Vì sao…
Đến tột cùng là vì sao lại muốn ngăn cản Yoochun đâm vào Yunho, tự mình đi thay anh ta ngăn cản tai nạn, ngay cả Jaejoong cũng không rõ.
Cậu hiểu được, lúc xe Yoochun xuất hiện, ý thức được Yoochun có thể sẽ có hành vi kia, so với suy nghĩ, chân tay còn hành động nhanh hơn.
Sau đó, lại là một ý nghĩ vô cùng mãnh liệt.
Jung Yunho, không thể có chuyện gì, cậu không muốn nhìn thấy Jung Yunho gặp tai nạn…
Va chạm kịch liệt cùng cảm giác đau đớn khiến cậu hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, cậu thật sự cho là mình sẽ chết, nhưng lúc Yunho kéo cậu ra khỏi xe, Jaejoong bỗng nhiên hiểu một việc.
Vì sao, cho phép mình và Yunho, hết lần này đến lần khác, lên giường…
Vì sao, lúc ở sân golf, cảm thấy tức giận khi Kwon Ji Hee so sánh cậu với Junsu…
Vì sao, nhìn thấy Yunho và Junsu ôm nhau, lại cảm thấy trong lòng không thoải mái…
Tựa như Yunho đã từng nói, bởi vì bọn họ quá mức giống nhau, giống đến mức như thể từ một linh hồn mà tách ra, cho nên, mới không hề phòng bị, tùy ý để anh ta đi vào trong tâm mình.
Jaejoong chán ghét lừa gạt mình, cũng không muốn lừa dối người, nên lúc được Yunho cứu ra, mới dung túng cho bản thân cảm thấy an tâm khi nằm trong ngực Yunho.
Không vì cái gì khác, chỉ là, may mắn Jung Yunho không có việc gì.
Thậm chí ngay cả hậu quả cậu phải nhận, đều quên hết…
***
BA~!
Bất chấp Jaejoong trên người còn vết thương, lúc cậu vừa tỉnh dậy, không thấy Yunho hay Yoochun, nghênh đón cậu, chính là một cái tát đầy phẫn nộ, cùng với gương mặt chán ghét cậu.
“Mày đến cùng là đang làm cái quỷ gì, không đến trường học thì thôi sao lại gây sự như thế này, coi mọi lời tao nói là gió thoảng sao? Nếu không phải tao dùng tiền đè tin tức xuống, mày có biết mặt mũi của tao sẽ còn như thế nào không?” Kim Ri Nam tức giận đến mặt đỏ tía tai, nghiễm nhiên không hề quan tâm đến thương thế trên người Jaejoong.
“Lúc chị đây nhận được điện thoại báo còn tưởng là ai nói đùa, hóa ra là đại thiếu gia Jaejoong nhà chúng ta lấy mạng ra làm trò chơi.” Chẳng những không giúp trấn an Kim Ri Nam, Kim Ji Jin còn đổ thêm dầu vào lửa.
Bị lời nói của Kim Ji Jin khơi mào, Kim Ri Nam không đè nén được lửa giận, nhấc tay lên vung tới mặt Jaejoong, nhất thời, trên mặt Jaejoong lại thêm một dấu tay sưng đỏ, nhưng Jaejoong vẫn nhẹ nhàng cười.
“Mày còn dám cười, còn cười được! Nếu không phải mày là con trai tao, tao đã sớm cho người làm thịt mày, giữ lại mày căn bản là để ném mặt mũi của tao đi, thật không hiểu nổi mẹ mày là cái dạng gì thì mới dạy dỗ nên một tên như thế này, mày một chút cũng không giống tao!”
“Ba, ba thử nghĩ xem, Jaejoong giống mẹ nó như vậy… Nói không chừng, nó là do mẹ nó phái về làm xấu thanh danh của ba ấy chứ.” Cuối cùng cũng tìm được cơ hội, Kim Ji Jin đương nhiên không có khả năng buông tha.
Ả so với những người khác, càng thống hận khuôn mặt này của Jaejoong.
“Là như vậy sao?” Tóm lấy Jaejoong đang nằm trên giường bệnh, Kim Ri Nam hung dữ trừng mắt nhìn Jaejoong, không mang theo chút tình cảm phụ tử mà mắng chửi. “Đúng ra tao phải biết sớm rồi chứ, ả đàn bà kia sao có khả năng ngoan ngoãn cầm tiền rời đi, tao đánh giá thấp mẹ con mày rồi.”
Quét mắt nhìn Kim Ji Jin, Jaejoong đã sớm không xa lạ với cảnh tượng này, từ lúc cậu trở lại bên người Kim Ri Nam chỉ khiến cho địa vị cậu càng ngày càng tệ, tựa như lời Kim Ji Jin nói, cho dù thân thể cậu có dòng máu của Kim Ri Nam, Kim Ri Nam vẫn sẽ không coi cậu là con ruột.
Bởi vì trong mắt ông ta, cậu hạ tiện giống hệt mẹ mình…
“Người phụ nữ kia… Thật sự muốn lấy tiền rồi rời đi, đừng có nói tôi có liên quan gì đến bà ta.” Nhíu lông mày, so với lời châm chọc khó nghe của Kim Ri Nam, việc coi cậu là đồng phạm với mẹ mình càng khiến Jaejoong khó chịu.
