Nghịch Long

Chương 8: Thỉnh cầu




- Nếu mọi thắc mắc đã được giải đáp thì chiến thôi! - võ tam hùng hồn đáp lại, khí thế của hắn chợt biến đổi, hắn từ một kẻ tràn đầy tuyệt vọng và đôi chút hiếu kỳ giờ đây khí thế của hắn chợt tăng lên nhanh chóng trở thành một vương giả thực sự

- Chiến sao! ngươi nghĩ ngươi có tư cách đó sao. không bằng ngoan ngoãn giao thân thể này cho ta - con cá nhỏ cười khoái chí đáp lại, nó nhìn về phía võ tam rồi nhếch mép cười, khí thế của ngươi lớn mạnh thì sao? Ngươi làm được gì khi tu vi chỉ ở cảnh giới ngưng dịch kỳ - hoang đường thực sự hoang đường

-Ngươi đã mất đi một lượng lớn chân nguyên không những vậy còn mất đi thiên thời đia lợi mà còn muốn chiến đấu sao ;thật nực cười - con ca nhỏ cười lớn hơn nữa nó như đã nắm chắc phần thắng trong tay

- Ngươi nghĩ như vậy sao? - võ tam đáp lại với một nụ cười mỉm, rồi khí thế của hắn chợt tăng lên, chân nguyên không biết từ nơi nào đổ về làm hắn không những đột phá ngương dịch kỳ mà còn tiến thêm chút nữa vượt đến cảnh giới giả anh

- Không thể nào - trước sự việc sảy ra con cá nhỏ kinh hoảng thốt lên, nó đã theo tên kia suốt ba năm qua tuy rằng không tường tận chứng kiến tên kia phá bỏ tu vi rồi tu luyện lại nhưng hắn cũng thấy tên kia tu vi bị giảm sút không những vậy trong ba năm qua tên kia vất vất vả lắm mới hồi phục được chút tu vi hiện tại - chẳng lẽ ta bị hắn lừa - nó như không tin vào mắt mình lẩm bẩm một câu

- Đúng vậy! ta chưa từng phá bỏ tu vi, cũng chưa dám tu luyện môn công pháp kia, nhưng để đưa tu vi của mình về luyện khí kỳ thì nhân tộc ta có vô vàn cách làm được - hắn đáp lại vì chính hắn là kẻ chiến thắng

- Nhưng.. - con cá nhỏ lắp bắp không nói nên lời

- Ngươi nghĩ chỉ có mình ngươi mới nghĩ tới việc tăng số lượng linh hải sao? thật nực cười. Nhân tộc ta từ xưa tới nay vẫn luôn nghiên cứu về vấn đề này và cũng có một số thành tựu nhất định. Bản thân ta là một ví dụ - võ tam thoải mái đáp lại cũng không quên ca ngợi nhân tộc hiền nhân

- Vậy ra từ lúc đầu ngươi đã lừa ta - con cá nhỏ thất vọng một cách triệt để, vì bản thể mà con cá nhỏ đang trú ngụ chỉ ở cảnh giới giả đan còn kẻ đối địch là một kẻ mang tu vi đỉnh kim đan kỳ. hắn cảm thấy thất bại thất bại hoàn toàn nhưng hắn không cam lòng

- Ngươi phát hiện từ lúc nào, ta nghĩ kế hoạch của mình hoàn toàn không có sơ hở - hắn thật không cam tâm, hắn muốn biết câu trả lời

- Đúng! kế hoạch của ngươi là hoàn hảo, không những thế nó vô cùng hoàn mỹ, từ cái chuyện ngươi dùng mê dược ở phía lòng hồ, cho tới những câu chuyện kể ra hoàn toàn hợp lý, nhưng có một điểm mà ngươi đã sai lầm. Chính là câu nói đầu tiên trong bộ công pháp kia nhắc đến, vì ta biết ngoài chính mình ra thì chẳng có kẻ nào trên đời biết về bí mật này, từ đó ta đã nghi ngờ ngươi, dù ngươi đã từng tới thế giới kia hay không hay ngươi cũng đã từng là người ở thế giới đó thì theo ta suy nghĩ chẳng có lý do gì mà phải viết nó vào một bộ công pháp hoàn mỹ này cả, với lại không có một bộ công pháp nào mà phụ nữ không thể tu luyện dù đó có phải là công pháp chí cương chí dương đi chăng nữa. Tóm lại ngươi đã sai, ngươi nghi ngờ về chỉ số IQ của ta nên ngươi thất bại - đúng vậy lúc đầu hắn chỉ mang tính nghi ngờ mà thôi, nhưng nghi ngờ thì là vậy nhưng hắn luôn là một kẻ cẩn trọng, hắn luôn tính trước đường lui cho mình nên hắn đã tạo ra một cái bẫy này - bẫy trong bẫy ý là như vậy đó

