"Ha ha ha ha..."
Lý Tư Niệm cười nghiêng ngả, cười đến mức không thở nổi.
Nàng ngã xuống trên giường bệnh, ngẩng đầu nhìn Lý Mục Dương, thở hổn hển hỏi:
"Ca, sao anh lại nghĩ như vậy?".
Khuôn mặt Lý Mục Dương bị gạc trắng quấn quanh nên không biết lúc này sắc mặt hắn có màu gì, nhưng nhìn ánh mắt lảng tránh của hắn, đưa tay xoa loạn tóc ngắn của Lý Tư Niệm như muốn trả thù: "Ta đã nói mà, ta sao có thể là cự long được? Thoạt nhìn không giống chút nào cả, đúng không?".
"Đại ca".
Lý Tư Niệm hờn dỗi lên tiếng, tùy ý để Lý Mục Dương vuốt tóc của nàng, nàng chớp cặp mắt trong suốt không tỳ vết của mình nhìn Lý Mục Dương, tâm tư cẩn thận hỏi:
"Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh lại hỏi vấn đề kỳ quái như vậy?".
"Không có gì".
Lý Mục Dương cười khổ lắc đầu.
"Trong mộng, ta mơ thấy một con cự long, ta muốn nhìn rõ bộ dạng của nó ra sao, kết quả lại phát hiện ánh mắt của nó giống như ta. Cho nên ta muốn hỏi, ta có giống một con cự long hay không?".
Trong lòng Lý Tư Niệm có sự lo lắng mơ hồ, nàng nghe nói mỗi giấc mơ đều liên quan đến đời thật. Ví dụ như mơ thấy mình biến thành người mạnh mẽ hoặc là động vật, đó là từ sâu trong nội tâm bản thân sinh ra tự ti cùng không tự tin.
Vì thế Lý Tư Niệm nắm chặt tay của Lý Mục Dương, an ủi:
"Ca, anh chính là cự long trong lòng em. Anh bây giờ là “rồng bị mắc cạn", bởi vì bị bệnh lúc nhỏ cho nên không thể phát huy năng lực và trí tuệ của mình. Đợi đến khi thân thể của anh khôi phục, anh nhất định có thể giống như cự long cưỡi mây tạo mưa , rời sông lấp biển, bay lên chín tầng trời".
Lý Mục Dương đưa tay véo mũi của Lý Tư Niệm một cái, cưng chiều nói:
"Nha đầu ngốc, lại bắt đầu làm thầy dạy tâm lý rồi sao? Tình huống của anh chính anh còn không biết? Bây giờ, ca ca của em là một tên phế vật, sau này cũng là một tên phế vật, cho nên phải nhờ vào muội muội là em quan tâm chăm sóc".
"Đại ca, anh cứ yên tâm đi, sau này em sẽ bao ăn bao ở, giúp anh tìm vợ". Lý Tư Niệm ôm cổ Lý Mục Dương, cười hì hì nói.
"Ta muốn hai người vợ".
"Vậy không được".
"Vì sao?".
"Muội nhìn một người đã rất tức giận rồi, tại sao lại còn hai người? Mỗi nửa phút em đều muốn đầu độc cho các nàng chết".
"Vậy ta đây không cưới ai là được rồi?".
"Cũng không được".
Lý Tư Niệm cự tuyệt:
"Anh không kết hôn, cha mẹ nhất định sẽ rất khó chịu. Cha mẹ khó chịu, tâm lý của em cũng không dễ chịu, cho nên em chỉ cho phép anh cưới một người vợ".
"..."
Lý Mục Dương nhìn sắc trời bên ngoài, hỏi: "Ta ngủ bao lâu rồi?".
Lý Tư Niệm sắc mặt trở nên ảm đạm, nói: "Hai ngày hai đêm".
"Cái gì?".
Lý Mục Dương kinh hãi, nói: "Tại sao ta lại ngủ lâu như vậy? Thôi Tiểu Tâm đâu, nàng có tới đây không?".
Lý Tư Niệm con ngươi trong suốt sáng lên, giọng điệu đầy kỳ quái nhỏ giọng hỏi: "Thôi Tiểu Tâm là ai, có quan hệ gì với ca?".
