Nghịch Lân

Chương 13: Minh nguyệt đế đô




Nếu không phải chuyện xảy ra ngay trước mắt, Thôi Tiểu Tâm khó mà tin được.

Một thiếu niên phế vật, trong vài ngày ngắn ngủi biến thành kỳ tài ngút trời?

Nếu toàn bộ hành động trước kia của hắn đều là thật, như vậy năng lực học tập quá kinh người. Chính những thiên tài chỉ gặp qua một lần là nhớ là nhớ cũng chỉ là nhớ kỹ thôi, khó mà từ một suy ra ba như hắn được.

Nhếu như trước kia hắn chỉ giả vờ, che dấu, vậy hắn đang giả vờ cái gì đây?

Làn da đen kịt của Lý Mục Dương giống như tấm màn đen âm u không thấy rõ, làm cho người ta không nhịn được tò mò mà muốn dò xét.

Thôi Tiểu Tâm có cảm giác cực kỳ thất bại, khuôn mặt thanh lệ, ánh mắt bình tĩnh, nhìn Lý Mục Dương hỏi với giọng hoài nghi: "Những cách này đều là ngươi tự nghĩ ra sao? Hay là đã từng gặp qua?".

"Là tự nghĩ ra". Lý Mục Dương lên tiếng.

Nghĩ thêm một chút, hắn lại lắc đầu: "Hình như đã gặp qua ở đâu đó. Thế nhưng đã gặp ở đâu ta cũng không biết... Ta làm sao có thể nhìn thấy đề bài khó khăn tối nghĩa như vậy được? Nhưng sao ta lại hiểu được nhiều cách giải như vậy?

"Đề bài này thuộc loại dành cho người có trí tuệ cao hơn bình thường, đại sư toán học Lý Khắc Ngôn nổi danh nhất đế quốc biết 7 cách, một vị trưởng bối của ta nghiên cứu đạo này nhiều năm biết 9 cách, mà trong 11 cách của ngươi còn có nhiều cách ta chưa từng nghe qua, thậm chí cũng không thể biết được là đúng hay sai... những cách đó hình như đến từ những quốc gia khác, hoặc có thể là từ đế quốc Tây Tư xa xôi? Lý Mục Dương, ngươi đã từng đến quốc gia khác sao? Hay là, ngươi đã từng đọc sách quý về học thuật bí truyền?".

"Không có". Lý Mục Dương lại lắc đầu, nói: "Ta chưa từng đến quốc gia khác, ta cũng chư từng thấy những cuốn sách quý kia. Cô cũng biết quá khứ của ta mà, nếu ta lợi hại như vậy... thì sao có thể bị người ta mắng là phế vật nhiều năm như vậy?". Lý Mục Dương cười khổ không thôi. "Chỉ cần là người đàn ông có chút tự trọng, ai lại chấp nhận việc bị chỉ vào mặt mắng là heo chứ?".

"Đây chính là chỗ ta không hiểu". Thôi Tiểu Tâm nói: "Nghe nói có người chỉ trong một đêm giác nhộ trở thành quốc sĩ, có khả năng ngươi cũng được khai mở trí óc như thế... Nếu như ngươi có thể duy trì tốc độ học tập như vậy, cho dù thời gian ngắn ngủi, có lẽ cũng có thể thi đậu một trường không tệ".

Ánh mắt Lý Mục Dương toát ra tinh quang, đầy hy vọng nhìn Thôi Tiểu tâm hỏi: "Thật không? Ta có thể đậu đại học?".

"Đương nhiên". Thôi Tiểu Tâm nói. Còn một câu nàng không nói ra: ngươi căn bản không biết bây giờ mình lợi hại như thế nào? Nếu để cho tên cuồng số học trong nhà ta biết được vấn đề hắn nghiên cứu và thưởng thức cả đời bị một học sinh trung học vượt qua trong một đêm, chỉ sợ hắn sẽ cắt mất lỗ tai của ngươi a?".

