[YunJae Trung Văn] Nghịch Lân - Đam Mỹ

Chương 37




Nên trả lời như thế nào, nên nói ra sao đây…

Jaejoong cùng Junsu nhìn nhau, Yunho nhìn Junsu, Yoochun lại nhìn Jaejoong, bốn người, ai cũng đang suy tư nên mở miệng như thế nào.

Jaejoong không rõ, cậu vì sao lại hỏi điều này, nhưng cậu biết rõ, cậu nhất định muốn biết rõ ràng quan hệ của Junsu cùng Yunho, không vì lý do gì cả, mà Yoochun nhận ra đây là việc gã không muốn đối mặt nhất, muốn ngăn cản, rồi lại không muốn để Jaejoong tức giận.

Chỉ có Yunho, hoàn toàn trao quyền nói chuyện cho Junsu, để Junsu, lựa chọn điều cậu muốn nói.

“Vì sao lại hỏi như vậy? Cậu nên biết, tôi hiện tại đang hẹn hò với Yoochun.” Mặc kệ có tình yêu hay không, đây vẫn là sự thật. “Nếu bảo cậu không tin tôi cùng Yunho là bạn bè, tôi có thể hiểu được, nhưng Kim Jaejoong, cậu vì sao lại quan tâm quan hệ của tôi cùng Yunho?”

Nếu không quan tâm, sao phải hỏi điều này?

Nheo mắt lại, dường như đang phân tích điều mà Junsu muốn dụ dỗ cậu nói ra, Jaejoong nhếch môi, trừng mắt nhìn cậu ta.

“Cậu đang nói với tôi là cậu sẽ không nói ra đúng không?”

Mỉm cười lắc đầu, Junsu đến gần Yunho, khiến cho mắt Jaejoong nhìn thẳng vào Yunho, ánh mắt kia, lại khiến Jaejoong vô ý thức cắn chặt răng, thiếu chút nữa muốn quay mặt đi…

“Coi như là một cuộc trao đổi đi, cậu nói cho tôi biết lý do muốn hỏi, tôi liền nói cho cậu biết quan hệ của tôi.” Thấy ý cười trong mắt Yunho, Junsu cười càng sâu. “Một đổi một, công bằng không?”

“Tôi không hề biết rằng cậu cũng nói chuyện công bằng đấy!” Vươn tay, nắm chặt góc áo Junsu, Jaejoong cố nhịn đau, kéo Junsu lại chỗ mình.

“Jaejoong!” Yoochun quát lên muốn Jaejoong ngừng lại, lại bị ánh mắt của cậu chặn họng.

Junsu bước chân bất ổn ngã vào trước giường của Jaejoong, vội dùng tay chống đỡ thân thể, ngẩng đầu, vừa vặn đón ánh mắt của Jaejoong.

“Cậu nói, tôi cùng Jung Yunho rất giống nhau, vậy cậu phải biết, thứ tôi muốn, nhất định sẽ nghĩ cách đoạt bằng được!”

“Tôi biết rõ, cho nên, nói cho tôi biết nguyên nhân đi, vì sao cậu lại quan tâm quan hệ của tôi cùng Yunho?” Là giúp mình hay giúp Yunho, kỳ thật, ngay cả Junsu cũng không biết.

Nhưng, cậu muốn nghe lời từ tận đáy lòng của Jaejoong, Yunho cùng Yoochun cũng vậy…

Đưa mắt nhìn khuôn mặt tươi cười đáng yêu của Junsu, Jaejoong nắm chặt cổ áo cậu, Junsu chạm tay vào nắm đấm của Jaejoong, ánh mắt chạy trốn, hai người đều đang kiên trì chờ đợi câu trả lời.

“Junsu, em đừng ồn ào nữa, trên người Jaejoong còn vết thương.” Không cách nào ngăn cản Jaejoong, Yoochun chỉ có thể cầu tình Junsu.

Nở nụ cười với Yoochun, Junsu đương nhiên hiểu rõ Yoochun ngoại trừ muốn bảo hộ Jaejoong ra, còn muốn trốn tránh điều gì đó. Nhưng Junsu không cúi đầu, ngược lại như bức bách lại gần Jaejoong.

“Một câu, nói cho tôi biết, đối với cậu mà nói, Yunho là cái gì, rất đơn giản phải không?”