"Thôi Tiểu Tâm là bạn học của ta".
Lý Mục Dương nhớ đến cảnh xung đột ở quán cà phê, không chú ý đến vẻ mặt của Lý Tư Niệm thay đổi, lúc ấy hắn một quyền đánh bay tên sát thủ áo đen, cúi đầu nhìn tay của mình, làm sao một quyền của mình có thể đánh bay tên sát thủ kia cơ chứ?
Tuy rằng Lý Mục Dương hoàn toàn không biết tu vi là gì nhưng trong lòng hắn biết rõ tên sát thủ kia là một cao thủ.
Sử dụng quang kiếm, còn sử dụng cánh cửa hư không để triệu hồi quạ đen, thoạt nhìn rất là trâu bò.
Lý Mục Dương cảm thấy gần đây mình có gì không được bình thường lắm, luôn cảm giác trong thân thể có một con quái thú muốn phá thể chui ra.
Hắn rất dễ tức giận hơn nữa lại có cảm giác mạnh mẽ không giải thích được, lúc ở Lạc Nhật hồ một quyền đánh bay Trương Thần là một ví dụ rõ ràng.
Sau đó hắn nghe được có người hô to một tiếng "nghiệt súc!", rồi có một vòng ánh sáng giống như mặt trời dâng lên từ đỉnh đầu.
Cho tới khi đám quạ kia tan hết, quang cầu biến mất , Thôi Tiểu Tâm cũng biến mất không thấy .
"Thôi Tiểu Tâm thế nào rồi? Được người kia cứu hay vẫn bị người áo đen bắt cóc? Người hô nghiệt súc kia là ai?".
Lý Mục Dương rất gấp, hắn rất muốn lập tức biết đáp án của mấy vấn đề này.
"Em đương nhiên biết nàng là bạn học của anh, em còn biết nàng là mỹ nữ nổi tiếng trong trường, học lực đứng đầu ba năm. Lý Tư Niệm em tung hoành biển học nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên phát hiện có nhân vật có thể chống lại em. Đại ca, nghe nói anh được người ở quán cà phê đưa tới trước cổng trường, hơn nữa lúc đó còn đang trong giờ học, không phải là hai người đang hẹn hò nói chuyện yêu đương với nhau đó chứ?".
Lý Mục Dương phủ nhận, nói: "Làm sao mà hẹn hò được? Em nhìn mặt anh đi, anh có thể xứng đôi với người khác sao?".
Lý Tư Niệm lắc lắc đầu, sau đó lại gật đầu một cái, nói:
"Nhưng mà, em nghe người khác nói: 'Trai hiền không vợ tốt, trai xấu vớ kiều thê'. Anh cũng không cần lo lắng mình xấu xí, chỉ sợ ánh mắt của Thôi Tiểu Tâm không biết nhìn người, nếu không em giúp anh đâm mù hai mắt của nàng?".
"Quên đi. Nói không chừng sau này nàng sẽ trở thành chị dâu của muội, vẫn phải tôn trọng nàng một chút".
Thấy bộ dạng lo lắng của Lý Mục Dương, Lý Tư Niệm cũng không tiếp tục trêu chọc, nói: "Muội chưa từng gặp Thôi Tiểu Tâm, nhưng anh đang ở trong bệnh viện tư nhân cao cấp được người ta an bài, nếu em đoán không sai thì có thể là do Thôi Tiểu Tâm. Dù sao nhà chúng ta ở thành Giang Nam này cũng không quen biết đại nhân vật nào".
"Em có thể đến trường giúp anh hỏi thăm một chút, xem nàng có đi học hay không?".
Lý Mục Dương cầm lấy bàn tay của Lý Tư Niệm, thấp giọng thỉnh cầu.
Trong lòng Lý Tư Niệm có chút khổ sở, giống như là món bảo bối của mình bị người khác đoạt lấy, bĩu môi, ngôn từ ác độc nói:
"Ôi ôi, bây giờ không quên được người ta hay sao?".
Lý Mục Dương lắc đầu, nói: "Tình huống lúc đó rất nguy hiểm, ta lo cho sự an toàn của nàng".
