Thấy khí thế con yêu hổ cuồng trướng, sát ý của nó đang trào, võ tam biết chắc chẳng cần mấy chiêu thăm dò làm gì cả, vì thực chất con hổ kia chỉ muốn “ nhất kích tất sát”, đúng là thiên tính của loài hổ “ hổ dù vồ thỏ cũng sẽ dốc toàn lực” ; nó muốn nhanh chóng lấy mạng võ tam đây mà
- Quả là người tính không bằng trời tính! - hắn than thở một câu “ dù mình có trải qua hai kếp hay cũng có thể vạn kếp sau thì cái chết của mình vẫn lãng xẹt như vậy”
- kiếp trước đã làm một lần, kiếp này sẽ làm thêm một lần, kiếp sau nữa mình không biết có phải làm lại cái này hay không đây? - nhưng mà nghĩ thì nghĩ vậy nhưng liệu có còn kiếp sau mà chết hay không? Đó là một câu hỏi chưa có lời giải đáp, mà hắn thì chẳng rảnh hơi mà đi suy nghĩ vớ vẩn mấy câu chuyện vu vơ này
- Xin tổ tông lạc vân tông ủng hộ, soi sáng con đường mà con sắp bước lên - hắn thầm nhủ một câu rồi bắt đầu vận linh lực
Khí thế hắn từ khi vận linh lực bắt đầu dâng cao, tu vi của hắn tỏa ra không có tiến triển gì vẫn là kết Đan trung kỳ, nhưng hắn chắc chắn không thể để tu vi của mình chỉ dừng lại ở đó ; vì như vậy đồng nghĩa với việc hắn và nàng cũng như tất cả mọi người đều phải chết
Hắn chết không sao cả, mọi người có chết hắn cũng chẳng quan tâm vì đó đều nằm trong kế hoạch của hắn ; nhưng còn nàng, nàng nhất quyết không thể chết tại đây, nếu thật sự nàng chết tại đây coi như hắn đã mất tất cả rồi còn gì, vì vậy hắn sẽ không để điều đó sảy ra
- Bí thuật: toái hải! - vẫn là chiêu thức cũ, cũng là chiêu thức áp đáy hòm của hắn, một bí thuật cuối được ghi lại trong hoá linh quyết
Toái hải: tên như ta nghĩa, chính là phá bỏ linh hải ẩn của bản thân hiện tại, dồn tất cả linh lực của linh hải ẩn đổ về linh hải trong Đan điền nhằm mục đích tăng cường tu vi lên trong phút chốc
Tất nhiên việc gì có lợi lớn thì mặt hại cũng sẽ không kém, việc phá linh hải ẩn có nghĩa là sau này người tu luyện không thể tu luyện lại linh hải ẩn nữa chưa hết việc linh lực trong linh hải ẩn đổ dồn về Đan điền tuy rằng trong phút chốc có thể nâng tu vi hắn lên nhưng kèm theo hậu họa khôn lường, đó chính là có thể phá vỡ Đan điền của hắn
Nếu Đan điền của hắn không bị phá vỡ trong cuộc chiến thì nó cũng không có nghĩa là hắn toàn mạng, sau này Đan điền của hắn bị tổn thương thì chắc chắn tu luyện sẽ khó khăn hơn gấp bội
Nhưng tâm trí hắn đã quyết, hắn sẽ bảo vệ nàng bằng mọi giá, dù có hi sinh đi tính mạng của bản thân hắn cũng chấp nhận huống chi là một điều nhỏ nhoi này
- Ngươi muốn chết - từ sâu thẳm trong linh hải, con rồng màu xanh kia cảm nhận được có một thứ gì đó không đúng, thật ra nãy giờ từ khi bắt đầu tới giờ hắn đều quan sát võ tam rất kỹ, hắn quả thật rất muốn xem tên này có cách gì mà tỏ ra tự tin đến vậy ; nhưng không ngờ việc hắn làm lại mang tính cực đoan đến vậy
