Nghịch Hỏa

Chương 47




Phó Thừa cúi người đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên đùi trong của Giang Tự Châu, đêm qua Giang Tư Châu vẫn còn rất yếu, cậu khá mệt mỏi nên hai người hôn nhau rất kiềm chế, nhưng tư thế thì lại hơi kịch liệt, khi Phó Thừa ngẩng đầu lên, hốc mắt Giang Tự Châu đã đỏ ửng.

“Không muốn ngủ nữa thì dậy rửa mặt đi.”

Phó Thừa đứng thẳng người, không dám trêu chọc cậu nữa: “Sáng sớm nhiệt độ thấp, em đừng ra ngoài, để anh đi xuống nhà ăn lấy đồ ăn sáng."

Giang Tự Châu nhắm mắt lại: "Không cần đâu, em có đem theo một hộp sữa gạo từ bệnh viện sang, pha một cốc là được rồi."

Giang Tự Châu cảm thấy rất an toàn khi có Phó Thừa ở bên cạnh mình, cậu nhắm mắt lại, tay vươn ra khỏi chăn nắm lấy tay Phó Thừa: "Nếu đội trưởng Phó không bận thì ở lại với em một chút đi."

Phó Thừa cởi áo khoác nằm xuống, ôm Giang Tự Châu, hơi thở quen thuộc mang theo khí se lạnh của buổi sáng khiến Giang Tự Châu cảm thấy rất thoải mái, cậu ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay, đến khi cậu mở mắt ra lần nữa thì đã gần tám giờ.

Phó Thừa đứng dậy đun nước nấu sữa cho Giang Tự Châu, Giang Tự Châu chậm rãi đi lại chỗ anh, hỏi: “Sáng nay anh có việc gì không?"

“Tám giờ rưỡi có một cuộc họp.” Phó Thừa cúi đầu dùng thìa khuấy sữa gạo trong cốc: “Vụ cháy bên Phú Lâm về cơ bản đã xong, hôm nay lãnh đạo tỉnh đến họp phân tích chi tiết."

Giang Tự Châu ngồi vào bàn: “Phía bên Phú Lâm thế nào rồi?"

"Ngoại trừ một người vẫn đang nằm trong phòng ICU, những người khác đã được chuyển đến phòng bệnh thường và tình trạng tương đối ổn định. Báo cáo phân tích vụ tai nạn về vụ cháy đã được công bố và xác định nguyên nhân là do chập điện gây ra vì các mạch điện bị lão hóa bén lửa cháy lên đồ nội thất."

Phó Thừa đặt cốc vào tay Giang Tự Châu, thấy cậu ngơ ngác nhìn mình, liền hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì." Giang Tự Châu lắc đầu, cậu cúi đầu uống một ngụm sữa gạo nhạt nhẽo.

Nếu hỏi Vương Kỳ vấn đề tương tự thì cậu ta chắc hẳn sẽ nói về những tổn thất của Phú Lâm trong việc bồi thường thay vì đặt tình hình của những người lao động nhập cư bị thương lên hàng đầu.

"Chú Vương... sẽ ra sao?" Giang Tự Châu lại hỏi.

Phó Thừa chưa ăn sáng, anh dùng số nước sôi còn lại nấu một gói mì ăn liền: “Trận hỏa hoạn này gây ra nhiều thương vong như vậy đều có liên quan đến Vương Xuyên. Khi đi gửi tài liệu về vụ cháy cho phía công tố viên, anh có gặp một người bạn, nghe nói lần này có lẽ Vương Xuyên sẽ bị tuyên án khoảng mười năm.”

Giang Uyên có rất nhiều bạn bè, khi còn nhỏ Giang Tự Châu thường được đưa đến các buổi tiệc lớn, lại thêm quan hệ với Vương Kỳ, cậu đương nhiên rất quen mặt với Vương Xuyên.

Ông Vương này đang hưởng vinh hoa phú quý chợt lại bị đi tù, tuy biết rằng trừng phạt như vậy là đích đáng nhưng trong lòng Giang Tự Châu vẫn có chút cảm giác khó tả.

