Nhóm người này đối mặt với cái tà mộc bất tử bất diệt mà không biết phải làm gì, nhưng cây tà mộc đó thì chẳng hề quan tâm chút nào. Chỉ thấy nó ngày càng điên cuồng, dường như muốn khuấy đảo cả khu rừng rậm rộng trăm dặm này, hút cạn sinh linh bên trong rừng.
Những chạc cây như nặng ngàn cân đập mạnh xuống đất phát ra âm thanh "bốp" vang dội, tiếp đó là tiếng đá sỏi vỡ vụn, nghe như những ngôi nhà bị nổ tung liên tiếp ngay bên cạnh tai.
Âm thanh chói tai liên hồi khiến tim mọi người đập dồn dập, gần như ép đến mức khiến người ta thần kinh suy nhược.
Đối với các đại năng như Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền thì không có gì đáng sợ uy hiếp, chỉ khổ đám đệ tử yếu ớt như con gà, bọn họ vốn dĩ chỉ quen tu tập và rèn luyện trong các môn phái, chưa bao giờ gặp phải cảnh tượng như thế này.
Bọn họ chỉ bản năng cảm thấy Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền mạnh hơn mình rất nhiều, nhưng không có khái niệm cụ thể, cũng không biết hai người đó có bao nhiêu phần tự tin đối phó với cây tà mộc này, cho nên dù được hai người bảo vệ sau lưng, họ vẫn không dám nhúc nhích, vừa muốn giúp đỡ lại vừa không dám, cùng lúc còn lo sợ rằng mình sẽ bị nhánh cây tà mộc đó chụp một cái mà toi đời và bị hút khô, vô cùng khốn khổ.
Hằng Thiên Môn thu nhận rất nhiều đệ tử mới, ngoài một số trường hợp đặc thù hoặc bất ngờ, hầu hết đều tham gia đại hội thí luyện, so với các môn phái khác, đội ngũ của bọn họ có thể xem như khổng lồ, hơn nữa cộng thêm đệ tử của hai phái Huyền Vi và Trường Lăng, tổng cộng có gần một trăm người theo con đường qua cổng Chu Tước mà đi vào đây.
Vì nhiều ngã rẽ nên họ đã chia thành nhiều đội nhỏ. Lúc này, bị trận pháp Cửu Sát của Hằng Thiên Môn dùng ảo cảnh dẫn dụ, họ lại càng phân tán rải rác hơn. Gần như mỗi phút trôi qua, lại có một hai đệ tử nhỏ vừa thoát khỏi ảo cảnh, còn chưa tỉnh táo hẳn đã loạng choạng xông vào. Có lúc là một hai người, có khi là tốp ba tốp năm người cùng nhóm.
Dư Hiền và Hoắc Quân Tiêu không ngừng phải chém những nhánh cây tà mộc, cứu đệ tử bị dẫn dụ, vừa ném họ vào đám đông như gà con phía sau. Mới vừa xử lý xong một nhóm, nhánh cây mới đã mọc ra, lại tiếp tục xông vào nhóm đệ tử mới.
Nhưng cách này chỉ giữ được sự an toàn trong chốc lát, vì dường như cây tà ác vẫn không ngừng sinh trưởng.
Khi số người trong khu vực này càng ngày càng đông, linh khí sinh ra càng nặng, cây tà mộc càng ngày càng trở nên khó đối phó, tốc độ sinh trưởng càng nhanh, nhánh cây cũng càng dài.
Có hai tiểu đệ tử tự tìm đường chết, tự cho là mình thông minh có thể sử dụng pháp trận để đối phó với cây tà mộc, kết quả là tự đưa mình vào cửa tử. Dư Hiền và Hoắc Quân Tiêu bên này vừa mới cứu xong một nhóm lớn, chưa kịp chạy đến thì hai người đó đã bị hai nhánh cây to lớn quấn chặt.
Hoắc Quân Tiêu lắc mình qua, cứu họ về nhưng một cánh tay của hai người đã bị hút sạch máu thịt, máu tươi đầm đìa, đau đớn kêu gào. Vết cắt ở bả vai lộ ra xương trắng, tổn thương đến mức sắp thối rữa.
Nhìn thấy cảnh này, những đệ tử khác sợ hãi đến dựng cả tóc gáy, vai co lại, như thỏ con sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Vừa phải chăm sóc đại đội, vừa phải chống đỡ những nhánh cây cứng cáp không ngừng quét tới, lại còn phải kéo những đệ tử mới xông vào ra khỏi nguy hiểm, Dư Hiền bận đến mức đầu như muốn nổ tung.
