[YunJae Trung Văn] Nghịch Lân - Đam Mỹ

Chương 3




Nằm dài trên ghế sopha cao cấp, tai nghe không ngừng vang lên các bài hát, khóe môi cậu cong lên nhè nhẹ, cảnh này mà để cho người ngoài nhìn thấy, chỉ sợ lại gây nên một hồi bạo động.

Mở cửa đi tới, trên tay cầm một tập tài liệu, Yoochun trừng mắt nhìn Jaejoong đã nghiễm nhiên coi nơi này là nhà mình, cái gì cũng không nói.

“Làm sao vậy, biểu tình của cậu khiến tôi khó chịu đấy!” Nheo mắt lại, Jaejoong không chút vòng vèo nói thẳng.

“Không có gì, tôi chỉ là đang nghĩ, khó trách lúc cậu đến quán của tôi luôn khiến cho khách hiểu lầm.” Cầm tập tài liệu đập lên đùi Jaejoong. “Tôi bảo này ngài Kim, bớt phóng túng một chút, chỗ này tốt xấu gì cũng là câu lạc bộ cao cấp, không phải chỗ buôn người.”

“Cậu có tư cách nói tôi?” Nhướn lông mày, Jaejoong rõ ràng không để lời cảnh cáo của Yoochun trong lòng. “Một học sinh trung học mà lại mở loại câu lạc bộ này mới là quá phận a, huống chi, là cậu bảo tôi cúp học mà!”

Vốn cậu còn định, dù tiết buổi sáng không kịp, ít nhất có thể đi bù vào buổi chiều, ai ngờ, Park Yoochun gọi điện một cú liền làm thay đổi dự định của cậu.

“Tôi là học sinh thật, nhưng tôi cũng cần có cơm ăn, tôi chỉ là chọn nghề kiếm tiền dễ dàng thôi! Còn có, đừng đổ việc cúp học lên người tôi, tôi hẹn cậu buổi tối đến ăn cơm, chứ không có giật dây cậu làm việc xấu.” Phản bác xong, Yoochun bắt đầu xem sổ sách trong quán. “Đúng rồi, biên lai sửa chữa chiếc xe kia tí nữa tôi đưa cho cậu.”

Nghe lời này của Yoochun, nụ cười trên mặt Jaejoong lập tức biến mất, dùng tay ngăn trở ánh mắt Yoochun, cưỡng ép Yoochun nhìn vào mình.

“Cái này mà là bạn sao? Chỉ là xước sơn một chút thôi mà, trước đây cậu có keo kiệt thế đâu.” Jaejoong hảo tâm nhắc nhở Yoochun.

“Đây là cảnh cáo, ai bảo cậu lấy xe của tôi làm việc nguy hiểm như vậy, tôi không muốn bị cảnh sát điều tra đâu.” Yoochun cũng không quên, lời người bảo dưỡng xe nói với gã.

Nếu không cố ý va chạm với xe khác, xe sẽ không có dấu vết như vậy.

Bị lời nói của Yoochun làm cho á khẩu, Jaejoong đành phải hậm hực thu tay lại, vuốt vuốt điện thoại, ném ra một câu.

“Nói thật, cậu rảnh rỗi lắm nên mới hẹn tôi đi ăn cơm à, Kim Junsu đâu?”

“Chính cậu ấy muốn tôi hẹn cậu đấy, cậu ấy nói muốn giới thiệu một người cho cậu, hình như là bạn cũ của cậu ấy.” Thành thật khai báo, Yoochun tuyệt không nghĩ đến việc giấu diếm Jaejoong điều gì.

“Là tình nhân cũ à?” Không sợ chọc tức Yoochun, Jaejoong trực tiếp nói.

Jaejoong hiểu rất rõ người yêu kia của Yoochun, bọn họ là quen biết nhau ở quán bar này rồi sau đó tiến tới quan hệ bây giờ, theo lời thẳng thắn của cậu ta, quá khứ của cậu ta cũng giống với Yoochun, hoàn toàn không dính một chút nào đến hai chữ “Sạch sẽ”, cho nên, mới có thể ăn khớp với Yoochun!

“Cậu cho rằng tôi sẽ vì lời này của cậu mà tức giận sao?” Buông tập tài liệu, Yoochun đi đến chỗ Jaejoong, một tay đặt lên thành ghế sopha sau lưng Jaejoong, nhìn cậu. “Tôi và cậu ấy đều tin tưởng đến nhau, chỉ cần không quấy rầy đối phương, yêu thế nào hay chơi thế nào đều không sao cả.”

Đây là sự ăn ý giữa gã và Junsu, cũng là nguyên nhân gã yêu Junsu.

“Thật kì quái, sao cậu lại chưa từng động đến tôi?” Bóp cổ Yoochun, Jaejoong khiêu khích nhìn gã. “Không phải tôi đã từng nói với cậu, tôi có thể làm đối tượng của cậu sao?”

“Bởi vì cậu không dễ chọc, tôi sợ một ngày nào đó, máu ghen của cậu làm tôi sống dở chết dở ấy chứ.” Cười cười, nhưng Yoochun là nói thật lòng.

Bề ngoài Jaejoong thoạt nhìn chỉ có xinh đẹp, nhưng gã hiểu rõ cậu, ẩn giấu trong khuôn mặt này, là một tính tình vô cùng kiêu ngạo và quật cường, muốn chạm vào cậu, phải chuẩn bị một tâm lý tương đương.

Mà gã tự nhận, mình chưa đủ tư cách để làm việc đó.

