Ban đầu, mối đe dọa lớn nhất của Băng Phách chính là nó giống như một hố đen, có thể hút sạch tinh khí và linh lực của mọi sinh vật xung quanh.
Nhưng bây giờ, khi viên Thất Tinh Đan bị Băng Phách nuốt chửng, khí tức của Băng Phách đình trệ lại trong thoáng chốc, rồi toàn bộ khí lưu như xoay chuyển đảo ngược lại, giống như một chiếc quạt khổng lồ đột ngột dừng lại, rồi bất ngờ quay ngược lại.
Hoắc Quân Tiêu, người đang bảo vệ Bạch Kha bên trên Băng Phách, chỉ cảm thấy lực đạo khổng lồ đang kìm giữ họ chợt nhẹ đi, trước khi kịp phản ứng, một luồng linh lực mạnh mẽ đến nỗi hắn gần như không thể chịu nổi đã tràn ra từ Băng Phách, đổ dồn vào cơ thể hắn.
Linh lực ấy dày đặc, mang theo chút tà khí, khiến kinh mạch toàn thân hắn đau đớn căng trướng khôn tả, cảm giác như bị người ta nhét một miếng cơm to vào miệng, không nuốt nổi cũng không phun ra được, làm lồng ngực như muốn nứt toác, cố tình còn có người nào đó không ngừng tiếp tục nhét thêm một đống thức ăn vào trong miệng, buộc hắn phải nuốt xuống.
Nhưng ngay sau đó, hắn nhận ra mình không phải là người duy nhất gặp phải tình huống này, hắn cố gắng chịu đựng cơn đau, vận khí nhanh chóng, cưỡng ép dòng linh lực đang tràn vào cơ thể chạy theo các kinh mạch, dẫn dắt chúng theo trình tự kinh mạch chính xác. Đồng thời, ngón tay hắn dò theo các đại huyệt quanh thân Bạch Kha, chỉ cần chạm nhẹ, thậm chí không cần tập trung tinh thần cũng đủ để cảm nhận dòng linh lực cuộn trào mạnh mẽ dưới da thịt của y.
Tu vi của Hoắc Quân Tiêu vốn đã rất cao, linh lực trong cơ thể cũng dồi dào, nên khi linh lực tràn vào càng nhiều, dòng chảy trong cơ thể hắn càng trở nên trì trệ, nhưng Bạch Kha thì khác, dù y có chút tu vi, nhưng so với Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền, tu vi của y chẳng khác gì một lớp nước mỏng đọng ở đáy thùng lớn, ít đến mức có thể bỏ qua.
Vì vậy, dòng linh lực cuồn cuộn tràn vào cơ thể y mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, tựa như trăm sông đổ về biển lớn.
Bên ngoài Băng Phách, Dư Hiền và Ổ Nam vừa đến cũng gặp phải tình huống tương tự, kể cả những đệ tử trẻ tuổi được Dư Hiền bảo vệ họ đều cảm nhận được vô số linh lực từ trên cao đổ xuống, không chút thương lượng mà tràn vào cơ thể họ.
Khi cảm nhận được dòng linh lực chảy trong kinh mạch, Dư Hiền nhíu mày, ông và Hoắc Quân Tiêu cùng phản ứng, cố gắng dẫn dắt dòng linh lực tràn vào theo đúng trật tự kinh mạch, cho chúng chảy theo các con đường nhất định.
Được bồi bổ một lượng linh lực lớn như vậy, thoạt nhìn không phải chuyện xấu, ngược lại còn giống như từ trên trời rơi xuống một bữa tiệc linh khí.
Nhưng sắc mặt của Dư Hiền lại không mấy khả quan, bởi trong dòng linh lực này, có tà khí ô uế từ Băng Phách, nếu tâm tính không đủ vững vàng, người ta rất dễ trong quá trình tăng trưởng linh khí đột ngột mà tẩu hỏa nhập ma, sa vào tà đạo. Những người có kinh nghiệm như họ còn đỡ, nhưng đám đệ tử trẻ tuổi kia thì không biết thế nào, ai biết sẽ có bao nhiêu người xuất hiện tình huống này.