Cậu là cậu, cho dù người kia đã sinh ra cậu cũng không có nghĩa cậu sẽ giống người kia…
“Thật vô tình, bà ấy không phải mẹ mày sao? Jaejoong đại thiếu gia, đừng quên, mày có thể có khuôn mặt này còn phải cảm kích bà ta mà!” Đây đương nhiên là Kim Ji Jin mượn cơ hội đâm chọc.
Mẹ ả không có gia thế lớn, lại không đủ xuất sắc, từ trước tới nay Kim Ji Jin vẫn không được coi trọng, không riêng gì ở nhà, ngay cả những buổi yến tiệc ả đi dự, tuy mang danh phận con nhà danh gia vọng tộc nhưng mọi người sẽ không để mắt đến, chỉ quan tâm đến em trai ưu tú của ả Kim Jaejoong, mà không phải ả, Kim Ji Jin!
“Chị không nói không ai bảo chị câm, Kim Ji Jin, đừng có dựa vào khuôn mặt này của tôi mà nói lắm!” Jaejoong phẫn nộ trừng mắt nhìn ả.
“Mày giọng điệu kiểu gì vậy, cho dù mày không thích Ji Jin, tốt xấu gì nó cũng là chị gái mày!” Lời vừa ra khỏi miệng, Kim Ri Nam lại định giơ tay lên tát cho Jaejoong một cái, lại bị người phía sau giữ chặt! “Cậu là ai?”
Bỏ qua chất vấn của Kim Ri Nam, Yunho mặc kệ ông lảo đảo lui ra phía sau, hắn không coi ai ra gì đi đến chỗ Jaejoong, thân mật sờ lên mặt cậu.
“Cậu là tên ngốc, để người khác đánh mình như vậy?” Lực đạo ngón tay Yunho rất nhẹ, phảng phất như đang đau lòng thay Jaejoong.
“Không liên quan đến anh, đừng đụng tôi.” Né tránh đụng chạm của Yunho, Jaejoong tuyệt không muốn thân cận quá mức với hắn trước mặt Kim Ri Nam.
Không phải quật cường, không phải cái gì khác, cậu chỉ là không muốn để cho Kim Ri Nam tìm đến Yunho gây phiền toái…
“Này! Cậu từ đâu ra vậy? Tôi dạy dỗ con tôi còn cần cậu đồng ý sao? Nhìn bộ dạng cậu như vậy… Hừ, Jaejoong, mày có quan hệ với thằng nhãi này à?” Kim Ri Nam không phải người học nghề mới lăn lộn trên thương trường, đối với một số việc, tất nhiên đã từng nghe nói đến.
Chỉ bằng hành động vuốt mặt Jaejoong vừa rồi của Yunho, Kim Ri Nam liền hiểu rõ, người trẻ tuổi trước mắt tuyệt đối không phải bạn bè bình thường với Kim Jaejoong.
“Con…” Jaejoong muốn mở miệng, lại bị Yunho dùng nụ hôn ngăn cản.
Như thể không thấy Kim Ri Nam và Kim Ji Jin đang đứng đó, Yunho hai tay giữ mặt Jaejoong, bức bách cậu tiếp nhận nụ hôn này, trong lúc quấn quít, Yunho không ngừng dùng răng ma sát nhẹ lên cánh môi Jaejoong, nước bọt dây dưa chảy ra ngoài, tay Yunho càng không kiêng nể dán sát lên hông Jaejoong.
Phối hợp với đầu ngón tay dao động, nụ hôn của Yunho càng thêm phần cuồng nhiệt, nhẹ gặm cắn rôi liếm mút bờ môi đã hồng hồng của Jaejoong, nhìn Jaejoong bị hôn đến không thở nổi, Yunho cười kết thúc nụ hôn, ngẩng đầu nhìn về phía Kim Ri Nam không dám tin, cùng với Kim Ji Jin vừa rồi động tâm với hắn nhưng trong nháy mắt chuyển thành buồn nôn.
“Tôi cùng cậu ấy có quan hệ gì thì sao? Jaejoong đã cứu mạng tôi, tôi sẽ không trơ mắt nhìn người khác sỉ nhục cậu ấy, xin ông tự trọng.” Duy trì lễ phép, Yunho ngầm ý khiển trách Kim Ri Nam.
“Tự trọng? Mày cho mình là cái gì mà dám nói việc này với tao? Jaejoong là con tao, tao muốn nói chuyện với nó thế nào là việc của tao, mày quản cái gì!” Đột nhiên bị một người xa lạ chỉ trích một hồi, cộng thêm hình ảnh Yunho hôn Jaejoong khiến ông giật mình, nộ khí của Kim Ri Nam hiển nhiên yếu đi không ít.
Cúi đầu bật cười, xoay người, Yunho nhìn chằm chằm vào ánh mắt Jaejoong đang thắc mắc vì sao hắn phải xuất hiện, khẽ đụng vào đôi môi Jaejoong còn lưu lại hương vị của mình, nói ra lời mà ngay cả Jaejoong cũng không thể tin được ——
“Không phải ông cho rằng Jaejoong là nỗi sỉ nhục của mình sao? Vậy để tôi mang cậu ấy đi, ông không cần cậu ấy, tôi cần…”