“Thật đáng tiếc, tôi còn cho rằng mình sẽ là một tình nhân tuyệt vời đấy.” Jaejoong cười sáng lạn.

“Vậy sao cậu không đáp ứng kết giao với bạn trai chị gái mình.” Cố ý kích thích chuyện Jaejoong mẫn cảm nhất, nhìn khuôn mặt chảy dài của Jaejoong, Yoochun liền hiểu được gã đã thắng.

“Cậu đi chết đi!” Đánh một quyền vào bụng Yoochun, đẩy gã ra, Jaejoong trực tiếp đi ra khỏi phòng, trước khi đi, không quên dùng sức đá cửa một cái.

Tên này thật đúng là mắt hỏng rồi, biết rõ cậu ghét nhất cái gì, còn hết lần này tới lần khác lấy việc đó ra trêu chọc cậu, nếu không phải cậu và Yoochun là bạn, Jaejoong thề, cậu nhất định phải đánh gã đến nhập viện.

Đi xuyên qua mê cung trong câu lạc bộ, Jaejoong không thể không bội phục khả năng làm ăn của Yoochun, bởi vì biết rõ khách nhân của mình không thiếu những thương nhân nổi tiếng, để tránh bọn họ gặp phiền toái nên mê cung này mới được thiết kế, thật đúng là hao phí không ít tâm tư.

Thật vất vả tìm được WC, Jaejoong vừa đi vào, đã bị một gương mặt quen thuộc giữ chặt.

“Sao lại là chú?!” Thấy rõ người kia, lại vô cớ bị giữ lại, khẩu khí của Jaejoong đương nhiên không dễ nghe chút nào.

“Lâu không gặp, cá tính em vẫn mê người như vậy.” Không thèm để ý đến sự khó chịu của Jaejoong với mình, hai mắt Heo Seong Kang như trước tràn ngập “Thú tính” với Jaejoong.

“Thả tôi ra, tôi không có tâm tình nghe chú lảm nhảm.” Hất tay người đàn ông kia ra, Jaejoong xoay người vào trong WC.

Heo Seong Kang chưa từ bỏ ý định cũng đi theo cậu vào, lúc Jaejoong mở vòi nước rửa tay, gã liền dán mặt vào lưng cậu, ngón tay còn tự động dịch chuyển xuống thắt lưng.

“Anh là thật tâm mà, tuy rằng bạn của em Yoochun cũng không thiếu tiền, nhưng là, anh thật sự thích em, không thể cho anh một cơ hội sao?”

Ở quán này, người từng tiếp xúc với Jaejoong rất nhiều, số lượng người ham muốn cậu cũng không ít, chỉ tiếc ai cũng không đụng được vào cậu, Heo Seong Kang trước mặt, là một ví dụ điển hình.

“Tôi không cần chú thích tôi.” Hất nước lên mặt và quần áo của gã, Jaejoong ngạo khí mười phần nhìn người đàn ông kia. “Tôi cảnh cáo chú, lập tức biến mất cho khuất mắt tôi, nếu không, mặc kệ chú có phải khách của quán hay không, tôi đều trực tiếp cho chú nhập viện cấp cứu đấy.”

Đây cũng không phải là nói giỡn!

Heo Seong Kang từng thấy có vị khách muốn ép buộc Jaejoong liền bị cậu đánh gần chết, về sau được đưa vào bệnh viện, thiếu chút nữa phải lên cục cảnh sát, gã cũng không muốn trở thành tên thứ hai như vậy.

Giơ hai tay lên cao, Heo Seong Kang lui ra ngoài, trước khi đi còn đặc biệt lưu lại card của mình.

“Nếu đổi ý, gọi cho anh nhé.” Vừa mới dứt lời, gã liền thấy Jaejoong ném tấm card kia vào thùng rác.

Quả nhiên là Kim Jaejoong!

Mang theo tâm tình tán thưởng rời đi, Jaejoong trừng mắt nhìn bóng lưng gã, cầm khăn mặt ở bên lau khô tay, vừa ra khỏi WC, cậu liền nghe thấy có người vỗ tay.

Chậm rãi đưa ánh mắt nhìn về phía người kia, không thể phủ nhận, đây tuyệt đối là một người đàn ông xuất sắc, nhưng, lại thực sự khiến cho Jaejoong tức giận.

“Anh là có ý gì?”

“Tán thưởng cậu.” Đến gần Jaejoong, Yunho đối mặt với ánh mắt của cậu. “Tôi còn tưởng rằng, cậu sẽ bị tên kia ăn hết, không nghĩ tới, cậu càng mạnh mẽ hơn!”

“Muốn ăn được tôi, phải có chút tài năng đó.” Ngón tay khẽ vuốt cánh môi, Jaejoong mỉm cười. “Thế nào, anh muốn thử không?”

Nụ cười càng sâu thêm, Yunho còn chưa kịp mở miệng, điện thoại liền vang lên, hắn khẽ liếc, là Junsu gọi tới.

“Jung Yunho, tôi đến rồi, anh ở đâu vậy?”

Yunho vốn nên trực tiếp trả lời Junsu, nhưng Jaejoong lại cười cười nhìn hắn, chuẩn bị rời đi, khiến cho hắn thay đổi chủ ý, thuận miệng nói một địa điểm, kết quả là nhận được sự thúc giục của Junsu.

Cúp điện thoại, Yunho bước nhanh lên phía trước, kéo cánh tay Jaejoong lại, ngay cả một chút thời gian phản kháng cũng không cho cậu, trực tiếp hỏi:

“Cậu biết cửa sau của quán ở đâu không?”