Trong căn phòng trang trí thanh nhã, tràn ngập hương thơm làm say lòng người, nó liều mạng cầm bức ảnh, đó là bức duy nhất nó có của Kim Hee Chul, vừa nhìn, trong mắt liền Kwon Ji Kyu tràn đầy bi thương.
Chỉ là, theo mắt di động, ánh mắt nó dần dần trở nên hung ác, đến khi nhìn người còn lại trong bức ảnh, ánh mắt của nó đã tràn ngập hận ý ──
“Còn nhớ về Kim Hee Chul à?” Đi vào gian phòng mà em trai mình dùng để tưởng niệm, trong miệng Kwon Ji Hee không hề có quan tâm mà anh em nên có.
“Không liên quan tới anh… Việc kia sao rồi?” Không quan tâm tới sự lạnh lùng của Kwon Ji Hee, điều Kwon Ji Kyu quan tâm, là một việc khác.
“Đã thất bại, tên Jung Yunho kia quả thực là chăm sóc Kim Jaejoong vô cùng cẩn thận, vừa ra khỏi cửa, tên Carr kia đã đi theo… Ngay cả chút tổn thương cũng không có, sao vậy, rất thất vọng à?”
“Thất vọng?” Khinh thường nhìn Kwon Ji Hee, Kwon Ji Kyu quệt quệt khóe môi. “Không, tôi vốn không ôm hi vọng với người của anh… Thứ tôi muốn, cũng không phải là mạng của Kim Jaejoong.”
“Vậy là sao?” Nghi hoặc nhìn chằm chằm Kwon Ji Kyu, Kwon Ji Hee đột nhiên phát hiện, vài năm qua, hắn càng ngày càng không hiểu em trai mình.
Vốn là nó phái lái xe đi đâm Kim Jaejoong, nhưng khi biết Kim Jaejoong không có việc gì, lại không thất vọng…
Nở nụ cười, không trả lời vấn đề của Kwon Ji Hee, Kwon Ji Kyu chỉ cười, cười vô cùng âm trầm, cười đến khiến người ta phát lạnh…
Người là sinh vật rất phức tạp, anh biết không, Kim Jaejoong.
Để có được, có vài người, sẵn sàng hi sinh…
*****
Đứng bên đường nhìn tai nạn vừa xảy ra, không hề hoảng hốt.
“Cho nên cậu ta cho rằng với trình độ như vậy đã có thể lấy mạng của tôi?”
Nếu là những người khác, nên có phản ứng gì, cậu không biết, nhưng Kim Jaejoong chỉ tỉnh táo tự thuật lại hiểm cảnh vừa rồi, thậm chí, sắc mặt không hề kinh hoảng.
Có một cảm giác quen thuộc, đang chậm rãi nảy sinh…
Hai người, đến tột cùng giống nhau tới mức nào?
Như đang nhìn một Jung Yunho khác, bóng dáng của quá khứ đang triệt để tái hiện ở hiện tại, Carr không quên, năm đó lúc thiếu chút nữa bị ám sát, Yunho cũng trấn định như vậy, sau đó, ra tay đối kháng với người muốn mạng hắn.
Không giết chết, chỉ cướp đi hết thảy từ tay bọn họ, bề ngoài nhìn như nhân từ, trên thực tế, lại khiến bọn họ mất đi hoàn toàn hy vọng.
Thủ đoạn không phải quá tàn nhẫn, nhưng lại khiến bọn họ, căm hận hắn tận sương tủy… Dường như mọi việc đang lặp lại, chỉ là, nhân vật chính đã thay đổi, đứa trẻ năm đó trở thành người ngăn cản…
“Đừng nói với tôi, cậu định đi cứu Park Yoochun, dùng chính mình cứu cậu ta!” Cố giữ bình tĩnh, Yunho nhìn chằm chằm Jaejoong, bầu không khí giữa hai người khiến hắn hiểu rõ mọi việc.
“Anh đã nói rồi, tôi rất giống anh…”
“Đây không phải lý do, Kim Jaejoong, cậu không biết hai tên họ Kwon kia sẽ làm thế nào đâu, tôi không muốn cậu bị thương, cậu hiểu không!” Cho nên, hắn thử che giấu, thử ngăn cản.
Nếu như Kwon Ji Kyu là vì trả thù hắn, vậy hắn có thể giao bản thân ra cũng được, chỉ cần Jaejoong, được bình yên…
“Không kịp nữa rồi, Jung Yunho.” Đi đến trước mặt Yunho, Jaejoong mỉm cười. “Từ khi biết anh, tôi đã không còn cách nào trốn thoát…”
Lời vừa nói ra, nắm đấm của Jaejoong đã tung ra, đấm thẳng vào mặt Yunho, khiến khóe miệng hắn chảy máu, nhưng lại không thể phá vỡ, kiên định trong mắt Yunho.
“Tôi sẽ không để cậu đi tìm Kwon Ji Kyu.” Đây là quyết định của Yunho.
