Trên đời này, sẽ có những đứa con không hiếu thảo với cha mẹ nhưng lại hiếm khi gặp được những người mẹ không thương con của mình.
Lý Nham hiểu được tâm tình của vợ mình, đưa tay vỗ vỗ bả vai của nàng , ý bảo nàng không cần bởi vậy mà tức giận , nói:
- Bà xem Mục Dương như con đẻ của mình, chẳng lẽ tôi sẽ không sao? Cho dù là sau này chúng ta có thêm Tư Niệm thì có bao giờ chúng ta đối xử không tốt với Mục Dương chưa? Ở trong suy nghĩ của chngs ta, Mục Dương và Tư Niệm có khác gì là con ruột của chúng ta?
- Chỉ là bà phải rõ, dù sao Mục Dương cũng mang huyết mạch Lục gia. Năm đó bọn họ nghĩ rằng Mục Dương sẽ không có chút hy vọng để sống, lại lo nó là một dị dạng cho nên mới dùng trò tiết mục linh miêu tráo thái tử. Vì để cho mọi chuyện không bị bại lộ cho nên bọn họ đã bức bách hai vợ chồng người chúng ta đêm rời khỏi Thiên Đô mà đến Giang Nam. Khi đó bà cũng không muốn đổi, có người mẹ nào nguyện ý đưa con gái mới sinh của mình cho người khác đâu? Nhưng mà không phải cuối cùng chúng ta cũng đã đáp ứng đó sao?
- Sau đó bọn họ phát hiện Mục Dương vẫn còn sống, lại một lần nữa thả tầm mắt lên trên người của nó. Lúc Mục Dương 5 tuổi, lão đạo sĩ vô danh kia tới chơi, không phải là do Lục gia mời đến sao? Nói cách khác, làm sao ông ta có thể tìm tới nơi này được? Lại làm sao biết được nhà chúng ta có một đứa nhỏ bị bệnh không thể ngồi dậy nổi? Nếu như không có lão đạo sĩ kia bốc thuốc, chữa bệnh nhiều năm thì Mục Dương có thể sống đến bây giờ hay không cũng là một ẩn số. Bà cũng biết thân thể lúc ấy của nó, khi đó mỗi ngày chúng ta đều thấp thỏm lo lâu, một lần lại một lần bị ác mộng làm tỉnh lại , sợ trái tim của Mục Dương sẽ ngừng đập, nó rất yếu đuối vô lực, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ rời khỏi chúng ta.
- Lão đạo sĩ ở lại Giang Nam thành này 6 năm, thẳng đến khi trạng thái của Mục Dương hơi ổn định lại rồi mới rời đi. Sau khi ông ấy rời đi, chẳng lẽ Lục gia sẽ không chú ý nữa sao? Không thể, tôi sợ Lục gia vẫn sẽ nhìn chằm chằm vào Mục Dương, nhưng mà tình trạng bây giờ của Mục Dương vẫn chưa khỏe hẳn , lại không biểu hiện ra chỗ nào hơn người cho nên bọn họ mới chưa đón về.
- Đương nhiên, hiện tại cũng không có biện pháp đón về . Nếu bọn họ đưa Mục Dương về Mục gia thì sẽ lấy danh nghĩa gì để sắp xếp? Bà con xa? Con riêng hoặc là nói đó là cháu đích tôn mà trước đó bọn họ đã vứt bỏ sao? Đây không phải là tự tát vào mặt mình? Lão gia tử là một người xem trọng mặt mũi, không thể làm ra những chuyện không khôn ngoan được.
La Kỳ hiểu được đạo lý này, nhỏ giọng nói:
- Nếu Lục gia không đón người , Mục Dương vẫn là con của chúng ta, ông còn lo gì nữa?
