[YunJae Trung Văn] Nghịch Lân - Đam Mỹ

Chương 89




Quá khứ đã vứt bỏ, phải dùng vẻ mặt thế nào khi đứng trước nó?

Đối mặt với nó, hắn nên có cảm xúc gì?

Tựa hồ, đây là điều hắn chưa từng ngờ tới…

Bước lên mảnh đất quen thuộc nhất lúc nhỏ, cảnh tượng gần như không thay đổi gì, thứ thay đổi, chỉ có dấu tích mà năm tháng không ngừng để lại trên hắn.

Lúc trước, suy nghĩ rất nhiều.

Được nhận nuôi, ngóng trông một ngày đoàn tụ với Hee Chul, sống cùng y, thời gian đó, nếu gọi là thích, hắn thừa nhận, hắn trong quá khứ, đích thật là thích Hee Chul.

Chỉ là, gặp được Kim Jaejoong, giữa hai người, hắn đã đưa ra lựa chọn ── Vứt bỏ niềm tin vững chắc, bắt lấy khả năng có được cậu.

Cái này xem như vô tình sao?

Hắn không biết.

Chỉ biết, khi lòng hắn rung động vì Jaejoong, lúc hắn nhìn thấy Jaejoong, thật sự, hắn không hề quan tâm tới cái chết.

Như mẹ nuôi hắn từng nói, nếu giấu không được, thì dùng hết thảy của mình bảo vệ cậu.

Nếu giết Kim Hee Chul khiến lòng hắn đau đớn, vậy hắn tin, nếu Kim Jaejoong bị thương tổn, hắn sẽ chết…

Ha ha!

Bên tai truyền đến tiếng cười của đám trẻ, Yunho dựa theo tiếng động kia mà đi, đập vào mắt, là Kwon Ji Kyu đang chơi đùa cùng bọn trẻ, vừa thấy Yunho đến, Kwon Ji Kyu lập tức bảo bọn nhỏ bao vây lấy hắn, trong đó, đứa trẻ lớn nhất lại tìm kiếm bóng dáng người khác.

“Yunho hyung, sao anh trở về mà không đi cùng Hee Chul hyung?” Nhìn Yunho, đứa trẻ nghiêm túc hỏi.

Vươn tay sờ đầu nó, Yunho không nói gì, chỉ dùng ánh mắt nghiêm túc đến kì lạ nhìn nó… Ánh mắt đó, đứa trẻ kia đã từng thấy, lúc Kim Hee Chul mang theo Jaejoong tới đây.

Kéo đứa bé đang định lao tới ôm chân Yunho, đứa trẻ tuổi hơi lớn kia liếc mắt nhìn Kwon Ji Kyu vẫn đang mỉm cười, rất khó hình dung đây là cảm giác gì, nhưng nó hiểu được, từ lúc rời khỏi đây, thế giới của Hee Chul cùng Yunho, trẻ con như nó không thể nhúng tay can thiệp…

Người phụ trách cô nhi viện mở cửa thúc giục bọn nhỏ vào phòng, nhìn ánh mắt tràn đầy phức tạp của Yunho cùng Kwon Ji Kyu, có gì muốn nói, nhưng lại không nói lên lời…

“Thầy ơi, Yunho hyung có việc gì không?” Đứa trẻ tuổi hơi lớn kia lo lắng hỏi, bầu không khí này khiến nó bất giác hỏi thành lời.

Nở nụ cười, vỗ vỗ vai nó, người phụ trách cho nó một đáp án mà ngay cả ông cũng không chắc chắn, nói Yunho sẽ không có việc gì đâu ── Giương mắt nhìn người Kwon Ji Kyu phái tới để giám thị bọn họ, người phụ trách chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.

Không có việc gì đâu…

“Yunho hyung, sau lại dùng ánh mắt đó nhìn em, như thể em với anh là người xa lạ vậy.” Nghịch chiếc gậy trong tay, Kwon Ji Kyu đáng yêu quay đầu lại, nghi hoặc nhìn chằm chằm Yunho.

“Tôi quả thật không quen cậu, ít nhất Kwon Ji Kyu tôi biết, sẽ không ra tay với cả Kwon Ji Hee.” Hắn còn tưởng rằng, dù tranh đoạt lợi ích thé nào, huyết thống vẫn có thể ràng buộc nó.

“Em cũng không muốn đâu, nhưng mà…” Trở mặt, Kwon Ji Kyu lạnh lùng nhìn Yunho. “Ji Hee hyung không hiểu địa vị của Hee Chul hyung trong lòng em, cho nên, em chỉ cho anh ấy một chút giáo huấn thôi… Giống như anh vậy, Yunho hyung, anh không nên cướp Hee Chul hyung từ bên cạnh em đi!”

“Là cậu để cho cậu ấy ép tôi, Kwon Ji Kyu.” Cởi cúc áo cổ, Yunho cười vô cùng bất đắc dĩ. “Đừng quên, là cậu bảo cậu ta dùng Jaejoong…”

Lời mới nói được một nửa, gậy trong tay Kwon Ji Kyu đã lao tới Yunho, tránh một gậy này liền gặp phải đá chân của Kwon Ji Kyu, lực cùng độ chính xác này, hoàn toàn khác hẳn bề ngoài đáng yêu của nó, dưới huấn luyện của Kwon gia, bản lĩnh của nó cũng không kém gì Kwon Ji Hee cùng Yunho, chỉ có điều, bề ngoài của nó thường khiến người có cảm giác nó không hề có tính uy hiếp…

Chặn chân Kwon Ji Kyu, Yunho còn chưa kịp phản kích, nghiêng người một cái, Ji Kyu đã vung khuỷu tay lên mặt Yunho, đau đớn kịch liệt khiến Yunho không khỏi nhíu mày, không kêu đau, thuận thế dùng nắm đấm đấm thẳng vào thắt lưng Kwon Ji Kyu!

