Nghịch Hỏa

Chương 22




Đây là trung tâm thị trấn, người qua lại rất đông đúc, xe đạp không thể chạy nhanh, Giang Tự Châu ngồi ở ghế sau, nhìn chằm chằm vào tấm lưng rộng của Phó Thừa, cậu muốn đưa tay ôm lấy eo của anh, nhưng do dự một lúc vẫn không thực hiện.

Cảm giác này giống như thời gian trôi chậm lại, quay ngược về quá khứ, khi có gió thổi qua, áo phông của Phó Thừa phồng lên, thoang thoảng mùi bột giặt.

Phó Thừa đưa tay nghịch nghịch chuông xe, phát ra âm thanh rõ ràng, anh liếc nhìn Giang Tự Châu vẫn im lặng phía sau, hỏi: "Sao không ôm tôi?"

Giang Tự Châu do dự một lát, vừa định ôm lấy eo Phó Thừa thì một cậu nhóc chạy xe máy lướt qua.

Phó Thừa bóp phanh, Giang Tự Châu không kịp phản ứng, đầu đột nhiên đập vào lưng Phó Thừa, hai tay vô thức ôm lấy eo anh.

"Xin lỗi, có bị đụng đau không?" Phó Thừa hỏi khi cảm nhận được khuôn mặt Giang Tự Châu đập vào lưng mình.

Mũi của cậu bị đụng cho đau nhức, Giang Tự Châu khụt khịt, trầm giọng nói: "Không sao."

Xuyên qua lớp vải cotton mỏng, cậu có thể cảm nhận được cơ bụng săn chắc của Phó Thừa dưới lòng bàn tay mình. Ngón tay cậu cứng đờ không dám cử động, lúc Phó Thừa đỗ xe ở đầu cầu, tay của Giang Tự Châu đã mỏi nhừ.

"Xuống xe đi." Xe nghiêng đi, Phó Thừa chống một chân xuống đất, quay người nói.

Giang Tự Châu dường như sực tỉnh lại, hoảng hốt xuống xe.

Phó Thừa xuống xe, nhìn mũi Giang Tự Châu, đột nhiên anh hơi cúi người, đến gần mặt Giang Tự Châu.

Khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt được rút ngắn lại, Giang Tự Châu giật mình lùi về phía sau một bước, lắp bắp nhìn Phó Thừa: "Làm, làm gì vậy?"

Phó Thừa đưa tay, dùng ngón tay từ từ xoa xoa cái mũi cao cao của Giang Tự Châu, lực rất nhẹ, những vết chai mỏng trên đầu ngón tay cọ lên da thịt của Giang Tự Châu.

"Mũi đỏ như vậy có đau không?" Phó Thừa trầm giọng hỏi.

Giang Tự Châu lắc đầu, mặt nóng bừng: "Không đau."

Quen biết được một thời gian dài, anh phát hiện ra rằng Giang Tự Châu rất rụt rè, thường xuyên đỏ mặt mà không rõ lý do, cũng rất ngoan ngoãn.

"Vậy cậu đợi tôi ở đây, tôi đi qua mua trà sữa." Phó Thừa đỗ xe đạp, đi bộ đến quán trà sữa đối diện.

Phía bên kia con đường không rộng lắm có một quán trà sữa, Giang Tự Châu có thể nhìn thấy Phó Thừa quét mã thanh toán, anh cúi đầu xem điện thoại trong lúc chờ pha trà sữa.

Rõ ràng đây chỉ là một động tác bình thường, nhưng Giang Tự Châu hít một hơi thật sâu, cậu nhận ra rằng sự quan tâm của bản thân dành cho Phó Thừa ngày càng trở nên nghiêm túc.

"Nhảy đi! Ai không nhảy thì người đó làm cháu!"

Đột nhiên trên cầu có tiếng động, một giọng nói thô ráp hét lên, theo sau là nhiều âm thanh khác trộn lẫn với tiếng địa phương.

Giang Tự Châu nhìn về phía phát ra âm thanh, một nhóm người tụ tập ở rào chắn bên cạnh cầu, khoa tay múa chân nói gì đó.

Lòng Giang Tự Châu thắt lại, cậu vô thức đi về phía đầu kia, xuyên qua lớp trong lớp ngoài của đám đông, cậu mơ hồ nhìn thấy một cô gái trẻ đang đứng dựa vào thành cầu, khóc lóc thảm thiết.

"Muốn nhảy thì nhanh lên!" Trong đám người có một cô gái khoảng hai mươi tuổi giơ điện thoại di động lên, đang quay video: "Điện thoại sắp hết pin rồi đấy!"

"Xin nhường đường!" Giang Tự Châu đẩy mấy người xem ra, lách qua, đôi mắt kinh ngạc mở to.