- Vả lại tuy ta yêu thích thiên nhiên, chưa từng giết hại một sinh vật nào thì không có nghĩa là ta chưa từng đánh cho kẻ đó thành tàn phế nên sẽ không có chuyện ta vì một cái hồ mà đi giết chết một con cá, không thể vì giết chết một con cá mà ta lại thương tâm đến độ như vậy vì thường ngày ta rất thích ăn cá, tuy không phải là ta tự làm nhưng cá chiên là món mà ta thích nhất mà lần đó ta lại khóc. Dĩ nhiên có vấn đề - như để giải đáp thắc mắc cho kẻ đối diện cũng như trả lời cho vấn đề của chính mình nên hắn trả lời

- Vậy tại sao ngươi lại quyết định quay lại đây - con cá nhỏ sau một thời gian tuyệt vọng giờ đây nó chỉ còn một câu hỏi cuối cùng

- Chẳng lẽ vì bộ công pháp kia! con cá nhỏ nói tiếp như đoán được câu trả lời

- Đúng vậy! tuy nhân tộc ta đời đời nghiên cứu về vấn đề này nhưng thành tựu chỉ ở mức giả linh hồ, chỉ là nơi chứa đựng được chân nguyên nhương hoàn toàn không thể sử dụng được chân nguyên từ nơi đó, mà từ nhỏ vì lượng chân nguyên của ta ít ỏi nên ta luôn khao khát có được lực lượng này, nên ta đã từng làm con chuột bạch cho tông môn nghiên cứu. Tất cả câu chuyện là như vậy đó - sau tất cả hắn lại trở lại một giọng nói bình thường xen lẫn sự chua xót, việc lấy mình đi làm chuột bạch cho kẻ khác nghiên cứu chẳng phải là việc vui vẻ gì nhưng ít ra nó đem lại cho hắn cơ hội

- Ta không muốn giết ngươi hay bất kỳ ai nhưng ta cũng chẳng muốn ngươi làm hại thêm bất kỳ ai nên ta sẽ không động thủ giết ngươi, nhưng ta cũng sẽ không để ngươi chạy thoát vì ta không muốn lánh hậu quả vì vậy hoặc ngươi tự xử hoặc ta đưa về tông môn để cao tầng tông môn xử lý ngươi ; con đường là do ngươi chọn - cuối cùng hắn đáp lại đối phương bằng một giọng nói đanh thép, ta không giết ngươi nhưng ta chắc chắn sẽ không để ngươi sống, ý của hắn là vậy

- Ta có cách thứ ba: ngươi không cần giết ta cũng chẳng cần đưa ta về tông môn để kẻ khác giết ta và hơn nữa ta chũng chẳng thể làm hại kẻ khác - con cá nhỏ nêu lên ý kiến của mình

- Vậy ngươi chọn đoạt xá thành công ta sao? cũng là một cách hợp lý - hắn thầm nghĩ nhưng cũng bắt đầu vận chuyển chân nguyên

- Ý của ta không phải như vậy! thực ra linh hồn của ta được trọng sinh thêm một lần nó đã quá yếu ớt rồi, nếu như lần này đoạt xá dù có thành công cũng sẽ bị tổn thương thần hồn khó mà lành lại được. Chỉ có điều ta muốn nhìn thấy lại con gái của mình nên cố làm liều mà thôi, nhưng ta biết điều đó giờ đây là không có khả năng vì vậy ta muốn làm một cuộc giao dịch với ngươi ;

- Giao dịch! ta không có hứng thú - hắn đáp lời chắc nịch

- Thực ra nói giao dịch thì hoàn toàn không đúng chỉ là một lời thỉnh cầu nho nhỏ mà thôi -giọng của con cá nhỏ ngày càng trầm thấp dần dần tắt lim như chỉ muốn nói cho mình hắn nghe

- Ngươi muốn nhìn thấy con gái sao ngươi không tự mình đi mà nhìn, còn cố sống ở cái nơi quỷ ho cò gáy này mà tưởng nhớ - như hiểu ý của con cá nhỏ hắn gắt gỏng vì điều này làm hắn nhớ lại kiếp trước của mình

- Ta làm sao có thể cho nó nhìn thấy cảnh hình ảnh thất bại của mình như bây giờ, thà rằng để nó cứ nghĩ cha mình là một hoàng kim long mạnh mẽ còn hơn là để nó thấy thất vọng cùng sự tôn nghiêm mà người cha của nó bị chà đạp - con ca nhỏ thì thầm trong tuyệt vọng

- Ta nghĩ cô ta sẽ muốn nhìn thấy ngươi, dù ngươi thảm bại thế nào? cô ta cũng sẽ chấp nhận - như khơi lại tiền thức của hắn, hai hàng mi của hắn đã thấm lệ không biết lời này của hắn là để nói với con cá nhỏ hay nói với mình hắn nữa

