Kể từ sau lần gặp tại Linh Tiêu cung, Dực Thiên chưa lần nào gặp lại Thuỷ Bích, trong lòng
luôn chập chờn hình bóng của nàng, luôn luôn nghĩ về nàng, ngay cả luyện công cũng mất tập trung. Một cảm giác lạ lẫm luôn bao vây lấy hắn có
nhiều lúc còn tự đứng cười ngây ngô. Không biết giờ này nàng đang nghĩ
gì. Nàng có nghĩ về hắn như hắn đang nghĩ về nàng hay không.
*****Giao Trì******
Thiên Lam đang bám riết lấy Thuỷ Bích, không ngừng lảm nhảm.
- Thuỷ Bích tỷ tỷ đang làm gì vậy
-... ...
-Thuỷ Bích tỷ tỷ chúng ta lớn lên thật giống nhau.
-... .....
-Thuỷ Bích tỷ tỷ .....
Mặc kệ Thiên Lam một bên bám riết không buông, Thuỷ Bích chỉ im lặng mỉm
cười làm việc của mình. Gương mặt mĩ lệ vẫn không có chút biến hoá nào.
Tóc dài đen mượt rũ xuống bờ vai mảnh mai. Từ xa giống như một bức tranh diễm lệ, động lòng người.
-... ....
Thiên Lam sau một hồi bị bỏ mặt cũng không nản chí, cuối cùng liền tung ra hậu chiêu.
-Thuỷ Bích tỷ tỷ có thích Dực Thiên ca ca không?
Lần này Thiên Lam chiến thắng vang dội thành công làm cho Thuỷ Bích mặt đỏ
tới tận mang tai. Hắc hắc Thuỷ Bích tỷ tỷ lần này chết chắc rồi ha ha.
Thiên Lam thừa thắng xông lên tiếp tục truy đến cùng:
-Thuỷ Bích
tỷ tỷ có thích huynh ý không a? Hình như người ta thật thích tỷ nha, từ
hôm hai người gặp nhau ở Linh Tiêu Cung ai kia cứ hỏi thăm chuyện của tỷ hoài nha.
-Thật sao?
-Thật mà tỷ không tin muội liền dẫn tỷ đi gặp huynh ý nha...không nói gì nghĩa là đồng ý đi thôi.
Hắc hắc Thuỷ Bích tỷ tỷ sắp nhảy xuống hố rồi nha. Thiên Lam cảm thấy vô
cùng khoái trá, Dực Thiên ca ca nha Thiên Lam sẽ giúp huynh.Thiên Lam
kéo Thuỷ Bích mặt đỏ như trái gấc xuyên qua hành lang uốn lượn đi đến
Linh Tiêu Cung.
Sau hậu điện Linh Tiêu Cung, Dực Thiên đang luyện kiếm như mọi khi, khuôn mặt cương nghị toả ra khí thế ngút trời. Thuỷ
Bích vẫn sững người đứng đó nhìn hắn, môi bất giác nở nụ cười. Từ khi
nhìn thấy hắn, nàng biết mình đối với hắn là nhất kiến chung tình, chỉ
là không biết hắn đối với mình như thế nào mà thôi. Khi nghe Thiên Lam
nói hắn cũng thích mình, tim nàng không nhịn được đập loạn vài nhịp.
Dường như cảm nhận được có người đến, Dực Thiên quay đầu. Đập vào mắt hắn là
bóng dáng ngày nhớ đêm mong. Hắn mỉm cười như ánh dương ấm áp. Thuỷ Bích không nhịn được tim đập loạn xạ, má lại nhiễm một tầng hồng.
Bỗng
một bàn tay bọc lấy tay nàng nàng sững sờ đôi lát rồi ôn nhu nhìn
hắn, duyên phận nghịch thiên từ đây đã bắt đầu mà kết quả chính là một
tấm bi kịch đau thương.