Lăn lộn một hồi lâu, nhìn phía sau một biển đầu người mênh mông, Lâm Kiệt phụ trách đếm người hướng Hoắc Quân Tiêu nói: "Còn thiếu hai người nữa!"
Vừa dứt lời, Hoắc Quân Tiêu trên không trung lập tức vung kiếm, luồng kiếm khí dài đâm xuống, kim quang lóe lên, chém đôi cây tà mộc thành hai nửa, cả người lướt qua giữa thân cây, kéo thêm hai con gà nữa rồi lao về như một cơn gió.
Hai con gà nhỏ vừa rơi xuống đất Lâm Kiệt lập tức hét lên: "Bây giờ là đủ rồi!"
Dư Hiền và Hoắc Quân Tiêu một bên kiếm quang không ngừng, một bên vạch một đạo tường kiếm khí, ánh mắt trao đổi ý nghĩ với nhau.
"Không được! Ngay cả thời gian bày kết giới cũng không có!" Dư Hiền cau mày, mắt không rời những nhánh cây liên tục tấn công tới, nói với Hoắc Quân Tiêu.
Hoắc Quân Tiêu cũng có vẻ mặt lạnh lẽo, đáp: "Dù sao cũng phải nghĩ ra cách ngăn nó mọc nhánh mới và làm lành cành bị đứt."
Những nhánh cây bị đạo kiếm khí chặt đứt liên tục biến thành từng đám khói đen, rồi bị gió cuốn về phía thân cây chính của cây tà mộc, sau đó những nhánh mới lại mọc ra liên tục.
Quan sát một lúc, Hoắc Quân Tiêu nói với Dư Hiền: "Cá mặn sư tổ, nếu chúng ta có thể ngăn khói đen quay lại thân cây, có lẽ nó sẽ không mọc thêm nhánh mới."
Dư Hiền nhìn qua hai lần rồi gật đầu: "Nếu muốn nhốt tất cả khói đen lại—"
"Phải, sư tổ chặt nhánh, ta gom khói đen." Hoắc Quân Tiêu nói xong, liếc nhìn cây tà mộc, rồi buông Bạch Kha từ trong lòng ngực vẫn luôn không buông, giao y cho Lâm Kiệt bảo vệ.
Sau đó, hai người họ đồng loạt lao lên trời, phối hợp nhịp nhàng ăn ý như hai tia sao băng giữa ban ngày.
Dư Hiền giống như lười biếng tay cũng không buồn động, không thèm phô trương chiêu thức, chỉ đưa tay, lấy mũi kiếm làm bút, không gian làm giấy, mạnh mẽ vẽ ra những ký tự kim quang. Kiếm vung tới đâu, nơi đó sáng lên ánh vàng chói lóa, như rồng bay phượng múa quanh cây tà mộc, trong nhát mắt, vô số cành cây bị chặt đứt.
Như trước, những nhánh cây bị chặt đứt liền hóa thành khói đen và lao nhanh về phía thân cây chính.
Nhưng lần này, một bóng người nhanh đến mức gần như không thấy rõ lướt qua giữa những đám khói đen, hành động như ma quỷ, vừa nhanh vừa chính xác, hắn vung trường kiếm cực nhanh, trực tiếp vòng quanh tạo thành một bức tường vây quanh thân cây tà mộc, chặn tất cả khói đen bên ngoài.
Ngay sau đó, chỉ nghe tiếng Hoắc Quân Tiêu khẽ quát, bức tường kiếm phát ra kim quang mạnh mẽ, tiếng âm thanh kim loại va chạm, thổi bay những đám khói đen dày đặc ra xa mấy chục mét, rồi sau đó bức tường kiếm co lại, gom toàn bộ khói đen bên ngoài vào cuối cùng tạo thành một quả cầu lớn.
Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền phối hợp, khiến quả cầu khói đen càng lúc càng lớn, đến khi nó to đến mức có thể nghiền nát cả một vùng rừng rậm, thì nhánh cây tà ác đã bị chặt sạch, không còn nhánh nào có thể tái sinh, chỉ để lại thân cây trụi lủi, không còn cách nào tác oai tác quái.
"ThànhDư Hiền giơ cao thanh trường kiếm, vẩy sạch nhựa cây dính nhớp, thứ nhựa có màu đỏ nâu đen xì, bốc mùi thối nồng nặc của xác chết và máu sắt rỉ, khiến người ta buồn nôn.
Dư Hiền nhíu mày có chút ghét bỏ ném một đạo phù ra để thanh tẩy thanh kiếm, sau đó mới thu lại, rồi lắc mình tới bên cạnh Hoắc Quân Tiêu.