“Toái hải thì tên đó sẽ chết, mà tên đó chết thì mình cũng chẳng còn đường sống, tuy rằng mình có trí tuệ riêng nhưng khi vật chủ chết đi thì mạng của hắn chẳng phải cũng ô hô ai tai rồi sao?” Nghĩ vậy tất nhiên hắn sẽ không để điều đó sảy ra hắn hét lớn một tiếng nhằm ngăn cản cái việc điên rồ này lại
- Dù ta có làm hay không thì ta cũng chắc chắn phải chết, vậy thì ngại gì mà không thử một lần, ít nhất cũng có kẻ kê gối cho ta mà - hắn đưa một tia thần thức vào nói chuyện với con rồng chết tiệt kia nhưng tay hắn vẫn không ngừng lại
- Tách tách tách - những tiếng rạn vỡ bắt đầu vang lên trong linh hải, khiến cho tâm thần con rồng như đổ máu, nó không ngờ tên kia lại làm một cách triệt để như vậy
- Dừng lại đi! Ta có cách khác hay hơn - con rồng không bình tĩnh nổi nữa, khi nghe những tiếng rạn nứt của linh hải thì lòng nó nóng như lửa đốt ; nó vội vàng thét lên
- Cách gì? - hắn nghiêng đầu một cái rồi hỏi nhưng trên tay vẫn không ngưng pháp quyết
- Trao thân thể ngươi cho ta, ta sẽ làm cho ngươi xem! - con rồng xanh này thật không còn bình tĩnh nỗi nửa rồi, hắn không đợi võ tam đồng ý thì linh hồn của nó đã vượt ra khỏi linh hải của võ tam tiến vào thức hải của hắn
Đang không ngừng động pháp quyết thì tay chân hắn tê cứng lại, hắn như trúng phải thuật định thân, thân thể hắn không công nghe theo lời hắn nữa
- Bình - một tiếng và chạm vang lên, đó là tiếng thân thể của võ tam và chạm với nóng vuốt xuất con yêu hổ
Con yêu hổ xuất ra một chiêu cực mạnh, chiêu này đã là 7 thành công lực của nó, và nó chắc chắn cái tên nhân loại kia đã bị xé nát bởi chiêu thức này
- Bình - lại một tiếng và chạm nữa vang lên, nhưng lần này lại là tiếng và chạm của võ tam với trận pháp điên đảo ngũ hành trận mà hắn chưa có thu lại
- May mà còn kịp - con rồng than thở một lúc, quả thật nếu hắn không điều khiển cái thân thể này kịp thì thân xác của võ tam có lẽ đã thủng một lỗ chà bá rồi
- Chàng có sao không? - diễn biến sảy ra quá nhanh khiến trần thành không thể nàng được gì, nàng những tưởng hắn chỉ ra thương thuyết với con yêu thú kia như lời hắn nói, nhưng không ngờ mới gặp mặt con yêu hổ kia đã ra tay cực mạnh như vậy
Nàng nhìn người yêu mình bay ra xa như diều đứt dây thì chạy theo nhằm đỡ lấy hắn nhưng không kịp, thân thể võ tam đụng vào trận pháp một tiếng lớn khiến trong lòng nàng đau như cắt, hai hàng lệ nóng trên đôi mi nàng chảy ra như mưa
Nàng ôm hắn, đỡ hắn dậy rồi không ngừng thủ thỉ “ chẳng phải chàng chỉ nói là thương thuyết với con yêu hổ kia để cho nàng ra ngoài hay sao, sau khi ra ngoài ta sẽ cố gắng tìm cách liên lạc với phụ thân rồi quay lại đây cứu chàng! Vậy mà! tại sao vậy? Tại sao?”