Lý Mục Dương hưng phấn lên hẳn, nói: "Nếu như thật sự có hy vọng, trong khoảng thời gian này ta sẽ cố gắng, sau đó ta sẽ cùng cô thi vào đại học Tây Phong, chúng ta sẽ đi dạo quanh hồ Vị Danh ngắm hoàng hôn".

Coi như đây là một lời thỉnh cầu, một ước định.

Thấy ánh mắt nóng rực của Lý Mục Dương đang nhìn mình, Thôi Tiểu Tâm trầm ngâm một lát, gật đầu nói: "Vậy chúng ta hẹn nhau ở ven hồ Vị Danh".

"Hay lắm". Lý Mục Dương kích động không thể kiềm chế được. Trong cuộc đời hắn, lần tiên ánh rạng đông xuất hiện, là loại hy vọng có thể hòa tan thân thể cùng trái tim con người. "Thời gian hôm nay còn sớm, chúng ta lại học tiếp một lát đi. Cô ra thê vài bài đi, tốt nhất là đề thi trọng điểm".

Thôi Tiểu Tâm hiểu tâm lý của Lý Mục Dương lúc này, một chút đề phòng trong lòng lập tức tan biến. "Lúc ta rảnh rỗi đã xem đề thi đại học của đế quốc trong 10 năm gần đây, chọn ra những dạng đề có tỷ lệ xuất hiện cao giảng cho ngươi...".

"Nhanh lên nhanh lên, càng nhiều càng tốt..." Giờ khắc này, tên dốt nát Lý Mục Dương vô cùng khát vọng được học tập.

Thôi Tiểu Tâm liếc Lý Mục Dương, gạt mái tóc trước trán, lại cúi xuống bàn viết đề.

Những chữ nhỏ xinh mà phóng khoáng lần lượt xuất hiện trên tờ giấy, làm cho người ta có cảm giác vui vẻ thoải mái.

Qua nhiều lần gặp nhau, Thôi Tiểu Tâm cùng Lý tư Niệm đã tương đối quen thuộc. Hơn nữa, Lý tư Niệm chủ động tiến tới, hai người trở thành chị em thân thiết rất nhanh.

Thôi Tiểu Tâm cũng đã gặp cha mẹ của Lý Mục Dương, nhìn qua đều là người rất tốt, mẹ của Lý Mục Dương còn là một người phụ nữ phi thường xinh đẹp, mặc dù là tại Giang Nam mỹ nữ như mây cũng vô cùng bắt mắt.

Nếu như Lý Mục Dương có thể được di truyền một chút gen ưu tú của cha mẹ thì chắc đã đẹp trai trong vạn người có một...

Được rồi, kết giao bằng hữu quý tại tâm, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được.

Lý Tư Niệm tan học trở lại, nhìn Thôi Tiểu Tâm và Lý Mục Dương đang ngồi một chỗ thảo luận về môn học bộ dạng tươi cười mập mờ.

Nàng đi tới bên người Thôi Tiểu Tâm, hờn dỗi nói: "Tiểu Tâm tỷ tỷ, hôm nay bận rộn suốt một ngày, nghỉ ngơi một chút đi. Có đói bụng không? Chúng ta đi ăn một chút đi?".

Thôi Tiểu Tâm nhìn thoáng qua bên ngoài thấy sắc trời mịt mờ, lúc này mới buông cây bút máy trong tay xuống, nói: "Sắc trời đúng là không còn sớm, ta không ăn gì đâu, trong nhà còn chờ ta về ăn cơm".

Thôi Tiểu Tâm nhìn Lý Mục Dương, nói: "Khi ta tới hỏi bác sĩ, bác sĩ nói tình trạng của ngươi không đáng ngai nữa, ngày mai có thể xuất viện... Ngươi có muốn ở lại vài ngày để quan sát không?".