“Anh có thể không đồng ý, nhưng tôi vẫn sẽ đi, Yunho, nếu như anh là tôi, một tôi khác… Như lời anh nói, hai chúng ta là một người, vậy thì đi cùng tôi, tôi nói rồi, dù có chết, tôi cũng phải kéo anh chôn cùng!”
Lời đã nói, một lần nữa được lặp lại rõ ràng, hoàn cảnh khác với lúc đó, mà ngay cả cảm xúc, cũng có chỗ thay đổi…
Nhìn Yunho cùng Jaejoong đang giằng co, Junsu nhàn nhạt nở nụ cười, muốn nhịn, nhưng không cách nào ngăn cản nước mắt đang che khuất tầm nhìn, cậu đã từng nói, muốn nhìn Yunho kiên quyết như vậy, giờ đây, cậu đã thấy rồi.
Người hắn yêu, người đầy kiêu ngạo quật cường, tình yêu đó, sẽ không chỉ sống cùng với hắn, mà dù chết, cũng ở bên nhau…
Vậy cậu thì sao?
Có thể có phúc phận gì đây…
Hạ mắt, Junsu yên lặng rời đi, không ai phát hiện…
“Không biết các cậu muốn làm gì, nhưng đừng quên quay về nhà trước, dù nói thế nào, ở đó vẫn an toàn hơn trên đường.” Mặc dù biết rõ thời cơ không đúng, Carr vẫn cố lấy dũng khí nhắc nhở Jaejoong cùng Yunho.
Nhà đã trải qua sửa đổi, có thêm khả năng chống đạn, dù thế nào so với đứng trên đường vẫn tốt hơn, ai biết, người của Kwon Ji Kyu liệu có nổi điên lấy mạng của mình ra đánh bạc tiếp không!
Lời Carr nói khiến Yunho đưa tay ra với Jaejoong, ngay lúc ánh mắt chạm nhau, Jaejoong liền mặc kệ, nhếch môi, quay người rời đi, Carr thấy thế, lập tức xông lên trước ngăn cản người.
“Kim Jaejoong, đừng cáu kỉnh nữa, hai anh em họ Kwon không phải dễ chơi đâu!” Cho rằng Jaejoong vì không rõ sự đáng sợ của Kwon Ji Kyu mới nổi lên tính bướng bỉnh, trong giọng Carr có chút phẫn nộ.
Rời mắt, nhìn Carr đang khẩn trương, Jaejoong nở nụ cười, nghênh đón ánh mắt của Carr, lần đầu tiên, cậu bộc lộ rõ bản thân mình ──
“Anh sợ tôi giống Kim Junsu, bị Kwon Ji Kyu coi như món đồ chơi mà chà đạp, bị người cưỡng bức sao?”
Không ngờ tới Jaejoong lại biết quá khứ của Junsu, Carr khó giấu kinh ngạc nhìn cậu, ngược lại, Yunho bình tĩnh lạ thường.
“Cậu thoát một lần, không có nghĩa thoát được lần thứ hai, cho dù cậu thực sự bị người ta đè, tôi vẫn sẽ muốn cậu, nhưng tôi sợ, cậu lúc đó ngay cả mạng cũng không còn.” Bước lên, đứng sau lưng Jaejoong, Yunho chậm rãi cúi đầu hôn lên cổ Jaejoong. “Tôi không sợ chôn cùng, nhưng tôi muốn cậu còn sống.”
“Vậy anh không nên ngăn cản tôi.” Nắm chặt đấm, giọng Jaejoong bất giác dịu dàng hơn. “Yoochun là bạn tôi, tôi không thể không quan tâm khi việc của tôi liên lụy đến cậu ta, huống chi, anh còn rõ ràng hơn tôi, Jung Yunho, Yoochun là đền bù duy nhất của anh với Kim Junsu.”
Bởi vì không yêu, mới càng không thể cướp đoạt cơ hội yêu của người đó, dù cơ hội đó xa vời thế nào…
Thở dài một hơi, đây là lần đầu tiên, Yunho phát hiện hắn có lẽ là người khó chơi nhất ── Bởi vì hắn hoàn toàn không có biện pháp với Kim Jaejoong.
“Cậu thật đúng là cố chấp…”
Carr nhìn Yunho nở nụ cười bất đắc dĩ, sau đó, cẩn thận cầm chặt tay Jaejoong, nói với y đi chuẩn bị xe…
Cái này là quá chiều chuộng cậu sao?
Hay là đã thật sự chuẩn bị tâm lý chôn cùng?
Không biết, thật sự không biết…
Hắn chỉ là, thuận theo quật cường cùng kiêu ngạo của cậu mà thôi…
Ngay lúc bóng dáng Yunho cùng Jaejoong biến mất ở đầu đường, một chiếc xe đột nhiên xuất hiện ở hiện trường lộn xộn, như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra, sau đó, chậm rãi chạy đi…