- Ta không thể - con cá nhỏ bật khóc, nó khóc rống lên như một đứa trẻ

- Vậy ngươi nói đi - hắn cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, một chút không đành lòng khiến hắn muốn thực hiện mong muốn của tên kia

- Ta chỉ muốn ngươi đưa mảnh lân phiến này cho con gái ta, nói với con gái ta rằng ta đã chết vậy thôi - con cá nhỏ như sắp chết đuối nắm được cọng rơm hắn quyệt hàng mi thấm lệ vui vẻ nói - đổi lại ta tặng ngươi một món quà, món quà này ngươi ắt hẳn sẽ thích

- Ta tìm cô ta ở đâu? và món quà mà ngươi nói là gì? ngươi lại muốn gạt ta sao? nói trươc IQ của ta rất cao - hắn lên tiếng như muốn nói được ta sẽ giúp ngươi nhiwng ta hoàn toàn không biết cô ta là ai, ở đâu với laib cái món quà kia ta cũng chẳng thèm nhận làm gì

- Con gái ta cũng là một nhân tộc như ngươi, nó vô cùng diễm lệ và xinh đẹp, không những vậy thiên phú của nó lại cực cao, so với ngươi thiên phú của nó còn cao hơn hẳn - con cá nhỏ kể về con gái của mình với vẻ cực kỳ hạnh phúc

- Là nhân tộc sao? chẳng phải ngươi nói ngươi chết từ ngàn năm trước, nếu mà là thật thì con gái ngươi có lẽ cũng đi đời nhà ma rồi làm sao mà tồn tại được nữa

- Tầm bậy! ta chưa từng nói ta đã kết hôn cũng chưa từng nói nó là con ruột của ta và cũng chẳng nói nó hoàn toàn là nhân tộc như các ngươi

- Vậy cô ta là cái gì? là nhân tộc nhưng không phải nhân tộc, là con ngươi nhưng chẳng phải là con ngươi. ngươi làm ta rối lên rồi đó

- Nó là con nuôi của ta, là con của một đồng bạn năm xưa của ta

- vậy nó đã ngàn tuổi rồi còn gì? có sống thì có lẽ giờ đây đã chấn động tứ phương rồi hoặc là chết mất thây rồi

- Nếu ngươi còn nói thế nữa thì dù thành tro ta cũng phải giết chết ngươi - con cá nhỏ gắt gỏng lần này nó thật đã bực tức quá rồi

- Vậy cô ta là ai? đồng bạn của ngươi ắt hẳn không phải là nhân tộc, mà dù là nhân tộc thì tu vi cũng khủng bố không kém cần gì ngươi đi săn sóc chiều chuộng

- Nàng đã chết? chỉ giao cho ta một quả trứng, nàng nói đó là con của nàng và mong ta chăm sóc nó, cho nó một gia đình nhưng ta không làm được vì sau đó ta cũng chết. trước khi cuộc chiến với long tộc sảy ra ta đã đưa nó tới đây, ngàn năm sau ta trọng sinh thì ta cũng tới đây tìm nó, ta nuôi nấng quả trứng, ta thay nang chăm sóc nó, quả trứng nở ra cách đây 18 năm mà khi nở ra nó không phải là một yêu tộc như nàng mà hoàn toàn là một nhân tộc, có lẽ nàng đã từng kết duyên cùng với một nhân tộc

- Tóm lại cô ta là một nhân tộc mang dòng máu yêu tộc chứa gì

- Không phải là yêu tộc mà là phượng tộc, hiểu không? - tên kia gắt gỏng

- Được rồi ta hứa! nếu nhìn thấy cô ta ta sẽ đưa nó thay cho ngươi

- Nó đang ở trường sinh tông - là thiên tài bậc nhất của trường sinh tông tên là uyển phượng

- Biết rồi! vĩnh biệt ngươi - hắn thực sự chẳng muốn nghe tiếp câu chuyện của tên kia nữa nên hắn thúc dục tên kia chết sớm cho hắn thư thản đầu óc

- Ta và ngươi đang nói chuyện vui vẻ mà sao ngươi lại làm vậy - tuy nói vậy nhưng con cá nhỏ cũng không còn cằn nhằn nữa, từng tấc từng tấc trên cơ thể nó hoá thành tro bụi, thần thức bám trên con cá cũng phiêu tán theo ngọn gió

- Làm sao ta biết được ngươi chết thật hay giả đây? ngươi đã lừa ta hai lần rồi

- Lần này là thật và một món quà như đã hứa nó nằm trong miếng lân phiến kia - một giọng nói vất vưởng từ chí tầng mây bay tới

- cùng lúc đó một cơn giông tố kéo đến, tiếng sấm chớp ngập trời như tiễn đưa một vị cường giả về với cát bụi vậy