“Cậu đang giúp tên Jung Yunho kia sao?” Jaejoong không thể không nhìn thấy trong mắt Yunho đầy ý cười cùng với tò mò.

Quá mức rõ ràng rồi, cậu không bị mù…

“Tôi không thể hiếu kỳ sao?” Nở nụ cười vô hại, Junsu rũ mắt. “Dù sao, không có ai lại không vì lý do gì mà lấy mạng mình ra để cứu một người khác.”

Yunho không hỏi vậy Junsu thay hắn hỏi, sự ăn ý này ở đâu ra?

Bọn họ như vậy, thật sự không có quan hệ gì?

Kim Junsu, đến tốt cùng là gặp Jung Yunho như thế nào…

Chậm rãi buông lỏng tay Junsu, Jaejoong nở nụ cười, nhìn Yunho, tràn đầy phức tạp.

“Xem ra, cậu so với Jung Yunho còn khó ứng phó hơn, nếu như tôi nói với cậu, tôi vì Yoochun mới làm như vậy, cậu tin sao?” Người cậu hỏi là ai, ngay cả Jaejoong cũng thấy hồ đồ rồi.

“Tôi rất muốn tin tưởng, nhưng mà, ngay cả chính cậu cũng không tin, tôi nói tin thì chẳng phải là đang nói dối sao? Chúng tôi đi đây, cậu nghỉ ngơi thật tốt đi.” Vỗ vỗ cổ áo bị nắm chặt, Junsu kéo Yoochun đang định kiểm tra Jaejoong, đi ra ngoài.

Muốn bỏ tay Junsu ra, nhưng dưới ánh mắt của Junsu, Yoochun bỏ ý định, chỉ có thể đuổi theo bước chân của cậu…

Cười yếu ớt, Yunho giúp Jaejoong rót một cốc nước, lúc đưa cho cậu, ánh mắt Jaejoong nhìn Yunho, khiến cho nụ cười cuối cùng của hắn biến mất!

“Tôi là vì Jung Yunho mới làm chuyện ngu xuẩn kia, tôi đích thật không muốn Jung Yunho gặp chuyện không may, cho nên, cậu đang muốn ép tôi thừa nhận, tôi có cảm giác với Jung Yunho sao?”

Giọng điệu lãnh đạm kiêu ngạo xuyên thấu trong không khí, trước lúc Junsu cùng Yoochun bước ra ngoài liền bật ra khỏi miệng Jaejoong, Yoochun kinh ngạc nắm chặt tay Junsu, đau nhức này, lại khiến cho Junsu quay đầu lại bật cười.

“Cậu muốn nghĩ như vậy, tôi cũng không có cách nào, nhưng để cho thấy tôi giữ lời hứa, tôi sẽ nói cho cậu biết, hết thảy về tôi cùng Yunho, lúc cậu đã xuất viện, còn hiện tại…” Liếc mắt nhìn Yunho đang cười, trong mắt Junsu đột nhiên có cô đơn không thể che giấu. “Tôi cùng Yunho chỉ là bạn bè, dù cậu nhìn thấy gì, đều không thay đổi được chuyện này, bạn bè sẽ chỉ là bạn bè, sẽ không có gì hơn…”

Những thứ khác, đã sớm trở thành quá khứ.

Cho dù nhắc lại, cũng không nên ôm bất cứ hy vọng cùng chờ đợi gì, cậu cùng Yunho, đều hiểu đạo lý này.

Cũng bởi vậy, bọn họ, đều động tâm với một người khác…

Im lặng thỉnh cầu Yoochun rời đi cùng cậu, Junsu cảm nhận được, Yoochun đến tột cùng có bao nhiêu phẫn nộ, nhưng gã không thể bùng nổ ở chỗ này, ít nhất, không thể làm thế trước mặt Yunho…

Mắt thấy Junsu kéo Yoochun đi, đóng cửa lại, trong phòng liền im lặng, ánh mắt hai người giao nhau, có chút ngột ngạt, nhưng, Yunho lại nở nụ cười.

“Cậu thích tôi?” Yunho hỏi thẳng..

“Tôi không nói như vậy.” Quay mặt đi chỗ khác, Jaejoong hất cốc nước Yunho cầm, tùy ý để cốc thủy tinh rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh.

“Vậy cái cậu gọi là có cảm giác, là cái gì?” Giẫm nát mảnh thủy tinh vỡ cùng nước trên sàn, Yunho giữ chặt lấy Jaejoong. “Tai tôi không có vấn đề gì cả.”

