[YunJae Trung Văn] Nghịch Lân - Đam Mỹ

Chương 16




Hắn biết rõ, cuộc đua xe này, có không ít người cá cược, cơ hồ đều chọn Jaejoong thắng.

Nhưng như vậy thì sao?

Hắn không sao cả…

Mọi người chơi xe vì rất nhiều lý do.

Có thể vì khoa khoang tiền tài quyền thế cùng thưởng thức của mình, nhưng bọn họ đều có điểm chung, chính là rất sợ chết.

Mua xe xịn, chỉ là để tượng trưng cho thân phận mà thôi.

Mỗi khi Yunho gặp phải loại người này đều dùng khinh thường mà đáp lại tự đại của bọn họ, đối với Yunho mà nói, chạy với tốc độ tự do, mới là hưởng thụ kích thích nhất trong cuộc đời.

Hắn không quan tâm liệu mình có chơi đến mất mạng hay không, người quan tâm hắn, ngoại trừ mẹ đã mất, sớm không còn ai rồi.

Thân là cô nhi, hắn gặp quá nhiều mặt xấu của con người, mỗi người, đều vì sinh mạng của chính mình, chưa bao giờ để ý đến người khác.

Cướp đoạt, tổn thương, lợi ích, thậm chí là cừu hận, hết thảy đều là những điều hắn quen thuộc nhất.

Mãi đến khi mẹ thu dưỡng hắn, cho dù bà chỉ là vì tự an ủi mình không thể có con mới làm như vậy, Yunho vẫn rất biết ơn bà.

Bởi vì bà cho hắn một cái họ, từ Yunho biến thành Jung Yunho, cũng cho hắn tình cảm, để hắn không bị nóng nảy của chính mình hủy diệt, mà ngược lại, còn tỉnh táo hơn bất kì người nào.

Dục vọng, sẽ khiến người ta sa đọa điên cuồng, điều này, Yunho đã tận mắt thấy rất nhiều.

Hắn sẽ không để mình chìm đắm đến mức đấy, đây là điều hắn đã hứa rất nhiều lần với mẹ.

Cho nên, hắn thuân theo tia lý trí cuối cùng, do dự giữa hai giới hắc bạch, đáp ứng di ngôn cuối cùng của bà, trở lại Hàn Quốc, hoàn thành việc học, đồng thời cũng gặp, một người giống hắn…

Kim Jaejoong..

Gió đêm rít gào bên tai không hề ảnh hưởng đến quyết tâm tăng tốc của Yunho, nhìn thoáng qua bên cạnh, chỉ thấy một chiếc xe khác không chịu thua cũng đang tăng tốc, thậm chí có ý đồ vượt lên.

Trong đầu hiện lên khuôn mặt xinh đẹp lại vô cùng bướng bỉnh, nở nụ cười, khiến cho Yunho càng nhấn mạnh ga.

Hắn sẽ không xem thường cậu, bởi vì, hắn cùng cậu, đều không muốn thua…

“Ah!”

Gầm nhẹ vượt qua đèn đỏ, rẽ một cái khiến cho Jaejoong đỏ mắt, đau đớn trên người không vì thuốc giảm đau mà giảm đi, chỉ là không muốn cúi đầu, đã kích thích lý trí của cậu.

Cậu chán ghét thua, cũng chán ghét Yunho, cậu chỉ là, không thích ánh mắt như nhìn thấu của anh ta…

Cho dù, cậu và anh ta giống nhau, đều không dễ thay đổi…

“Anh đi chết đi!”

Tiếng chửi bới vang lên, Jaejoong xoay vô lăng, phảng phất như muốn tái diễn lại việc Yunho làm với cậu lần đầu gặp, giẫm chân gã, vụt lao đâm vào xe Yunho.

Va đập mạnh khiến cho Yunho thiếu chút nữa không cầm được tay lái, lúc nắm chắc lại, nở nụ cười vui vẻ.

Không kinh hoảng quá lớn, nhìn phía xe Jaejoong, Yunho không cam chịu yếu thế đáp lại va chạm của cậu, chấn động mãnh liệt khiến cho hai người đều cảm nhận được mùi nguy hiểm, nhưng ai cũng không sợ, cười càng cuồng vọng.

Liếm môi, cảm xúc kích động làm ướt đôi môi khô, cũng khiến cho dục vọng đánh bại ngủ say trong máu thức tỉnh, thân xe bị lõm xuống không ngăn được hai người, ngược lại hưng phấn càng tăng cao.

Giẫm chân ga, nghe tiếng động cơ gào thét như dã thú, va chạm nhau không khoan nhượng, ép xe lại, giới hạn sợ hãi đã tăng lên đến tột cùng…

“Thật sự rất thú vị, Kim Jaejoong…”

Như muốn đáp trả cái nhìn của Yunho, Jaejoong lại một lần nữa đâm tới, lần này, Yunho bị bức phải giảm tốc độ, phát ra tiếng rít chói tai trên đường, chỉ giây lát sau lại gắng sức đuổi theo.