Lý Nham khổ cười ra tiếng , khuôn mặt cương nghị cũng lộ ra một chút khổ sở, nói:
- Đây là kết quả tốt nhất, Lục gia sẽ không đón người, Mục Dương Dương thì vĩnh viễn là con của chúng ta . Mặc dù ở bên cạnh chúng ta thì nó sẽ hơi khổ một chút nhưng chung quy là vẫn an nhàn thỏa mãn, sẽ không lục đục người lừa ta gạt nhưng đám quý tộc ở Thiên Đô kia.
- Còn có lãnh huyết vô tình.
La Kỳ hừ lạnh nói:
- Có chuyện gì mà bọn họ không làm được?
Lý Nham cười cười, ông biết trong lòng vợ của mình đã thù hận Lục gia.
- Chỉ là lỡ như người Lục gia muốn đón người thì sao? Lão gia tử cũng đã lớn tuổi, chẳng lẽ ông ấy không muốn nhìn thấy cháu ruột của mình trước khi nhắm mắt xuôi tay sao? Hiện tại Lục Thanh Minh đã làm tổng đốc hành tỉnh, đại sứ biên giới, quyền lực của ông ấy trong Lục gia càng ngày càng lớn, chẳng lẽ ông ta không muốn đón con ruột của mình về sao? Quan trọng nhất là Công Tôn tiểu thư, từ trước kia tiểu thư cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ sau này cũng không hiểu sao?
- Nếu như vậy, người Lục gia muốn đến đón người, khi đó đã là chuyện thuận lý thành chương rồi. Khi đó , chúng ta có sức phản kháng sao? Không nói Lục gia là một đại hào môn ở Thiên Đô, ở Tây Phong đế quốc này cũng có thể xếp vào top 3 top 5. Còn có Công Tôn tiểu thư, tiểu thư nhớ con sốt ruột , nói vậy nhiều năm tâm bệnh khó có thể trừ tận gốc. Nếu như tiểu thư đến tìm bà thì bà có đồng ý hay không?
Lúc này đây , La Kỳ trầm mặc .
Nàng căm thù Lục gia , cảm thấy được những nam nhân kia của Lục gia lãnh khốc tàn nhẫn , vì đạt được mục đích không từ một thủ đoạn nào .
Nhưng nàng không hận Công Tôn Du , nàng biết nếu Công Tôn Du biết tình hình thực tế sợ là còn thống khổ gấp mười gấp trăm lần hơn mình.
Lại nói nàng vốn là thị nữ của Công Tôn tiểu thư, cha mẹ nàng cũng đã từng là người bên cạnh của Công Tôn tiểu thư, Nói cách khác , chính mình sợ là đã sớm rơi vào tay cừu gia rồi.
Cũng chính như vậy, nàng đường đường là một sinh viên loại giỏi của học viện nghệ thuật, cam tâm tình nghiệm cả đời hầu hạ cho Công Tôn tiểu thư. Công Tôn Du là một con người lương thiện, dịu dàng nhưng mà…
- Tiểu thư mạng khổ.
La Kỳ nhỏ giọng nói .
- Đúng vậy a, tiểu thư mạng khổ , mạng của chúng ta cũng khổ . Nhưng mà chúng ta cũng không khổ như Mục Dương. Bà xem thử từ lúc sinh ra cho đến bây giờ nó đã sống thật được bao nhiêu ngày? Từ nhỏ đến lớn, dường như là được ngâm trong ấm thuốc mà lớn lên. Mới bắt đầu biết bú sữa mẹ thì đã phải uống thuốc, mười mấy năm qua , mỗi ngày đều được uống ba chén lớn. Tướng mạo không tốt, khó coi , luôn bị người khác trào phúng nhạo báng . Lại bởi vì bị bệnh cho nên trí lực không bằng một đứa nhỏ bình thường. Tuy rằng mấy năm nay chuyển biến tốt một chút, trí lực cũng từ từ khôi phục một chút nhưng mà cái này cũng làm cho người ta lo lắng.