“Tuần này đến lượt anh được nghỉ phép, ngày mai tan làm có thể rời đội." Phó Thừa mặc áo khoác: "Đến chủ nhật thì phải về đội trước 5 giờ nên chắc chỉ cần đem theo 2 bộ đồ là được."

Phó Thừa chưa kịp nói xong thì điện thoại di động trên bàn réo inh ỏi, là số lạ, anh không suy nghĩ nhiều liền nhấc máy.

“Phó Thừa!” Điện thoại vừa nhấc máy, một giọng nói già nua đầy tức giận vang lên: “Tiểu Châu đâu!”

Phó Thừa và Giang Tự Châu im lặng nhìn nhau, Giang Tự Châu muốn đưa tay lấy điện thoại, nhưng Phó Thừa lại bóp nắm tay cậu trấn an: "Ông Kha."

"Này này, đừng kích động như vậy, có chuyện gì cứ từ từ nói thôi!" Giọng nói nhẹ nhàng của ông Phó phát ra từ trong điện thoại.

"Ông ngoại" Giang Tự Châu biết ông lão tức giận, vội vàng lên tiếng.

Đầu bên kia điện thoại im lặng một chút: “Chẳng trách lâu rồi cháu không đến thăm ông! Nếu như hôm nay ông lão ở nhà bên không mang trái cây tới, nói là tặng cho ông của anh hùng thì ông vẫn không hay biết gì!"

Phó Thừa mở loa ngoài rồi đặt lên bàn, Giang Tự Châu bị ông ngoại mắng thì nhìn Phó Thừa cầu cứu.

"Cháu đang định cuối tuần này đến thăm ông." Giang Tự Châu nhẹ giọng dỗ dành: "Nói qua điện thoại thì không tiện giải thích lắm, cháu sợ ông lo lắng nên mới muốn đến gặp ông trực tiếp rồi xin lỗi ông."

Ông lão nặng nề khịt mũi, nhưng dù sao ông vẫn lo lắng cho cháu trai mình: "Thứ bảy tốt nhất là cháu nên đến đây! Dẫn theo cả tên nhóc thối Phó Thừa nữa đấy!"

Cúp điện thoại xong, Giang Tự Châu yên lặng thở dài, chống cằm nhìn Phó Thừa: “Cuối tuần này giao hết cho anh đấy.”

Phó Thừa nắm tay Giang Tự Châu, cười nói: “Cứ để anh lo hết. Em đến ở trong đội đã gọi điện nói cho chú biết chưa?"

Lúc trước cậu bị thương, không có nhiều sức lực để suy nghĩ. Nhưng bây giờ khi nghĩ đến hành động của Giang Uyên và Phó Thừa mấy ngày nay, Giang Tự Châu cũng có thể nhận ra nguyên nhân vì sao Phó Thừa lại khác thường như vậy.

“Có phải ba em đã nói gì đó với anh rồi không?"  Giang Tự Châu nghiêm túc nhìn Phó Thừa.

Phó Thừa không nói gì, cúi đầu dùng ngón tay nhẹ nhàng niết lấy bàn tay của Giang Tự Châu.

Sự im lặng của anh là câu trả lời tốt nhất, nghi ngờ của Giang Tự Châu đã được xác nhận, Giang Tự Châu nhíu mày nhìn Phó Thừa.

“Sau khi chị em tự tử, tinh thần của mẹ em bị kí.ch thích rất nhiều, không lâu sau đó bà cũng qua đời vì trầm cảm.”

Giang Tự Châu ấm áp nói: “Đã nhiều năm rồi nhưng ba em không cho phép bất cứ ai nhắc đến chị của em, ngay cả mỗi năm lên núi thăm mộ cũng không chịu thăm bia mộ của chị, trong lòng ba luôn cảm thấy là chị đã hại chết mẹ."