Lý trí đã mất khiến Kwon Ji Kyu như không cảm thấy đau nhức, mới lui lại vài bước, tung người một cái, đạp thẳng vào bên vai bị thương lúc trước của Yunho, tuy vết thương đã khép lại, nhưng chân Kwon Ji Kyu lại đá xoáy khiến Yunho có chút không chống đỡ được, Yunho theo bản năng muốn bắt lấy mắt cá chân nó, ý đồ xoay ngược lại.

Phát hiện ra ý đồ của Yunho, Kwon Ji Kyu lại đá chân kia, khiến Yunho không thể không buông tay, vội vàng đấm thẳng vào mặt Ji Kyu, không đánh trúng mắt, nhưng lúc nó né được, đầu ngón tay Yunho lại cào từng vết trên da, máu chảy dài trên mặt Kwon Ji Kyu, quả thực, rất giống nước mắt…

“Không cần súng sao? Tôi nghĩ cậu thích tốc chiến tốc thắng mà.” Yunho không quên, Kwon Ji Kyu ghét nhất là những việc tốn thời gian.

“Đối với người khác, em nhất định sẽ dùng, nhưng với anh… Em phải tự tay giải quyết mới được, bằng không em biết nói thế nào với Hee Chul hyung!” Nổi giận gầm lên một tiếng, Kwon Ji Kyu nhặt cây gậy nó làm rơi lúc trước, nhắm thẳng Yunho mà đánh!

Né tránh từng đòn như muốn lấy mạng hắn của Kwon Ji Kyu, Yunho định xoay tay lại, nhưng Ji Kyu như đọc được ý nghĩ của Yunho, không cho hắn bất kì cơ hội nào phản kích, vừa dùng vũ khí, vừa dùng võ thuật khiến Yunho lui ra phía sau, trong khí thế bức người tỏa ra có cả cơn giận của nó.

Và cả, tâm của nó với Kim Hee Chul…

“Anh không nên ra tay với Hee Chul hyung, cho dù anh ấy giết dì, anh đã có Kim Jaejoong, sao còn làm vậy!” Hung hăng đập gậy về phía cổ Yunho, trong hốc mắt Kwon Ji Kyu ngập tràn nước mắt.

“Tôi chỉ đưa ra lựa chọn của tôi, giữa quá khứ cùng hiện tại, tôi chọn Kim Jaejoong!” Tránh thoát vũ khí trong tay Kwon Ji Kyu, thừa dịp cảm xúc Ji Kyu không khống chế được, Yunho trở tay, bắt lấy tay nó đang cầm gậy, ý đồ cướp gậy ra khỏi tay nó.

Thấy thế, Kwon Ji Kyu chẳng những không kinh hoảng, ngược lại bật cười ── Nụ cười này, khiến Yunho bất giác buông tay, nhưng vẫn không cách nào tránh khỏi bị lưỡi dao đột ngột bật ra ở đầu gậy làm cho bị thương.

Máu tươi kích thích thần kinh Yunho, khiến hắn hung ác mím môi, chỉ trong nháy mắt, bắt lấy cổ tay Kwon Ji Kyu, Yunho gầm nhẹ một tiếng, bẻ tay Kwon Ji Kyu, sau đó, Yunho dùng sức đâm con dao ở đầu gậy vào ngực Kwon Ji Kyu!

“Nếu cậu không bỏ được Hee Chul, vậy thì đi cùng cậu ta đi…”

Máu dính đầy tay Yunho, lại không ngăn được quyết tâm đâm cả con dao vào ngực Kwon Ji Kyu của hắn, mãi đến khi không thể đâm được nữa, Yunho mới chậm rãi buông tay, đứng dậy…

“Hee Chul hyung, thực xin lỗi… Em không thể để Yunho hyung đi cùng anh…”

Nghe Kwon Ji Kyu nằm trên đất mà thầm thì, Yunho không nói được cảm giác của mình lúc này là gì, nhưng, hắn thật sự có đau lòng.

Không phải vì Kwon Ji Kyu, mà là vì, tâm ý của nó với Hee Chul…

Ngay lúc Yunho thở dài định đi vào trong nhà nói với người phụ trách cùng đám trẻ rằng không còn việc gì, trong tòa nhà đột nhiên truyền đến mấy tiếng súng liên tiếp, Yunho bước nhanh hơn, xông vào bên trong.

Chỉ thấy, bọn nhỏ kinh hoảng vây quanh người phụ trách, người của Kwon Ji Kyu ngã trên mặt đất, bên kia, đứa trẻ hơi lớn tuổi kia đang ngồi xổm bên cạnh một người ──

“Hyung xinh đẹp à, anh tỉnh lại đi…” Đứa trẻ khóc hô hào, trên tay, còn dính máu.

Là Jaejoong, Kim Jaejoong của hắn…

Mở to mắt, chạy lên ôm lấy Jaejoong, Yunho thật sự đã quên phải hô hấp như thế nào…