Lâm Kiệt là người đầu tiên lên tiếng, cậu nỗ lực kiểm soát dòng linh lực cuồng bạo trong cơ thể, hô lớn với Dư Hiền: "Lão tổ, chuyện gì xảy ra vậy? Ta cảm thấy mình không kiểm soát nổi nữa rồi!"
Ổ Nam cũng nhíu mày, nhìn về phía Dư Hiền. Hắn đã từng trải qua tẩu hỏa nhập ma, lại phát điên suốt hàng ngàn năm, nên đối với việc linh lực tràn vào cơ thể, hắn cực kỳ cảnh giác, như người từng bị rắn cắn thì sợ cả dây thừng trong mười năm.
Dư Hiền chuẩn bị trả lời thì nghe thấy tiếng động ở phía xa, ông quay đầu nhìn, thấy các trưởng lão của Hằng Thiên Môn, những kẻ trước đó bị Ổ Nam làm trọng thương, phế bỏ tu vi, bây giờ lại đột nhiên cử động.
Ông thầm cảm thấy không ổn, dòng linh lực này đã đến chỗ bọn họ, tất nhiên cũng có thể đến được chỗ của người Hằng Thiên Môn, mấy cái làm bậy này vừa mới yên tĩnh được một chút, nếu thật sự tiếp nhận nhiều linh lực như vậy, linh đài khí hải trong cơ thể chúng lại tràn đầy, không chừng sẽ khôi phục lại, huống hồ trong dòng linh lực này còn chứa đầy tà khí của Băng Phách. Tràn vào cơ thể của bọn chúng thì chẳng khác gì tà khí lại chồng tà khí, không làm bậy mới có quỷ!
Vì vậy, Dư Hiền giương ngang kiếm, dựng lên một tấm màn chắn, cưỡng ép ngăn chặn dòng linh lực dồi dào kia.
Ông cố gắng chống đỡ, sau đó quay sang Lâm Kiệt: "Ngươi còn nhớ kết luận chúng ta đã thương nghị trong bí cảnh của tiểu tử Quân Tiêu không?"
Lâm Kiệt nhất thời không nhớ ra, lắc đầu, còn Ổ Nam thì càng hoàn toàn không biết.
"Cụ thể ta sẽ nói sau với ngươi." Dư Hiền nói với Ổ Nam, rồi tiếp tục: "Nói tóm lại, khi đó chúng ta phát hiện từ sau khi tên đầu đá ấy bước ra từ Tam Thanh Trì, Băng Phách đã bắt đầu có biến động, mà điều duy nhất khác thường trên người hắn chính là viên Thất Tinh Đan trong cơ thể—vậy nên có thể kết luận rằng, Thất Tinh Đan có khả năng ảnh hưởng đến Băng Phách."
"Như thế nào—" Lâm Kiệt cố gắng điều hòa dòng linh lực đang tắc nghẽn trong kinh mạch, hỏi: "Ảnh hưởng kiểu gì? Thất Tinh Đan vốn đã có dược tính tà khí, chẳng lẽ ảnh hưởng là tà càng thêm tà, chẳng theo quy luật gì, lúc hút, lúc xả?"
"Tác dụng của Thất Tinh Đan sau khi luyện thành là gì? Là khiến linh lực của người chủ tăng lên gấp đôi trong giai đoạn đầu, đến một mức độ nhất định thì kinh mạch đảo lộn, khí huyết nghịch hành." Dư Hiền ổn định trường kiếm trong tay, nói: "Băng Phách từ đầu đến cuối đều không giống vật chết, nói là chủ thể của Thất Tinh Đan cũng không quá đáng. Mà đặc điểm của Thất Tinh Đan là tu vi càng cao, ảnh hưởng càng lớn, tu vi càng thấp, ảnh hưởng càng ít. Băng Phách làm chủ thể, linh lực quá dồi dào, tu vi quá cao, tự nhiên chịu ảnh hưởng rất lớn, cho nên—"
Ổ Nam tuy rằng không biết trước sự tình, nhưng khi nghe ông nói như vậy, lập tức lĩnh ngộ ra đạo lý trong đó: "Cho nên Thất Tinh Đan này trực tiếp nhảy vọt qua bước ban đầu, mang toàn bộ kinh mạch nghịch chuyển, khí huyết đảo ngược trong Băng Phách?"