Phó Thừa ngước mắt nhìn Giang Tự Châu, cậu hơi mỉm cười: “Em muốn nói với anh rằng, dù chuyện có đúng hay sai, dù có thể ba rất tức giận vì em bị thương nhưng anh cũng đừng tự chịu đựng một mình."

"Anh không để ý đâu, với lại chú nghĩ cũng không sai, em vì anh mà bị thương, chú tức giận là đúng."

"Chuyện này cứ cho qua nhé?" Phó Thừa nghiêm túc nhìn cậu, Giang Tự Châu đưa tay nhéo nhéo mặt anh: "Em tình nguyện mà, hơn nữa em cũng rất vui khi làm vậy."

Phó Thừa nghiêng đầu hôn lên ngón tay của Giang Tự Châu.

Khi thời tiết trở lạnh, việc kinh doanh của quán cà phê còn tốt hơn trước. Giang Tự Châu không có trong quán, một mình An Tiểu Mễ bận rộn cả ngày đến mức chân không chạm đất. Cuối cùng, khi cô mới nghỉ được một chút thì chuông gió treo trên cửa kính lại reo lên.

"Chào mừng quý khách."

An Tiểu Mễ yếu ớt đứng lên từ phía sau quầy thu ngân, cô nhìn về phía cửa, đôi mắt hơi mở to: "Anh Kỳ?"

Khác với Vương Kỳ mà An Tiểu Mễ thường thấy, chỉ trong nửa tháng, cậu ta trở nên rất hốc hác và nụ cười thường treo ở khóe miệng cũng không còn nữa.

Trong khoảng thời gian này, chuyện của Phú Lâm đang xôn xao, Tiểu Mễ cũng biết điều đó, cô từ phía sau quầy thu ngân đi vòng qua: "Anh Kỳ, sao anh lại có thời gian đến đây?"

Vương Kỳ nhìn thoáng qua quán cà phê chật kín người, lại không thấy Giang Tự Châu: "Tiểu Châu không ở đây sao?"

An Tiểu Mễ có hơi ngạc nhiên nói: "Không có, anh Châu bị thương nặng như vậy, nhất định là ở nhà dưỡng thương rồi. Lúc trước em có hỏi rồi, anh ấy nói muốn xuất viện về nhà mà."

Vẻ mặt Vương Kỳ dữ tợn: “Anh ấy chuyển về chỗ của chú Giang, nhưng hôm nay anh đến đó, nhà không có người, không biết anh ấy đi đâu nữa.”

Nói xong, cậu ta lấy điện thoại di động ra, gọi thẳng cho Giang Tự Châu, điện thoại reo hai lần thì có người bắt máy, bên phía Giang Tự Châu rất im lặng.

"Tiểu Châu, anh không có ở nhà cũng không có ở quán, em tìm anh suốt đấy." Vương Kỳ nói vào điện thoại.

Lời nói hơi nặng nề như vậy khiến An Tiểu Mễ ở bên cạnh không khỏi liếc nhìn cậu ta.

Tuy tính cách của Giang Tự Châu dịu dàng, nhưng trong mềm mại có cứng rắn, giọng điệu của cậu ta làm anh Châu cảm thấy không thoải mái lắm.

Quả nhiên, không biết Giang Tự Châu ở đầu bên kia điện thoại nói cái gì, sắc mặt Vương Kỳ tối sầm, nói năng cũng gấp gáp hơn rất nhiều: “Anh đến đội cứu hỏa làm gì? Con người có thể sống ở chỗ đó được à?"

Dưới lầu có đội lính đang tập hợp huấn luyện, Giang Tự Châu đứng ở cửa sổ nhìn xuống, cậu cảm thấy hơi chán ghét thái độ của Vương Kỳ.

“Vậy ở đâu thì người mới sống được?"

Vương Kỳ cũng biết Giang Tự Châu sẽ làm mọi cách để bảo vệ Phó Thừa, cậu ta vội vàng đổi giọng nói: “Em không có ý đó, anh cũng biết tình trạng hiện tại của anh thế nào, nếu sống trong đội thì sẽ ăn không ngon, ngủ không yên. Huống chi nhìn Phó Thừa cũng không giống như người có thể chăm sóc người khác được, em chỉ lo lắng cho anh thôi."