Vẻ mặt Lý Nham hiền lành nhìn Thôi Tiểu Tâm, Lý Tư Niệm đang nói đùa với Lý Mục Dương, nói:
- Đứa nhỏ giống như nó, trong lòng sẽ có lòng tự trọng. Trước dây người mắng nó xấu, nói nó đen, thậm chí căn bản cũng không hiểu được là chuyện gì xảy ra. Hiện tại cũng có thể không xem ra gì sao? Nếu nó thích một cô gái, cô gái kia sẽ thích nó sao?
- Vậy làm sao bây giờ?
La Kỳ quả đấm của nắm chặt , vô cùng đau lòng:
- Chúng ta phải nghĩ biện pháp giúp đứa nhỏ này. Chúng ta có nên nói chuyện với nó không? Hảo hảo mà khuyên bảo nó.
Lý Nham lắc đầu , nói:
- Lần này Mục Dương muốn nghỉ học, điều này đã làm tôi cảm thấy nghi hoặc. Lúc tôi tới trường xin nghỉ cho nó thì liền hỏi một học sinh ở trong lớp của nó mà hỏi. Bởi vì giáo viên hoài nghi Mục Dương gian lận trong lần làm bài kiểm tra cho nên nó mới không muốn tiếp tục đến trường.
- Cái gì?
La Kỳ nổi giận , tức giận quát:
- Ai nói con ta gian lận? Chúng ta không biết tính của nó sao? Mỗi lần kiểm tra đều đứng dưới cùng, đứng dưới cùng cũng cần phải gian lận sao?
- Không phải như vậy, là nghe nói lần này Mục Dương đã làm bài được…
- Vậy thì nói con ta gian lận sao? Trong khoảng thời gian này Mục Dương có bao nhiêu cố gắng, làm cha mẹ chúng ta đều nhìn thấy cả. Đều bị thương thành dạng kia rồi, còn cả ngày ôm sách mà học, mỗi ngày đều tự làm bài. Không được, không thể bỏ qua chuyện này, tôi sẽ đến trường tìm giáo viên đó. Con ta ngốc bị người khi dễ , chúng ta làm cha mẹ cũng không thể giả ngu để bọn họ khi dễ, bằng không sẽ làm đứa nhỏ cảm thấy ủy khuất.
Lý Nham kéo La Kỳ đang kích động lại, nói:
- Bà đừng có xúc động, bây giờ bà đến trường làm ầm ĩ cũng không có ích gì, hiện tại đang là thời điểm quan trọng, bà thấy gì không?
- Thây cái gì?
La Kỳ hỏi.
- Hy vọng.
- Cái gì?
- Hy vọng, cảm giác hy vọng trên khuôn mặt của Mục Dương.
Lý Nham nói:
- Bà nhìn xem ánh mắt của nó kia, trước kia hắn có khát vọng học như vậy không?
La Kỳ nghiêm túc nhìn nhìn , phát hiện trên mặt con của mình luôn mang theo nụ cười sáng lạn , ánh mắt chiếu lấp lánh.
- Mục Dương muốn thi ĐH.
La Kỳ nói.
- Mục Dương không chỉ muốn thi đậu ĐH, hơn nữa còn muốn học ĐH Tây Phong?
Lý Nham nói.
- Làm sao ông biết được?
Vẻ mặt La Kỳ tỏ ra khiếp sợ:
- ĐH Tây Phong là ĐH nổi danh nhất đế quốc, lấy thành tích của Mục Dương thì chỉ sợ là khó thi đậu vào đó.
- Tôi cũng vô tình nghe được Tư Niệm nói, nói để Mục Dương đi vào ĐH Tây Phong thăm dò làm quen một chút, một năm sau Tư Niệm sẽ thi vào đó.
Lý Nham chỉ về phía Thôi Tiểu Tâm, nói:
- Nghe nói cô bé này cũng muốn thi vào ĐH Tây Phong.