Nàng ôm thân thể đầy máu của hắn rồi khóc lóc như một đứa trẻ, nàng quả thật không ngờ tới hoàn cảnh này, nếu biết vậy nàng đã ra tay từ sớm rồi
Con yêu hổ sau khi xuất ra một chiêu thành công thì nó cũng chẳng nám lại làm gì, vì trong dầu nó đã biết được kết quả nên nó chẳng quan tâm nữa quay về chỗ cũ của mình ; quả thật nó rất muốn lấy đi tính mạng tên nhân loại ồn ào kia nhưng hắn không dám, “ giữ mạng lại cho nàng” đó là mệnh lênh của yêu vương, hắn sẽ không làm trái và cũng chẳng có gan làm trái
Xong việc nó về chỗ của mình, nhắm mắt lại rồi nhìn thấy một viễn cảnh rất gần sắp diễn ra ; cảnh hắn đột phá hoá thần kỳ rồi theo yêu vương bước lên đại thiên thế giới
- Hắn lừa ngươi thôi! - từ miệng võ tam thốt lên một giọng nói, giọng nói lạnh tanh này vang lên khiến cho trần thành cực kỳ hoảng hốt
- Ngươi là ai! Tại sao ngươi lại đoạt xá chàng - nàng hét lên nhưng bị tay của trần thành bịt lại
- Ngươi muốn hắn chết - con rồng nhìn về phía con hổ đang ngồi đằng xa kia rồi nói nhỏ
- Ngươi là ai? - nàng như phát hiện ra điều gì? Giọng của nàng cũng nhỏ lại, thật ra hiện tại nàng cũng như con yêu hổ kia hay tất cả mọi người đều nghĩ rằng hắn đã chết ; khí tức của hắn không còn tồn tại nữa tức là giờ đây chỉ công lại một cái xác không hồn
- Ngươi không nhớ ta sao? Lần trước ngươi còn giam ta ngay trong nhà của ta! - con rồng kia gia hửng kể lại, chẳng phải lần trước ngươi mạnh mẽ lắm sao? Ngươi còn dùng linh hồn của mình khoá chặt ta ngay trong nhà của ta
- Ngươi là con dâm trùng kia? - nàng chợt nhớ ra đúng là lần trước nàng có gặp tên này một lần, lần đó không biết tại sao nàng lại xuất hiện trong linh hải của võ tam rồi vô tình nàng gặp con dâm trùng này, lúc đó con dâm trùng này toát ra một loại khí tức dâm dục khiến nàng đoán chắc chính là tên này gây ra, nên cũng không suy nghĩ nhiều dùng “ khoá hồn tỏa” vây khốn tên này lại
- Ngươi gọi ai là dâm trùng? - con rồng như nổi điên, không ngờ trên đời này còn có kẻ dám gọi mộng long nó là một con dâm trùng “ ngươi muốn chết phải không? Mà không ta sẽ giết hắn đi thì hơn!” Nó đáp trả lại bằng một giọng thâm độc
- Vậy là chàng chưa chết! - nàng có được đáp án của mình rồi thì quay lại xin lỗi “ xin lỗi ngài! Không biết ngài là ai” nàng thủ thỉ một câu như đang nói với nhân tình
- Ngươi không phải đem cái giọng điệu đó ra nói với ta ; cứ để dành mà sau này nói với tên kia - con rồng ngắt lời nàng, đã bao lâu rồi nó chưa nghe lại được cái kiểu giọng này, nó cũng chẳng thèm nghe vì hiện tại nó còn có việc
- Được rồi! Tránh ra để ta xử lý con hổ chết tiệt kia! Nói xong con rồng đẩy trần thành ra rồi đứng dậy hoạt động thân thể một chút
Thực ra nãy giờ nó chỉ là dể làm quen với thân thể mới này, giờ thì có thể nói là có chút quen thuộc nên nó quyết định giết tên Kia thật nhanh ; vì thời gian phụ thể của nó không được dài nên quyết định không để lỡ thời gian nữa