Giang Tự Châu im lặng, Vương Kỳ hơi lo lắng, cậu ta đã mơ hồ nhận thức được tình cảm của Giang Tự Châu dành cho Phó Thừa, nhưng chưa bao giờ dám nghĩ sâu hơn.

"Tiểu Châu, bây giờ em đang ở quán của anh, đối diện với đội cứu hỏa, anh có thể ra ngoài gặp mặt nói chuyện được không?"

Từ nhà khách đến cổng đội cứu hỏa mất mười phút đi bộ, Giang Tự Châu lười di chuyển, cậu thấy cũng chẳng còn gì để nói nữa nên nhẹ nhàng thở dài.

"Vương Kỳ, anh biết trong khoảng thời gian này cậu rất bận rộn, cậu không cần lãng phí sức lực có hạn của mình vào những việc vô ích."

"Việc vô ích cái gì hả!" Vương Kỳ nhất thời mất khống chế, cậu ta cầm điện thoại di động đi ra ngoài: "Em sẽ chờ ở cửa đội cứu hỏa, nếu anh không ra ngoài thì em sẽ nói là tìm Phó Thừa, để xem xem cửa có mở không nhé."

Giang Tự Châu bất mãn cau mày, im lặng mấy giây, sau đó nói “Chờ” rồi cúp điện thoại.

Vương Kỳ biết hành động của mình chắc chắn sẽ chọc giận Giang Tự Châu, nhưng cậu ta không còn cách nào khác, không gặp được Giang Tự Châu, cậu ta rất hoảng loạn.

Nhìn thấy Vương Kỳ đi ra ngoài, An Tiểu Mễ vội vàng đi theo cậu ta ra ngoài, cô nàng gọi cậu ta, trên tay cầm theo một lồng đựng mèo.

"Anh Kỳ, anh Châu và đội trưởng Phó đang ở chung à?" Tiểu Mễ chớp mắt hóng chuyện.

Vương Kỳ khó chịu gật đầu: “Bây giờ anh đi tìm anh ấy, thuyết phục anh ấy về nhà mà sống. Điều kiện của đội cứu hỏa như thế nào hả, sao anh ấy có thể sống quen ở đó chứ."

Câu nói này đầy sự ghen tuông, An Tiểu Mễ nghe được ẩn ý trong lời nói của cậu ta, cô nàng phải cố gắng kìm chế sự khinh thường mà đưa lồng đựng mèo trên tay sang.

“Đây là con mèo mà anh Châu nhặt được, trong khoảng thời gian này anh ấy không có ở đây, mèo con suốt ngày kêu meo meo chạy đi khắp nơi, nhờ anh mang đến đó cho anh ấy để cha con được gặp nhau mấy ngày."

Vương Kỳ đưa tay cầm lấy lồng đựng mèo: "Được rồi, yên tâm đi."

Hai ngày nay mặc dù nắng gắt nhưng nhiệt độ cũng rất thấp, vì trong phòng tương đối ấm áp nên lúc sáng Phó Thừa chỉ mặc áo len dệt kim cho Giang Ngọc Châu, cậu vừa ra ngoài là lập tức bị gió thổi cho lạnh cóng.

Giang Tự Châu chậm rãi đi tới cửa, cậu liếc mắt liền nhìn thấy một khuôn mặt hầm hầm đứng cạnh cửa, trên tay cầm một cái lồng quen thuộc.

Vương Kỳ nhìn thấy Giang Tự Châu thì hai mắt sáng lên, cậu ta đi tới mấy bước, nhìn Giang Tự Châu hỏi: "Sao anh lại chạy lung tung ra ngoài vậy, lát nữa em đưa anh về nhà."

Giang Tự Châu đi ra khỏi cổng, dừng lại cách Vương Kỳ vài bước: "Muốn nói gì thì cứ nói ở đây."