[YunJae Trung Văn] Nghịch Lân - Đam Mỹ

Chương 19




Cái gọi là tình thân, Jaejoong từ trước tới giờ chưa từng được trải nghiệm.

Lúc ở cùng mẹ, cậu biết rõ mình bất quá chỉ là công cụ bị lợi dụng để kiếm tiền, cho nên không ôm hi vọng.

Mãi đến khi ba cậu quyết định đón cậu về nhà, Jaejoong đã từng, hy vọng mọi việc không giống trước kia.

Nhưng, hết thảy bất quá chỉ là cậu si tâm vọng tưởng, lúc cậu bước vào nhà kia bước đầu tiên liền hiểu được, ba cậu đón cậu về nhà chỉ bởi vì vợ ông sau khi khó sinh con gái xong liền không sinh được nữa.

Ông muốn có con trai, mà Kim Jaejoong lại vừa vặn thỏa mãn yêu cầu, cho nên cậu được đón về, chỉ đơn giản như vậy.

Cho tới bây giờ, chưa từng có chuyện gì xảy ra….

Trừng mắt nhìn cậu bị đánh đỏ bừng hai má, Kim Ri Nam một chút áy náy cũng không có, chỉ khẽ gắt lên.

“Tao chưa bao giờ ôm kỳ vọng cao với mày. Nhưng mày lại khiến cho tao ngay cả mặt mũi cũng sắp không còn, vừa đến trường đã nghe giáo viên của mày nói mày ở trường không chỉ cúp học mà còn ở cùng chỗ dây dưa với một học sinh mới, đây là như thế nào, tao càng mất mặt mày càng vui sao?”

Mím môi, Jaejoong lẳng lặng nghe ba trách cứ, nhiều năm qua, đây là việc tốt nhất mà cậu học được từ ngôi nhà kia.

Chỉ cần ông ta phải nhận lấy nhục nhã từ thằng con trai này, ông ta sẽ không chịu được lâu.

Càng phản kháng, càng khiến cho Kim Ri Nam tức giận…

“Thật xin lỗi, ba, con không nghĩ tới việc này.”

“Không nghĩ tới cái gì? Tao quyên tiền cho trường không phải để mày vứt hết mặt mũi của tao đi, Ji Jin cho dù không thích học nhưng lúc trước thỉnh thoảng còn có tên trong top 5 của trường, mày thì sao, ngay cả top 50 cũng không vào được!”

“Thật xin lỗi, ba, con sẽ cố gắng đạt được kỳ vọng của ba.” Ngắn gọn cam đoan, trong mắt Jaejoong vẫn không có chút dao động.

So cậu ta với cô ả kia… Không hổ là ba cậu ta, quả nhiên chỉ một dao là đủ để lấy mạng người! Đứng một bên âm thầm bội phục khả năng đả thương người của Kim Ri Nam, Han Kyung  cho dù muốn nhúng tay vào cũng không nói lên lời.

“Biết điều thì cố gắng đi, nếu không phải mày làm cái chức hội trưởng hội học sinh, cái mặt này của tao không biết phải giấu vào chỗ nào!” Kim Ri Nam ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho Jaejoong. “Thật là, mày với mẹ mày căn bản là một dạng!”

Hừ nhẹ một tiếng, ồn ào y hệt lúc trước, Kim Ri Nam hất cửa đi ra, không thèm ngoái đầu lại.

Đánh xong liền đi, đây chính là ba cậu, đến trường học bất quá là vì mặt mũi, mà không thèm quan tâm đến thằng con trai này sống chết ra sao…

Khinh miệt cong khóe miệng, Jaejoong khinh thường bật cười, Han Kyung thấy thế vội vàng bước lên, muốn xem nơi cậu bị đánh lại bị Jaejoong đẩy ra.

“Cậu đi đâu vậy?”

“Tìm tên lắm lời tính sổ!” Jaejoong vừa rồi nghe Kim Ri Nam nói chuyện giáo viên của cậu lắm lời.

Nói cậu vứt hết mặt mũi của ông ta?

Vậy thì vứt xuống đáy vực luôn đi, dù sao, cậu cũng chưa từng vẻ vang khi là con của ông ta.

Biết rõ Jaejoong đang nổi nóng, ngăn cản cậu ta sẽ chỉ khổ mình, mặc dù không đồng ý việc Jaejoong đi tìm giáo viên kia, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu đi.

Chỉ hy vọng, Jaejoong có chừng mực một chút…

Phẫn nộ đi dọc hành lang trong trường, toàn thân Jaejoong tản mát ra khí tức lạnh lùng khiến cho các học sinh khác thấy thì không dám chào hỏi, chỉ có thể ở sau lưng cậu xì xào bàn tán.

Tiếng trống vang lên, học sinh nhao nhao vọt vào phòng học của mình, cũng khiến cho Jaejoong càng thênh thang bước thẳng trên đường đến phòng giáo viên…

“Này, lớp chúng mày không có giờ à, sao lại xuống đoạt sân bóng của bọn tao?”

“Sao lại không có giờ, chỉ có điều nhờ học sinh mới chuyển đến ban tặng, giờ học này của bọn tao liền biến thành giờ tự học.”

“Có ý gì?”

“Chỉ là cái tên Jung Yunho kia tự dựng chạy đến phòng học của bọn tao đánh ông thầy, kết quả hiện tại bị lôi đến phòng giáo viên, đúng là người dũng cảm…”

Jung Yunho!?