Trước mặt cậu là một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, ăn mặc đơn giản, ôm một đứa bé trông chỉ mới mấy tháng tuổi, cô nhìn đám đông với ánh mắt bất lực và tuyệt vọng.

"Đừng nhảy!" Giang Tự Châu hét lên, "Không gì là không thể giải quyết được, cô lại đây trước đi."

Từ cách ăn mặc và cử chỉ của Giang Tự Châu, có thể thấy cậu không phải người trong thị trấn, cậu vừa mở miệng thì mọi người xung quanh đều nhìn sang.

"Đây là ai thế?" Một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi gắt gỏng nói, ánh mắt lộ vẻ phấn khích, "Đừng lo chuyện bao đồng!"

Giang Tự Châu không có ý định tranh cãi với bà cô này, cậu tiến lên một bước, đưa tay về phía cô gái: "Cô xuống trước đi, có gì từ từ nói."

"Đừng đến đây!" Cô gái không kiềm chế được mà hét lên, cô đã trèo qua khỏi rào chắn, chỉ đứng trên khoảnh nền đất nhô ra chứng 10cm, cô loạng choạng, bám vào rào chắn bằng 1 tay.

Giang Tự Châu dừng lại, giơ tay lên: "Tôi không đi lại đó đâu, người nhà của cô không có ở đây sao? Tôi có thể cho cô mượn điện thoại để gọi họ đến đón cô nhé."

Cô gái nghe đến người nhà thì khựng lại một lát, hốc mắt ươn ướt, lắc đầu lẩm bẩm: "Họ sẽ không tha thứ cho tôi đâu."

"Đứa trẻ này thật đáng thương, học giỏi nhưng lại có con hoang với người ta, mất mặt quá đi!" Một người phụ nữ đứng sau lắc đầu thở dài: "Cha mẹ nó đều là người thành thật, sao lại sinh ra đứa con như vậy chứ, đúng là đứa con gái làm xấu mặt cha mẹ!"

"Đừng nói nữa!" Giang Tự Châu hiếm khi tức giận: "Giữ miệng cho sạch sẽ chút đi!"

Người phụ nữ thấy xấu hổ khi bị Giang Tự Châu trừng mắt nhìn, bà ta lẩm bẩm: "Vốn dĩ chính là như vậy mà!"

Giọng nói của bà cô này không hề nhỏ, tất nhiên cô gái kia nghe được, cô gái cắn m.ôi dưới, cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng, nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa, sự do dự trong mắt cô đã hoàn toàn trở thành tuyệt vọng.

Cô đột nhiên ném đứa bé trong tay vào trong đám người, một người đàn ông đang đứng xem bỗng giật mình, vô thức đưa tay ra đỡ lấy đứa bé rồi cứ thế ôm luôn đứa bé vào lòng.

Biến cố xảy ra quá bất ngờ! Đứa bé òa lên một tiếng nức nở, cô gái nhìn thật kỹ đứa bé trong lòng người đàn ông kia, giây tiếp theo, cô đột nhiên buông bàn tay đang bám vào lan can ra.

"Cẩn thận!" Giang Tự Châu bay tới, tóm lấy cổ tay cô gái.

Lực rơi quá lớn của cô gái khiến Giang Tự Châu không giữ vững được trọng tâm, cơ thể cậu va đập vào rào chắn.

Cú va chạm mạnh khiến tầm nhìn của Giang Tự Châu tối sầm lại, cậu nghiến răng và nắm chặt cổ tay cô gái, nhưng cậu lại cảm nhận rõ ràng bàn tay của cô gái đang dần tuột ra khỏi lòng bàn tay mình.

"Mau tới đây giúp với!"

Một cảm giác tuyệt vọng mãnh liệt lan tràn trong lồ.ng ngực Giang Tự Châu, cánh tay cậu run rẩy vì dùng sức quá mức, sợ rằng trong vòng nửa phút nữa sẽ không giữ nổi mất.

Có hơn chục người đứng sau lưng cậu, nhưng không ai sẵn lòng bước tới giúp đỡ cậu.

Đột nhiên, một cánh tay khỏe mạnh từ bên cạnh duỗi ra, hơi thở quen thuộc phả vào mũi cậu.

Tất nhiên là Phó Thừa có kinh nghiệm hơn Giang Tự Châu rất nhiều, anh bắt lấy cánh tay cô gái, dùng tay còn lại đỡ nửa người cậu đang nhoài ra khỏi hàng rào, để Giang Tự Châu buông tay ra, sáu đó anh luồn tay qua nách cô gái rồi kéo lên.

Giang Tự Châu vội vàng buông ra, nghiêng người ôm chặt lấy anh, giúp Phó Thừa kéo cô gái lên.

Ngay khi chân cô gái chạm đất, cơ thể cô đổ rạp xuống rồi bật khóc.

Giang Tự Châu th.ở dốc, quần áo trên lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.