- Vết thương trầm trọng a - nó nhìn cống vết thương dưới Đan điền thì thấy nguyên một lằn bằng tay hổ in vào đó, may thay lúc đó hắn nhanh chóng điều động linh lực bảo vệ linh hải chưa nếu không thật sự tên này tiêu tùng rồi
Phía bên trên tổ lạc nhật trùng
- là long linh! Nhất định là nó - yêu vương thốt lên kinh hãi, từ khi con rồng kia tiếp nhận thân thể của võ tam thì hắn cũng đã biết “ võ tam thật sự đã khai mở được long ấn, và có được long linh của bản thân”, nó vui mừng nhìn xuống dưới một cái
- Là long linh thật sao? - những người khác tuy không biết long linh hình dạng ra sao, nhưng cảm nhận được khí tức của võ tam đã thay đổi kết hợp với lời nói của yêu vương thì chắc là vậy rồi
- Vậy thì trận chiến này nên kết thúc rồi! - lưu dương lên tiếng nói, quả thật hắn mong sao chuyện này nhanh chóng kết thúc, nghĩ tới đây hắn lại nhớ tới lời hứa của hắn với nàng “ ta không thể giữ trọn lời hứa với nàng, nhưng ta đảm bảo hắn sẽ không chết” hắn thốt lên trong lòng như vậy
- Đưng vậy! Nên kết thúc rồi! - philip khá lo lắng cho con gái mình, dù bọn kia đảm bảo con gái hắn sẽ không mất một cọng lông nào nhưng lỡ như nó mất đi cái đầu thì phải làm sao “ người cha già này không thể để con gái mình sống trong cảnh nguy hiểm được”
- Đúng vậy! Nên kết thúc rồi! - yêu vương nghe vậy thì cũng nói một câu, hắn đơn giản chỉ muốn xác minh người kia có phải là chủ nhân của mình hay không mà thôi, vậy giờ đây đã xác định được rồi thì cũng nên kết thúc rồi
- Chưa thể đâu yêu vương! Phải có kết quả của trận chiến kia chúng ta mới có thể kết thúc được - người thiếu phụ yêu tộc giờ đây mới lên tiếng
- Đúng vậy thưa yêu vương - người trung niên hùng tộc cũng đồng ý
“Quả thật hiện tại chưa thể dừng cuộc chiến này lại được, nếu như dừng cuộc chiến này lại thì mọi người sẽ giải thích ra sao đây, chẳng lẽ là nói yêu vương muốn chơi đùa một chút nên bày ra trò này” tất cả mọi người sau khi suy nghĩ lại thì cũng thấy hợp lý nên cũng không còn ngăn cản nữa
- Nếu hắn nguy hiểm tới tính mạng! ngươi sẽ ra tay! - yêu vương nói một câu để ổn định tâm lý của hai vị thần thánh nhân tộc, hắn nói xong rồi chỉ về philip một cái
- Tại sao lại là ta? - philip chỉ vào mặt mình nói, chẳng phải để tên kia cứu thì hơn sao
- Thứ nhất nếu tên kia chết thì con gái ngươi chưa chắc sẽ không tự tử, thứ hai nếu ngươi đến cứu thì sẽ hợp lý hơn! Các ngươi nói xem có đúng không! - yêu vương nói một câu rồi đi mất, nó chẳng còn hứng thú với chuyện này, vì việc quan trọng hơn đang chờ hắn giải quyết ; thấy yêu vương rời đi thì hai vị yêu tộc kia cũng rời đi
- Ngươi thấy sao? - philip thấy đám yêu tộc đi hết thì quay lại hỏi lưu dương
- Ngươi tự xử lý đi - nói đoạn lưu dương cũng dùng độn pháp đi mất
- Các ngươi! - hắn thấy tên kia rời đi thì không còn gì để nói, việc hắn hiện tại có thể làm chính là ngồi xem tiếp trận đấu, thực ra hắn hiện tại có thể công vào trong đó rồi, nhưng hắn lại không làm vậy ; hắn muốn xem xem tế tử của hắn mạng như thế nào mà thôi