Đi đến cửa sổ bên hành lang liền nghe thấy mấy học sinh khác nói chuyện với nhau trên sân tập, Jaejoong liếc một cái liền nhận ra, cậu ta chính là học sinh của giáo viên mà cậu đang muốn tìm, nếu như cậu ta nói thật, vậy người bị đánh chẳng phải là…

Mím môi một cái, Jaejoong liền xông tới một hướng khác, vừa đến trước phòng giáo viên liền gặp ông thầy kia mặt xanh tím lẫn lộn, rõ ràng là vừa bị người đánh.

Mà lúc cậu liếc sang bên kia, liền thấy Jung Yunho đang đứng nghe mắng…

“Chủ nhiệm, việc này nhất định phải ghi vào hồ sơ, thật quá đáng, làm gì có học sinh nào lại chạy tới đánh giáo viên thế này, như vậy về sau tôi dạy dỗ học sinh thế nào?”

“Cậu bình tĩnh một chút, Jung Yunho vừa mới chuyển đến trường ta không được mấy ngày, đánh cậu chắc chắn có lý do a!” Chủ nhiệm thở dài, đưa ánh mắt nhìn về Yunho. “Em có lời gì muốn nói không?”

“Không có lý do gì, tôi chỉ là nhìn ông ta không thuận mắt mà thôi.” Đáp án rất cuồng vọng, khiến cho chủ nhiệm cùng giáo viên kia đều há hốc mồm.

Không nghĩ tới Yunho sẽ nói như vậy, vị chủ nhiệm đang muốn nói đỡ cho hắn cũng không nói được gì, mà giáo viên bị đánh lại càng tức giận, mặt đỏ bừng, đang định thúc giục chủ nhiệm nhanh chóng chừng phạt thì một cú đấm khác lại nện lên mặt ông!

“Trò Kim!” Chủ nhiệm kinh hô.

“Kim… Kim Jaejoong!” Xoa mặt, giáo viên kia hiển nhiên có chút chột dạ.

Nhìn khóe miệng Yunho lộ ra nụ cười, Jaejoong bỗng nhiên có cảm giác, Yunho đánh người, là vì cậu…

“Là tôi bảo Jung Yunho đánh ông ta, hiện tại tôi cũng đánh rồi, chủ nhiệm, muốn phạt thì phạt cả hai a!”

Nói xong, mặc kệ chủ nhiệm đang không biết xử lý tình huống trước mắt như thế nào cùng vị giáo viên tự làm tự chịu, Jaejoong kéo tay Yunho đi ra ngoài, nhìn bên mặt cậu sưng lên, vừa rời khỏi phòng giáo viên, Yunho liền nhẹ nhàng chạm vào.

“Cậu bị đánh?” Không giống như hỏi thăm, ngược lại là đang khẳng định.

“Liên quan cái đ*o gì đến anh, anh không có chuyện gì sao lại đi đánh cái loại người lắm mồm kia làm gì? Chuyện của tôi, tôi sẽ tự mình xử lý.” Jaejoong tức giận nói.

“Tôi chỉ đánh phần của tôi, ai bảo ông ta nói tôi đang bị cậu dạy hư.” Trước việc Jaejoong cậy mạnh, Yunho chẳng những tức giận, ngược lại, cười càng vui vẻ hơn. “Tôi vốn là người xấu, không phải sao?”

Trừng mắt nhìn Yunho, Jaejoong thật sự rất muốn đánh tan cái nụ cười kia, nhìn rất đáng ghét!

Hất tay Yunho, Jaejoong xoay người muốn trở lại văn phòng hội học sinh, đi vài bước, lại bị người từ phía sao kéo lại, trên hành lang không người trong trường, Yunho hôn cậu thật sâu.

Mặt bị đánh hơi nhức. Nhưng dưới nụ hôn của Yunho, Jaejoong lại cảm thấy, cơn đau đã giảm đi…

Tại sao lại như vậy?

Là vì có người giúp cậu xả giận sao?

Hay còn là vì, người này là Jung Yunho?

Cậu không hiểu, một chút cũng không hiểu…

“Trốn học đi, bằng không tôi sợ mình sẽ trực tiếp muốn cậu ngay tại đây…”

Thành thật tuân theo dục vọng của mình, Yunho trần trụi để nó hiện lên trong mắt, mặc dù biết thân thể Jaejoong vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng ham muốn đã cắn nuốt toàn bộ lý trí của Yunho.

Đây là lần đầu tiên từ khi chào đời đến giờ, hắn muốn một người đến mức này…

Jaejoong bật cười, không mang theo địch ý hay kiêu ngạo, chỉ đơn thuần cười, vì Jung Yunho thẳng thắn mà cười, cũng vì thảm trạng ban nãy của ông thầy kia mà cười!

Nhìn Jaejoong cười, Yunho bất giác ôm lấy cậu, ngửi mùi hương của riêng Jaejoong, chợt thấy thật thỏa mãn…

Kim Jaejoong, cậu có biết cậu rất đáng sợ không?

Đáng sợ đến mức, ngay cả tôi cũng không nỡ buông ra…

Đây là lần đầu tiên, Yunho thấy mình có lòng đến vậy.

Nếu như tiếp tục trêu chọc cậu ta, một ngày nào đó sẽ bị hủy trên tay cậu ta a…

Đáng sợ nhất là, hắn vậy mà cảm thấy việc đó cũng không sao…