"Đúng!" Dư Hiền gật gật đầu: "Đúng là ta cảm thấy như vậy, cho nên lúc Băng Phách này hoàn toàn đảo ngược, vốn dĩ là thứ hấp thụ linh khí, nhưng lúc này lại là thứ phóng linh khí."
Lâm Kiệt chen vào: "Kia không phải là tất cả đều vui vẻ sao?! Chờ khi nó phóng cho linh lực cạn kiệt, sẽ không còn là tà vật nữa, biến thành một hòn đá phế vật!"
Ổ Nam hơi cau mày, lắc lắc đầu: "Không phải đơn giản như thế."
"Ừm—" Dư Hiền nói: "Nói thì dễ, nhưng linh lực của Băng Phách sâu cạn ra sao đến giờ vẫn chưa ai rõ, không biết khi nào mới có thể kết thúc. Nếu cứ để nó tản mát như thế, ngược lại sẽ gây ra vấn đề lớn. Kia đều là thế giới của những người bình thường, không giống như ở Hằng Thiên Môn này, nơi mọi thứ đều được bảo vệ bằng cấm chế. Họ sẽ không chịu nổi sự hỗn loạn này đâu. Chỉ có cách giữ toàn bộ linh lực vô tận này tại chỗ..."
Còn chưa kịp nói xong, Ổ Nam đã lao mình lên không trung, tà áo xanh đậm của hắn phấp phới trong gió, nhanh chóng triệu hồi linh bút, bắt đầu vẽ phù văn, nơi đầu bút chạm đến, liền lóe lên kim quang rực rỡ lưu chuyển.
Hắn vẽ ra một đạo phù văn phức tạp với tốc độ cực nhanh, rồi giơ tay đẩy phù văn đó vào một vị trí nhất định, sau đó quay sang Dư Hiền gọi lớn: "Sư tổ!"
Dư Hiền không cần hắn phải mở miệng, đã hiểu ngay ý định của hắn, lập tức phi thân bay đến nơi phù văn rơi xuống, giữ vị trí điểm đầu của pháp trận.
Thấy Dư Hiền đã ở vị trí cần thiết, Ổ Nam không ngừng tay, tiếp tục vẽ một đạo phù văn khác, rồi đánh nó về phía một điểm khác. Sau đó, không nói một lời, hắn quét tay với linh bút, cuốn theo Lâm Kiệt và những đệ tử trẻ tuổi khác vào vị trí của phù văn.
Hai điểm đã định, hắn tiếp tục vẽ đạo phù văn thứ ba, sau khi hoàn thành, hắn phi thân tự mình đáp xuống điểm còn lại.
Khi pháp trận đã thành, lấy ba điểm làm chuẩn, từ trên trời xuống dưới đất, một chiếc chuông vàng khổng lồ lật ngược xuất hiện, bao trùm chặt chẽ toàn bộ bọn họ và Băng Phách vào trong.
Pháp trận mà Ổ Nam lập nên vô cùng phù hợp với tình thế cục diện hiện tại. Ba điểm của phù văn cần một lượng linh lực rất lớn để duy trì chiếc chuông vàng lật ngược này, và linh lực ấy lại đến từ chính cơ thể của họ, điều này tạo ra một trạng thái cân bằng tạm thời với dòng linh lực đang tràn ngập không ngừng.
Tuy nhiên, sự cân bằng này không phải là tuyệt đối, chỉ là tương đối mà thôi.
Vì tốc độ tiêu hao linh lực của pháp trận không thể nhanh bằng tốc độ linh lực tuôn trào từ Băng Phách, nên nó chỉ có thể duy trì trong một thời gian ngắn, tạo cho họ một khoảng thời gian để điều chỉnh.