"Em hiểu rồi".
Ánh mắt của Lý Tư Niệm nhìn Lý Mục Dương, nói:
"Bây giờ em liền đến trường hỏi thăm giúp anh".
"Cảm ơn". Lý Mục Dương nhếch miệng nở nụ cười .
"Đừng cười".
Lý Tư Niệm nói: "Cười lên giống như xác ướp châu phi, trừ hàm răng ra thì không nhìn thấy cái gì cả".
"......."
Lý Mục Dương biết mình đã chọc giận vị đại tiểu thư này rồi.
...
...
'Két!'
Một chiếc xe xa hoa phía trước có cắm một cây Hải Thần Tam Xoa Kích dừng lại trước cửa bệnh viện, một thiếu nữ mặc áo sơ mi trắng quần jean màu lam chuẩn bị đẩy cửa đi ra ngoài thì bị một nam nhân mặc áo bào xanh ngồi phía trước lên tiếng ngăn lại: "Tiểu thư, cô thật sự muốn mạo hiểm sao?".
(Hải Thần Tam Xoa Kích)
"Mạo hiểm?".Cô gái khẽ nhíu mày: "Đây là bệnh viện riêng của Thôi gia chúng ta, tại sao lại mạo hiểm? Ta chỉ muốn đi thăm bạn học cũng là ân nhân cứu mạnh của mình mà thôi".
"Tiểu thư, chúng ta đã giúp hắn an bài bệnh viện tốt nhất, phòng bệnh tốt nhất, mời bác sĩ giỏi nhất Giang Nam đến khám cho hắn. Thậm chí dưới sự yêu cầu của cô, chúng ta còn mời bác sĩ khoa thần kinh nổi danh nhất đến kiểm tra não bộ của hắn, nhìn xem khi còn bé hắn đã bị thương thế nào khi bị sét đánh. Quả thật hắn đã cứu tiểu thư một mạng nhưng phần ân tình này Thôi gia sẽ từ từ trả. Mà tiểu thư, tôi cảm thấy cô cũng đừng nên tiếp tục tham gia vào trong đó".
"Các ngươi lo lắng lại có người đến ám sát sao?".
Cô gái khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói:
"Không phải có các ngươi bảo vệ cho ta rồi sao?".
"Tiểu thư, cái mà chúng tôi lo lắng nhất chính là người mà tiểu thư đến thăm".
Nam nhân áo bào xanh do dự một chút rồi nói ra suy nghĩ của mình.
"Lý Mục Dương?".
Cô gái nhíu mày , nàng không thích người khác nói bằng hữu của nàng như vậy.
"Đúng vậy".
Nam nhân áo bào xanh gật đầu:
"Lần tập kích ở quán cà phê này là do sát thủ Quạ Đen xếp hạng 20 trong bảng sát thủ làm, người này có một thân tu vi sâu không lường được, hơn nữa am hiểu nhất là cách triệu hoán các loài chim công kích kẻ địch. Được giới Hắc Ám xưng là “ Điểu Vương” nhưng mà người bạn học của tiểu thư đã liên tục hai lần ngăn cản 'Anh Hoa Trảm' của hắn, lần thứ ba lại dùng một quyền đánh bay Quạ Đen, tiểu thư, người bạn học này của cô rất nguy hiểm".
Thôi Tiểu Tâm nhịn không được cười phá lên:
"Nếu hắn nghe được đánh giá như thế thì nhất định sẽ cực kỳ vui vẻ".
"Tiểu thư...".
"Trữ thúc, ta đã nghĩ đến rồi, ta biết mà".
Cô gái cắt đứt lời khuyên của nam nhân mặc áo bào xanh.
"Nhưng ta không thể cứ thế mà quên được, lúc đó hắn dũng cảm nhào qua, dùng cánh tay trần để đỡ lấy con dao của Quạ Đen".
“Xoạch”
Thôi Tiểu Tâm đẩy cửa bước xuống xe, ngửa mặt nhìn cây anh đào cổ thụ trước tòa nhà.
Hoa anh đào màu đỏ rực rỡ, đỏ tươi như những giọt máu trong lòng bàn tay của Lý Mục Dương ngày đó.