“Vậy thì sao? Ai nói có cảm giác thì nhất định là thích, tôi không thể chán ghét anh sao?” Tránh khỏi tay Yunho, Jaejoong không có chỗ nào trốn chỉ có thể kéo chăn lên phủ kín người. “Tôi mệt, cút ra ngoài!”

“Cái này chính là trốn tránh sao?” Bật cười, cách lớp chăn, Yunho lại gần Jaejoong ác liệt hỏi.

“Cút ra ngoài!” Thanh âm rầu rĩ truyền ra khỏi chăn, Jaejoong tuyệt không muốn trả lời Yunho.

Thật sự cút sao?

Bằng không thì, đang làm gì vậy…

Bao mình trong chăn, yên tĩnh bên tai khiến Jaejoong cho rằng Yunho đã bỏ đi, người trong chăn đột nhiên bị kéo ra, trong lúc kinh ngạc, môi Yunho đã mãnh liệt hôn cậu.

Jaejoong muốn phản kháng, vết thương đang được băng bó lại bì Yunho đè xuống mà đau đớn đến nhíu mày, chỉ có thể để yên cho Yunho hôn, mà ngay cả hạ thân cũng bị lòng bàn tay Yunho nắm giữ.

“Uhm…” Bật ra tiếng rên rỉ, trong lúc hôn, Jaejoong cố ngăn Yunho lại, nhưng ngón tay Yunho lại mang đến khoái cảm cho cậu, khiến cậu dần dần giảm bớt lực phản kháng.

“Đây cũng là cảm giác… Thích không…” Mút nhẹ khóe mắt, vành tai Jaejoong, ngữ khí Yunho tràn đầy hấp dẫn.

“Buông ra… Ah…” Jaejoong muốn ngăn cản Yunho, nhưng vừa dùng lực, miệng vết thương chưa lành lại thấy đau, so với việc đấm Yunho một cú, đẩy hắn ra tựa hồ càng thêm khó khăn.

“Chỉ cần cậu nói cho tôi biết cậu có thích hay không, tôi sẽ nghe lời cậu…” Nói hắn quá phận cũng được, nói hắn xấu xa đê tiện cũng được, hắn chỉ muốn nghe Jaejoong tự nói.

Hắn không tin bất luận kẻ nào, nhưng lúc này, hắn lại muốn tin tưởng Jaejoong…

“Không muốn… Uhm…” Cảm giác ngón tay Yunho xoa bóp từ gốc đến lối vào phân thân, Jaejoong không ngừng giãy dụa, ngược lại càng khiến đầu ngón tay Yunho tiến gần hơn.

Trong lúc ma sát, Jaejoong chỉ cảm thấy toàn thân bốc hỏa, trong mắt Yunho cũng tràn đầy khát vọng muốn cậu ──

“Đã đến giờ thay băng, cậu Kim… Thật có lỗi, quấy rầy!”

Đẩy một xe nhỏ đầy thuốc, y tá đẩy cửa định đi vào, ngay lập tức, phát hiện trong phòng đang tiến hành “Chính sự”, nói xin lỗi, cả mặt đỏ ửng chạy ra ngoài, ngay cả xe đẩy cũng vứt lại phòng.

Vậy Jaejoong cùng Yunho thì sao?

Ngừng động tác lại, xấu hổ và giận dữ khiến cho Jaejoong ngay lập tức khôi phục lý trí, dùng đầu khối huých Yunho, lại kéo chăn trùm lên người, lần này, cậu cuộn tròn người lại, không cho Yunho cơ hội kéo chăn ra…

“Làm một nửa thì cậu sẽ rất khổ sở đấy, Jaejoong, tôi giúp cậu…”

“Cút ra ngoài!”

Sau ba chữ Jaejoong rống lên từ trong chăn, tiếng cười của Yunho cũng truyền khắp phòng bệnh.

Có thứ gì đó, tựa hồ đang nảy mầm.

Jung Yunho cùng Junsu là bạn bè, vậy bọn họ thì sao?

Còn là kẻ thù sao?

Hay là, một thứ gì đó…

Yunho cười xoa mắt, mà Jaejoong đang buồn bực chui trong chăn có thể tinh tường cảm nhận được, trong lòng cậu, đã mơ hồ thay đổi…