Trên Băng Phách, dòng linh lực mạnh mẽ nhất vẫn không ngừng tràn vào cơ thể của Bạch Kha. Khi lực cản quanh họ giảm bớt, Hoắc Quân Tiêu lập tức định đưa Bạch Kha ra khỏi trung tâm của Băng Phách, nhưng ngay lúc hắn đang bảo vệ kinh mạch của Bạch Kha, đang muốn đứng dậy, hắn nhận ra lông mày vốn đang nhíu chặt của Bạch Kha dần giãn ra.
Các cơ bắp vốn căng cứng cũng dần thả lỏng, lượng linh lực hùng hậu đến mức không ai chịu nổi lại trở thành liều thuốc làm dịu đối với Bạch Kha.
Phản ứng này khiến Hoắc Quân Tiêu phải ngừng lại, bởi lẽ điều hắn quan tâm nhất là sự sống chết của Bạch Kha, nếu như dòng linh lực dữ dội này tạm thời có lợi cho y, hắn sẽ không ngại chịu đựng cơn đau kinh khủng để ở lại cùng y.
Bạch Kha như muốn nuốt trọn toàn bộ sức mạnh tu luyện một đời đã bị hủy diệt trên Băng Phách từ ngàn năm trước, linh lực càng lúc càng nhiều.
Về sau, Hoắc Quân Tiêu chỉ có thể nghi ngờ liệu có phải vì Thất Tinh Đan từng tồn tại trong cơ thể Bạch Kha, để lại một phần dược lực, khiến cho Bạch Kha càng lúc càng giống như một viên Thất Tinh Đan sống động, hút lấy toàn bộ linh lực từ Băng Phách.
Hoắc Quân Tiêu cảm nhận rõ ràng rằng dòng linh lực chảy vào cơ thể hắn đã giảm bớt nhiều, không còn khiến kinh mạch đau đớn đến tột cùng nữa.
Dù vậy, hắn vẫn không quan tâm, chỉ vừa điều khiển linh lực trong cơ thể, vừa dán mắt không chớp vào Bạch Kha, chỉ chờ khi y có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào, dù chỉ là nhíu mày, hắn sẽ lập tức đưa y ra khỏi Băng Phách.
Nhưng khi linh lực trong cơ thể Bạch Kha ngày càng dồi dào, dung mạo của y cũng bắt đầu thay đổi—
Trước đó, Hoắc Quân Tiêu đã ngụy trang cho Bạch Kha thành Bạch Linh Trần hồi thiếu niên, tuy rằng Lâm Kiệt và những đệ tử khác không nhận ra vấn đề, chỉ cảm thấy Bạch Kha như đã đổi một khuôn mặt khác, nhưng Hoắc Quân Tiêu thì rõ ràng nhận ra đó là hiệu quả của thuật pháp chồng chất.
Nhưng lúc này, hắn trơ mắt nhìn cảm giác do thuật pháp mang lại từng chút một phai nhạt, và sự thay đổi trên dung mạo của Bạch Kha không phải là hoàn toàn khác biệt nghiêng trời lệch đất, đôi mắt mù lòa cùng với những vết máu quanh mắt của y không xuất hiện, nhưng trong mắt Hoắc Quân Tiêu, sự thay đổi đó giống như có ai đó đã chỉnh sửa lại khuôn mặt mang hơi thở thiếu niên kia.
Mặt mày trở nên trưởng thành hơn, góc cạnh hơn, mái tóc đen, làn da trắng, khuôn mặt thanh tú với gò má thon gầy.
Y đã mất đi một chút vẻ ngây ngô của thiếu niên, thay vào đó là một khí chất lạnh lẽo...
Khiến người ta liên tưởng đến cảnh tuyết trắng mênh mang ngập tràn trên đỉnh núi Vân Phù Cung.
Dù nhắm mắt lại, Hoắc Quân Tiêu cũng có thể phác họa miêu tả ra được—
Đó chính là gương mặt của Bạch Linh Trần.