"Còn quan sát gì nữa? Mấy ngày nay cô đều quan sát ta đó thôi". Lý Mục Dương cảm thấy thời gian quá ít, chỉ muốn truy tinh cản nguyệt (ý là tăng tốc lên cho kịp ấy >.<). "Còn môt tháng nữa là đến thời gian thi tốt nghiệp trung học, ngay cả một khắc ta cũng không thể chậm trễ. Lại nói, ở trong bệnh viện học bổ túc không bằng sớm xuất viện tìm một nơi yên tĩnh học cho tốt, khỏi mỗi ngày đều phải ngửi mùi thuốc, cô cũng không phải chạy đến bệnh viện mỗi ngày, quá bất tiện. Xuất viện a, ngày mai xuất viện".

Thôi Tiểu Tâm suy nghĩ một lát, nói: "Ngày mai ta tới đón ngươi, chúng ta cùng đến trường học".

"Được". Lý Mục Dương cao hứng đáp.

Thôi Tiểu Tâm đi vài bước trên lối mòn của bệnh viện, một chiếc xe con không một tiếng động dừng lại bên cạnh nàng.

Một người đàn ông mặc tây trang nhảy xuống mở cửa xe, Thôi Tiểu Tâm tiến vào ngồi ở ghế sau đóng cửa dưỡng thần.

Hỗ trợ học bổ túc cả ngày, không ngừng giảng giải, không ngừng giải thích, kiểm tra lại trí nhớ, ra đề giải đề, chọn lựa đề thi đại học tinh hoa trong 10 năm trở lại đây của đế quốc, ứng phó với mấy vấn đề của Lý Mục Dương. Hắn có nhiều câu hỏi rất ngây thơ, tri thức trụ cột cơ bản nhất trong sách, nhưng cũng có nhiều câu hỏi rất thâm ảo, thậm chí vượt qua phạm vi học tập của bọn họ.

Trước đây giống như một cái đê nhỏ bị côn trùng phá ra một lỗ nhỏ, dòng nước sông yếu ớt chảy ra. Rất nhanh, cái lỗ nhỏ kia bị nước sông làm cho càng lúc càng lớn, nước sông chảy ra cũng càng lúc càng nhiều. Lỗ nhỏ biến thành con suối, từ suối biến thành cái đập lớn. Khi tốc độ chảy càng lúc càng nhanh, chỗ sụp đổ ngày càng nhiều, tương đương với việc cái đê sông bị hủy hoại nhanh chóng, cơn sóng gió động trời kéo tới. Thế gian có bao nhiêu người có thể ngăn cản?

"Trữ thúc...". Thôi Tiểu Tâm mở to mắt hỏi: "Người nói, trên đời này có thiên tài hay không?".

"Có. Tiểu thư chính là thiên tài".

Thôi Tiểu Tâm sững sờ trong chốc lát, khẽ cười nói: "Thế nhưng hôm nay thật xấu hổ".

"Cái gì?". Người đàn ông mặc áo bào xanh nhẹ giọng hô. "Không có khả năng. Trí tựu của tiểu thư chúng ta đều biết rõ. Tại Thiên Đô đế quốc cũng coi là nổi bật trong lớp trẻ. Tam minh nguyệt đế đô (3 vầng trăng sáng của đế đô), Lục Khế Cơ của Lục gia, Tống Thần Hi của Tống gia, còn có tiểu thư Thôi gia người... làm sao có người có thể làm tiểu thư thấy xấu hổ? Điều nãy lão Ninh ta tuyệt đối sẽ không tin".

"Nhưng chuyện này đúng là như vậy đó". Thôi Tiểu Tâm nhìn cây hoa anh đào ngoài cửa sổ, từng cây anh đào lớn kết lại thành một bức tường, ngọn đèn chiếu xuống đó tạo thành một cảnh đẹp như bầu trời huyền ảo.

"Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, tiểu thư cũng nên trở về Thiên Đô". Người đàn ông mặc áo bào xanh trầm giọng nói: "Lúc đó, mới thật sự là thời khắc minh nguyệt tranh đấu tỏa sáng".

Thôi Tiểu Tâm khẽ mím môi, nhớ tới ước định cùng thiếu niên mặt đen kia.

"Vậy chúng ta hẹn nhau ở ven hồ Vị Danh!".