- Phải làm sao mới ổn đây?
La Kỳ sốt ruột:
- Nếu Thôi cô nương thi vào , Mục Dương lại không được, không biết sẽ tạo thành đả kích như thế nào với nó? Hắn cố gắng toàn lực ứng phó vào một việc, nhưng ngàn vạn lần không thể thất bại a.
Lý Nham thở dài , nói:
- Chuyện do người nào, chuyện này phải dựa vào sự cố gắng của nó thôi.
Ánh mắt La Kỳ lóe ra , trầm ngâm thật lâu sau , nhỏ giọng nói:
- Nếu không , chúng ta đi van cầu Lục gia hỗ trợ?
Lý Nham kinh hãi , nói:
- Không phải bà mới nói không hy vọng chúng ta có bất kỳ tiếp xúc nào với Lục gia sao? Mới vừa rồi còn lo lắng bọn họ cướp đi con của bà, hiện tại lại muốn chủ động đưa con của mình qua sao?
- Nếu đứa nhỏ không bị ủy khuất…
Hốc mắt La Kỳ ửng hồng, nói:
- Tôi chịu chút ủy khuất này thì tính là gì?
"—— "
Thôi Tiểu Tâm khép sách lại, nói với Lý Mục Dương:
- Lịch sử của đế quốc tạm thời có một kết thúc, đồng thời xem nư cậu đã nắm giữ tốt môn này rồi. Bất quá ngày mai chúng ta sẽ ôn tập tiếng nước ngoài, đây là môn yếu nhất của cậu, cần phải tốn rất nhiều thời gian.
- Không thành vấn đề .
Lý Mục Dương cười ha hả nói:
- Nghe theo cô Tiểu Tâm rồi.
Thôi Tiểu Tâm đứng lên , nói:
- Thời gian không còn sớm , ngày mai tôi lại đến .
Lý Tư Niệm đã chạy tới kéo cánh tay của Thôi Tiểu Tâm, nói:
- Chị Tiểu Tâm, ở lại ăn bữa tối với nhà em đi?
- Không cần.
Thôi Tiểu Tâm cự tuyệt , cười nói:
- Trong nhà có trưởng bối đang đợi , không thể để cho bọn họ lo lắng.
- Chị Tiểu Tâm.
Thôi Tiểu Tâm chỉ mỉm cười , cũng không đáp ứng yêu cầu của Lý Tư Niệm. Mỗi ngày nàng đều đến giúp Lý Mục Dương học tập nhưng cũng chưa từng ở nhà của Lý Mục Dương dùng qua bữa cơm.
La Kỳ cùng Lý Nham cũng đi ra giữ lại , Thôi Tiểu Tâm uyển chuyển từ chối hảo ý của bọn họ, sau đó mang theo túi sách rồi đi ra ngoài.
- Mục Dương.
La Kỳ nắm lấy lỗ tai của Lý Mục Dương, hận không thể rèn sắt khi còn nóng, nói:
- Tiểu tử ngốc, bây giờ con còn dọn dẹp cái gì? Mau đi tiễn bạn học của mình đi.
- Vâng vâng.
Lý Mục Dương mới phản ứng lại , bỏ sách vở xuống rồi đuổi theo Thôi Tiểu Tâm.
Hắn vọt tới cửa viện , chứng kiến một chiếc xe sang trọng đứng ở bên người Thôi Tiểu Tâm.
Một nam nhân mặc trường bào màu xanh nhanh chóng đi ra, mở cửa xe để Thôi Tiểu Tâm đi vào.
Đóng cửa lại , nam nhân áo bào xanh nhìn về phía Lý Mục Dương, chiếc xe màu đen sang trọng từ từ biến mất trong màn đêm.
Lý Mục Dương đứng ở dưới bóng cây mà ánh sáng không thể chiếu xuống được, tâm tình thất vọng mất mát.