Nghịch Hỏa

Chương 23




Động tác của Phó Thừa rất dứt khoát và nhanh gọn, đám đông đứng xem nhìn thấy cô gái được cứu chỉ trong vài phút, cảnh tượng mà họ mong đợi đã không xảy ra nên chỉ trong vài giây đám đông đã "thần tốc" giải tán.

Người đàn ông còn đang ôm đứa bé trong lòng, nhìn thấy cảnh này thì sợ gặp rắc rối nên vội vàng giao đứa bé cho Phó Thừa rồi theo mọi người rời đi.

Đứa bé vẫn khóc không ngừng, Phó Thừa chưa bao giờ ôm một đứa bé như vậy, nó mềm mại nhỏ nhắn, hai bàn tay nhỏ vung vẩy không ngừng.

Giang Tự Châu dựa vào hàng rào, nhìn dáng vẻ cứng đờ bất lực của Phó Thừa thì trong lòng có hơi buồn cười, cậu muốn đến để bế giúp anh nhưng hai chân lại mềm nhũn, như bị đông cứng lại, không thể cử động.

“Tiểu Ninh!” Một cặp vợ chồng trung niên đỡ nhau chạy tới cầu, chắc hẳn là cha mẹ của cô gái.

“Mẹ!” Nhìn thấy cha mẹ, cô gái bật khóc và được cha mẹ ôm thật chặt.

"Đứa trẻ này sao lại ngốc như vậy! Có chuyện gì không thể bàn bạc với cha mẹ được à?" Người cha vốn không giỏi ăn nói, nhỏ giọng: "Sao con có thể..."

Cô gái bật khóc, mẹ cô đau lòng lau nước mắt cho cô, nhưng bà không nhận ra rằng khuôn mặt mình đã đẫm nước mắt.

Người cha dùng mu bàn tay lau mắt, đứng dậy đi đến trước mặt Phó Thừa, quỳ xuống đất, Phó Thừa một tay ôm đứa bé, một tay vội vàng đỡ ông.

Người cha cúi đầu thật mạnh lạy Phó Thừa hai lần, thể hiện đầy sự biết ơn: “Cảm ơn, cậu là vị cứu tinh của chúng tôi!”

"Đứng lên trước đi ạ." Phó Thừa ôm đứa bé nên không tiện, anh quay người liếc nhìn Giang Tự Châu đang dựa vào rào chắn, tinh thần của cậu không tốt lắm: "Người không sao là tốt rồi, đây là cháu của ông."

Người cha nhanh chóng đứng dậy và bế đứa bé ra khỏi vòng tay của Phó Thừa.

Không biết có phải do máu mủ ruột thịt hay không mà đứa bé đã ngừng khóc một cách kỳ diệu khi được ông ngoại bế.

Phó Thừa đi đến trước mặt Giang Tự Châu, khi đến gần mới nhận ra khuôn mặt cậu trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, đôi mắt cũng mất đi ánh sáng, cậu nhìn chằm chằm vào Phó Thừa.

"Sao rồi?" Phó Thừa cẩn thận kéo cổ tay cậu, tay cậu lạnh buốt: "Bị đụng chỗ nào rồi? Có bị thương không?"

Giang Tự Châu lắc đầu, cố nở ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Không sao, chúng ta đi thôi."

Phó Thừa không phải là người giỏi an ủi người khác, anh có thể nhìn ra Giang Tự Châu không muốn nói chuyện, mà có nói thì anh cũng không biết phải nói thế nào.

Anh không giỏi ứng phó với mấy chuyện thế này, đội cứu hỏa toàn là người cứng rắn, gặp phải hiểm cảnh không ít nên họ không cần bận tâm người khác nghĩ gì, cứ có gì thì nói đấy.

Nhưng đối mặt với một Giang Tự Châu thế này, anh chợt muốn hiểu cậu nhiều hơn.

Muốn biết cậu đang suy nghĩ điều gì, muốn thấy cậu hạnh phúc.

Phó Thừa chở Giang Tự Châu về cô nhi viện rồi đưa cậu đến đội cứu hỏa trong thị trấn.

Thời gian qua, mọi người đều mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, ngoại trừ những người phụ trách nấu ăn, mọi người trong đội cứu hỏa đều đang trò chuyện trong sân.

Đội cứu hỏa của thị trấn thấp hơn đội cứu hỏa thành phố Thiên Tân một cấp, đội trưởng họ Lưu, tuổi khoảng bốn mươi, cùng cấp bậc với Hứa An Miên, hai người đang ngồi trong sân trò chuyện.

Từ xa một chiếc xe thể thao đi tới, là mẫu xe chưa từng nhìn thấy trong thị trấn, lính cứu hỏa đứng gác cửa bước tới, cúi xuống nhìn nhìn, ngạc nhiên chào hỏi: "Chào đội trưởng Phó!"

"Mở cửa cho tôi, cảm ơn."

"Vâng!"

Lính cứu hỏa lập tức mở cửa, dưới ánh mắt của hàng chục người, Phó Thừa lái xe đến bãi đậu xe phía sau.

Cửa sổ ghế phó lái hạ một nửa, đội trưởng Lưu kinh ngạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Giang Tự Châu, ngơ ngác hỏi Hứa An Miên: "Đó là... bạn của đội trưởng Phó à?"

Hôm nay Hứa An Miên đã nhìn thấy Giang Tự Châu ở khu phố mua sắm, trông cậu có vẻ không phải là người bình thường nhưng không ngờ cậu lại lái một chiếc xe đắt tiền như vậy!

