ngơi một chút, y thở gấp, “Giờ tôi mới nhớ ra, cái lần ở thành cổ kia, ngoại trừ cơn động đất đột nhiên xuất hiện thì bất cứ vật gì cũng mang tính ám hiệu rất cao, kể cả cái chuỗi ngọc đã ngấm vào tay tôi nữa, đều rất kì quái.”

“Nhưng nơi này làm gì có sâu…”

“Cũng không có dấu hiệu của bất cứ loại thuốc nào.” An Tiệp xòe tay ra, trong móng tay còn có một ít thuốc màu vừa cạo xuống, “Đây mới là sự thật.”

“Vậy chú nói coi, là ai…”

An Tiệp hơi cúi đầu, trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: “No.15, mi bảo Lý không thể bị giết chết đúng không? Cho dù lão đã rụng thành thịt nát?”

No.15 có chút nghi kị nhưng vẫn chậm rãi gật đầu.

An Tiệp quay sang nhìn Túy Xà: “Nói như vậy, có lẽ anh cũng không thể giết được… người kia.” Y chần chừ một chút, cuối cùng nuốt hai chữ “Phụ thân” vào, như thể đã buông xuống một điều gì đó, y cũng dùng hai chữ ‘Người kia’ như Túy Xà, “Đi thôi, đi gặp ông ta với tôi.”

Y xoay người định đi lên phía trước, chợt bị Mạc Thông im lặng đứng cạnh nãy giờ kéo giật lại lôi vào trong lòng. Thái độ của thanh niên cứng rắn khác thường, hắn chăm chú nhìn thẳng vào mắt An Tiệp, gằn từng tiếng mà hỏi: “Sao cả người anh ướt đẫm mồ hôi thế này? Rốt cuộc là làm sao vậy?”

“Tôi nóng…”

Mạc Thông quay đầu đi nhắm mắt lại, cố gắng nhẫn nại hồi lâu mới mở mắt ra nhìn y: “Cả đời anh dù sao cũng phải nói thật lấy một lần chứ.”

An Tiệp lặng yên nở nụ cười, ánh sáng yếu ớt vỡ tan trong đôi mắt y thăm thẳm. Y trầm giọng nói: “Liên quan gì đến cậu đâu?”

Sau đó y đẩy mạnh Mạc Thông đang sững sờ đến cứng người, lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, quay người sang chỗ khác: “Đi thôi.”

Nơi này càng lúc càng giống một cung điện khổng lồ dưới lòng đất, cột cao chống đỡ mái vòm cong cong, trần nhà tối màu thoáng rộng bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống, long văn cuốn lấy những cây cột chống, khí thế ngút trời, mỗi một phiến vảy đều vô cùng chân thực, phần đuôi đính trên cột bá đạo không nói nên lời.

Sàn nhà cẩm thạch nối thẳng vào chính điện tối om, những bức tranh vẽ cảnh ca múa trong cung đình trở nên quỷ dị, nụ cười trên khuôn mặt những cung nữ yêu kiều hiển lộ ác ý vô tận, mi nhãn nâng lên như cười như không, bóng người ít dần đi mà hình thể cũng ngày càng không bình thường, dần dần hiện lên đặc trưng của động vật.

Đuôi rắn, chân nhện, móng vuốt sắc bén…

Từ con người biến thành dã thú, sau đó gương mặt của họ từ từ phân đôi, một bên mặt xanh nanh vàng, bên kia mang theo biểu cảm ưu thương vô hạn như còn có điều muốn nói.

An Tiệp dừng bước: “Chân thực ghê…”

No.15 hăng hái tiến lại nhìn ngắm bức vẽ trên tường: “Nói cách khác, con đường mà chúng ta đi qua ẩn chứa quá trình biến đổi từ con người thành thứ không phải là người? Vì sao trông cô ta khổ sở thế kia? Không muốn à?”

Lý Thương Ẩn đã từng viết, “Thường Nga trộm thuốc cam lòng hối, biển biếc trời xanh tỏ nỗi niềm”.

Kỳ thật trong cung Quảng Hàn là tiên nhân…hay là…?

Đi qua một khúc ngoặt, một cánh cửa khổng lồ xuất hiện trước mắt mọi người, Túy Xà liếc nhìn An Tiệp, y gật đầu, mỗi người nâng một bên chốt mở. Sau tiếng vang ầm ầm, cả cánh cửa từ từ mở ra.

Đèn đuốc sáng trưng, khiến cho đồng tử của những người đã quen bóng tối kịch liệt co rút.

Bốn người há hốc miệng trợn lớn mắt đứng ở cửa vào như những người phàm lỡ bước tới Long cung, không biết phản ứng thế nào với khung cảnh rực rỡ huy hoàng trước mặt. Túy Xà nuốt nước miếng đánh ực một tiếng khe khẽ. Bọn họ không phải là kẻ không có kiến thức, bọn họ đều đã hưởng thụ qua những thứ xa xỉ hào nhoáng nhất, thấy qua phong cảnh xinh đẹp nhất, nếm qua thức ăn ngon lành nhất, ôm ấp qua những phụ nữ quyến rũ nhất. Cả một thời tuổi trẻ khinh cuồng bọn họ truy cầu quyền lực và tiền tài, dơ bẩn cùng sạch sẽ nhất đều đã từng trải, thế nhưng vẫn không thể hình dung nổi nơi đây.

Thành cổ Thiên Kính trong truyền thuyết, khởi nguồn từ thần linh vĩnh sinh, kết thúc trong ham muốn tột độ của con người.

Trong nháy mắt đó, bọn họ có cảm giác nơi này bao trùm toàn bộ dục vọng của con người, chỉ cần bước vào đây, chỉ cần bước vào đây thôi, thì không có gì là không chiếm được.

Tiếng bước chân khoan thai vang lên trong đại sảnh trống rỗng, sau đó một người đàn ông toàn thân bọc trong sắc trắng của trân châu xuất hiện trong tầm mắt bọn họ. Đôi mắt màu lam xám hiếm thấy lấp lánh trên gương mặt đượm mùi dị vực. Khi gương mặt ấy rạng rỡ ý cười, rất khó để hình dung ra tuổi tác của kẻ này.

Hai mươi tuổi? Hay ba mươi tuổi?

Khuôn mặt và làn da còn rất trẻ, tấm lưng thẳng tắp, từng đường nét cơ thể đều thanh thoát duyên dáng. Thế nhưng hắn có một đôi mắt rất già rất già. Cửa sổ tâm hồn mở ra khiến cho tuổi tác của linh hồn hắn không có nơi ẩn giấu. Hắn tựa hồ đã nhìn thấu tất cả thế gian đen trắng, cũng chán ghét hết thảy trên đời. Thời gian đối với hắn mà nói chẳng là gì cả, hắn ở nơi này như một bức tượng người biết cử động mà thôi.

Người đàn ông nhìn An Tiệp, nở nụ cười: “Ẩm Hồ, ta đã đợi con mười năm rồi đó.”