”Tên này…” Phát hiện Yunho kiên cường như vậy, khóe môi Jaejoong bất giác cong lên.

Lúc cậu đang mím môi, chuẩn bị mạnh mẽ đâm vào Yunho thì đột nhiên thấy chóng mặt khiến cho Jaejoong bỏ lỡ cơ hội, lốp xe phát ra tiếng ma sát đáng sợ, cũng khiến cho Yunho lại một lần nữa vượt lên.

Mạnh mẽ giẫm chân ga, Jaejoong đuổi sát theo sau. Giờ phút này, trời đêm lất phất hạt mưa, mơ hồ phủ lên kính chắn gió, tầm nhìn mờ ảo càng khiến cho nguy hiểm tăng lên đến tột cùng.

Chỉ là, đánh bạch một lần, Jaejoong cắn răng đâm vào thân xe Yunho, ý niệm muốn thắng còn mạnh mẽ hơn cơ thể đang kháng nghị, muốn nhân lúc mưa mà khống chế xe Yunho nhưng lại mất tay lái.

Mắt thấy xe mất lái sắp đâm vào dải phân cách, Jaejoong cũng không muốn dừng xe lại, đang lúc cậu cho rằng mình sẽ gặp tai nạn thì xe Yunho đột nhiên giảm tốc độ, ngăn giữa Jaejoong cùng dải phân cách, để Jaejoong không bị đâm vào.

Đột nhiên nhấn phanh muốn dừng xe lại, lốp xe rạch lên mặt đường một đường rất lớn, Jaejoong vẫn đâm vào xe Yunho, hai chiếc xe va vào nhau tạo lên một tiếng vang thật lớn.

Quay vài vòng, xe Yunho cùng Jaejoong thật vất vả mới dừng lại, động cơ nóng rực cùng thân xe dưới mưa phun ra làn khói trắng, đỗ ở hai đầu đường…

Thở gấp từng đợt, cảm nhận từng cơn mát lạnh lan truyền trong máu, phẫn nộ đột nhiên ngập tràn hai mắt Jaejoong, tức giận xuống xe, kéo Yunho cũng vừa xuống xe, chửi ầm lên ——

“Anh bị điên à, chắn cho tôi làm gì? Là muốn cười tôi kỹ thuật không tốt, để tôi cảm kích anh sao? Chẳng lẽ anh không biết, như vậy có thể sẽ gặp thần chết sao?”

Nghe Jaejoong phẫn nộ rống lên, Yunho chỉ bình tĩnh nhìn cậu, nở nụ cười, sờ mặt Jaejoong đã ướt nước mưa.

“Cậu, sợ chết sao?”

Lời nói của Yunho vang vọng giữa đêm mưa, sắc bén đâm vào tâm tư Jaejoong, nhìn lẫn nhau, thần sắc trong mắt có chút tương tự…

Túm cổ áo Yunho, kéo xuống, Jaejoong đưa môi mình về phía hắn. Tiếp nhận nụ hôn này, Yunho không làm càn như ban ngày, chỉ ôn nhu hôn Jaejoong, khiến cho xúc cảm mềm mại lan tỏa trong thần kinh…

Hai người bọn họ, có lẽ là một người.

Dưới mưa, hai chiếc xe hỏng đỗ trên đường, đợi không được người đứng ngoài xem thắng bại phát hiện thảm trạng, còi báo động chướng mắt đã đến trước khiến cho bọn họ không dám đến gần.

***

Tít tít!

Tiếng tin nhắn đột nhiên vang lên khiến cho Junsu hoảng sợ, tìm điện thoại trên người Yoochun đang ngủ say, vội vàng ấn mở, tin tức gửi đến khiến cho Junsu mở to mắt.

Jaejoong cùng một người tên là Jung Yunho đua xe, xe hỏng, cảnh sát đến nơi xử lý, Jaejoong cùng Yunho lại không thấy đâu…

Nhíu nhíu mày, Junsu nhìn Yoochun đang ngủ an ổn, tay chậm rãi di động trên điện thoại, ấn nút xóa.

Thực xin lỗi, Yoochun.

Em cũng rất muốn để Yunho cách xa Jaejoong một chút, nhưng nếu như vậy, anh cũng sẽ rời khỏi em…

Em không biết nên nói với anh như thế nào, nhưng anh sớm muộn cũng sẽ rõ.

Yunho đang thăm dò Jaejoong, bất kể tâm tư của em hay anh ngăn cản thế nào, bọn họ tự hấp dẫn nhau.

Bọn họ như vậy, chúng ta cũng không xen vào được…

Jaejoong, cậu, cũng nghĩ như vậy đúng không?

Jung Yunho, đang thăm dò cậu sao…