Đàn ông cũng sẽ tám chuyện, rất nhiều người trong đội biết tình cảm của Đoàn Thính Vãn dành cho Phó Thừa, nhưng Phó Thừa vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định với Đoàn Thính Vãn. Ngoài ra, rất nhiều người trong đội cũng có suy đoán về xu hướng tính dục của Phó Thừa.

Hứa An Miên nửa tin nửa ngờ, do dự nói: "Có lẽ...vậy?"

Đội cứu hỏa có một nhà khách được chuẩn bị riêng cho người nhà của lính cứu hỏa đến thăm, lần này Phó Thừa dẫn đội tới đây, đội cứu hỏa thị trấn đã đặc biệt sắp xếp phòng ở cho họ trong nhà khách.

Phó Thừa dẫn Giang Tự Châu đi thẳng vào nhà khách, mở cửa phòng: "Vào nghỉ ngơi đi."

Giang Tự Châu theo Phó Thừa vào trong, Phó Thừa lấy nước khoáng trên bàn đổ vào ấm nước: “Nếu mệt thì ngủ một giấc đi, tôi nấu nước ấm cho cậu.”

Vẻ mặt Giang Tự Châu bơ phờ, cậu ngồi bên giường nhìn quanh  phòng, trên sàn có một túi xách du lịch, chăn bông được gấp thành khối đậu hũ, trên gối còn có một bộ đồng phục huấn luyện màu xanh nước biển được gấp gọn gàng.

"Tôi có nên đi chào hỏi lãnh đạo ở đây không?" Giang Tự Châu hỏi, "Nếu không thì rất bất lịch sự."

Phó Thừa đi tới, kéo ghế ngồi ở bên giường, đối mặt với Giang Tự Châu.

"Tôi cảm thấy có vẻ cậu không khỏe lắm." Giọng nói Phó Thừa nhẹ nhàng: "Nếu cậu không muốn nói thì tôi sẽ không hỏi. Nhưng trước tiên, tôi muốn chắc chắn là cậu không bị thương."

Giang Tự Châu nhìn anh một hồi, cậu lắc đầu, bỏ tay che bụng ra: “Lúc nãy bị va đập một chút, hơi đau."

Phó Thừa cau mày, theo bản năng đưa tay vén góc áo của Giang Tự Châu lên, vùng bụng phẳng lì trắng nõn đỏ bừng.

Giang Tự Châu không ngờ Phó Thừa lại vén áo của mình lên, cậu liền lùi người về phía sau rồi kéo áo xuống: “Không sao đâu.”

Phó Thừa vẫn nhíu lông mày như cũ: "Lát nữa tôi sẽ cho người lấy thuốc cho cậu.”

"Không cần phiền phức như vậy." Giang Tự Châu cười, nhưng vẻ mặt vẫn thẫn thờ: "Tôi có thể ngủ ở đây một lát được không?"

Phó Thừa nhìn cậu một lúc, đứng dậy, kéo chăn qua: “Được, cậu nghỉ ngơi trước đi.”

"Soạt" một cái, căn phòng tối sầm, Phó Thừa kéo rèm lại, ngồi lên ghế. Chấn thương là chuyện bình thường đối với họ, nhưng vết đỏ trên bụng Giang Tự Châu dường như khiến Phó Thừa vô cùng khó chịu.

Chăn bông của nhà khách không thoải mái lắm, hơi cứng, đắp lên người rất khó chịu, Giang Tự Châu không có thói quen ngủ giờ này, nhưng vẫn vén chăn chui vào.

Tư thế nằm thay đổi khiến cơn đau bụng càng rõ ràng hơn, Giang Tự Châu cũng không phải là người thích làm quá, cậu khó chịu cau mày, dùng tay ấn bụng, cố gắng chịu đựng, nghiêng người nhắm mắt lại.

Cậu có thể cảm nhận được đôi mắt ấm áp của Phó Thừa đang nhìn mình trong căn phòng không mấy sáng sủa.

Suy nghĩ của Giang Tự Châu hơi rối bời, cậu nhắm mắt lại, chợt nghe thấy tiếng than bất lực và tuyệt vọng của cô gái, cùng với khuôn mặt tươi cười của An Văn trong trí nhớ cậu.

Hai hình ảnh đan xen vào nhau khiến cậu không thể phân biệt được đó là thực hay mơ.

Tiếng gõ cửa đều đặn nhẹ nhàng vang lên, Phó Thừa lập tức đứng dậy đi tới mở cửa.

"Chào đội trưởng Phó!"

Người lính cứu hỏa này mới nhập ngũ năm ngoái, đây là lần đầu tiên họ gặp được lãnh đạo ở tuyến trên, ban đầu còn tưởng rằng là mấy người trung niên giống đội trưởng Lưu, ai ngờ lại là một người đàn ông trẻ tuổi và điềm tĩnh như Phó Thừa, anh đã dẫn đội tới đây hỗ trợ 2 tuần rồi.

Trong phòng rất tối, Phó Thừa hé cửa ra một khe nhỏ, hạ thấp giọng nói, như sợ làm phiền ai đó: “Sao thế?”

“Đội trưởng Lưu mời anh xuống nhà ăn dùng bữa.” Lính cứu hỏa vô thức nói nhỏ theo.

Phó Thừa đặt tay lên nắm cửa: “Thay tôi nói với đội trưởng Lưu, tôi không thể đến ăn tối được.”