Hoắc Quân Tiêu lúc này đang nâng một tay lên, liên tục dùng khí kình hóa giải quả cầu khói đen khổng lồ cuồn cuộn này.
Quả cầu khói đen gặp ánh sáng như tuyết gặp mặt trời, càng ngày càng nhỏ, và biến mất dần dần, cuối cùng bị Hoắc Quân Tiêu hoàn toàn tiêu hủy.
Ngay khi khói đen biến mất, cây tà mộc cũng như mất đi sức sống cuối cùng, nhanh chóng héo úa.
Cái cây khổng lồ ngay lập tức trở nên khô héo và giòn rụm, rơi xuống một xác vỏ cây.
Lúc này, nhìn cây tà mộc chẳng khác gì một con rắn đang lột da, hoàn toàn phù hợp với tên gọi "huyết thú" của nó.
Chỉ là khi lớp vỏ rắn như vậy rơi xuống đất, thứ bên trong lộ ra khiến người ta không khỏi rùng mình.
Đám gà con nguyên bản bị vây vào một góc khi thấy tà mộc bị chặt thành trụi lủi, bèn rụt cổ quan sát trong im lặng thêm một lúc, khi không thấy động tĩnh đáng ngại nào mới từ từ tụ lại gần chỗ Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền.
Lâm Kiệt vừa mới nửa ôm nửa kéo Bạch Kha đến bên cạnh Hoắc Quân Tiêu, thì đã bị Hoăc Quân Tiêu trực tiếp ôm Bạch Kha, cẩn thận che chở, dường như sợ có thêm biến cố xảy ra.
Khi cả nhóm vừa ổn định lại, lớp vỏ cây khô rụm phát ra những âm thanh "rắc rắc", rồi ngay lập tức nứt toác và vỡ thành từng mảnh rơi xuống đất.
Lúc này họ mới trực diện đối mặt với phần lõi của tà mộc, và chỉ cần một cái nhìn thoáng qua cũng đủ để khiến một đám gà con chưa từng trải sự đời bị dọa cho đứng hình, có vài kẻ sức chịu đựng không tốt, sau khi kinh hãi đứng đờ một lúc, thậm chí còn quay người lại nôn mửa không ngừng.
Trong giây lát, tiếng nôn khan vang lên liên tiếp.
Lõi của tà mộc mềm mại hơn nhiều so với vẻ ngoài với lớp vỏ cây trước đó, trông như một sợi dây leo thô to thiếu da thịt, dường như chỉ cần chém một nhát là chất lỏng sẽ chảy ra.
Nhưng bề mặt của dây leo thô này không trơn nhẵn, cũng không có các mạch như sợi hoặc gai như dây leo bình thường, thay vào đó là những khối u tròn như kinh mạch đầy rẫy, dày đặc đến mức khiến người ta sởn gai ốc, làm người ta đều nổi hết da gà lên, tụ thành từng mảng rơi xuống mặt đất.
Nếu những khối u đó chỉ là những khối tròn trông giống như bướu thịt, không có gì khác, cùng lắm chỉ khiến ai đó mắc chứng sợ lỗ bị dày vò không muốn ăn vài ba ngày, chứ không đến mức nôn mửa ngay tại chỗ.
Nhưng những khối u nhô lên đó không phải là gì khác, mà là những khuôn mặt người.
Lõi của tà mộc, phần dây leo thô ráp đó, chi chít những khuôn mặt người nhô ra.
Đó là một cảnh tượng kinh hoàng như thế nào, ngay cả những đệ tử từ các môn phái lớn đã từng trải nhiều chuyện cũng chưa bao giờ thấy thứ tà vật nào kinh khủng đến vậy.
Hai môn phái nhỏ như Trường Lăng và Huyền Vi, không quá nghiêm khắc với việc tu luyện của đệ tử, hầu hết đệ tử xuất thân từ những đứa trẻ mồ côi hoặc nghèo khó, ngày thường chưa từng trải qua những cuộc thử luyện khốc liệt, giờ đây chứng kiến tà mộc này đều vô thức quay lưng lại, không dám nhìn thêm lần thứ hai, như thể chỉ cần nhìn thêm chút nữa, họ sẽ bị ác mộng đeo bám suốt một thời gian dài.
Đệ tử của Hằng Thiên Môn thì khác, bình thường đã từng được sư huynh và sư phụ dẫn đến Vạn Triều Cốc để rèn luyện. Tuy chỉ là một khu vực nhỏ, mức độ nguy hiểm hung tàn không thể so sánh với đại hội thí luyện lần này, nhưng ít ra tốt xấu gì họ cũng đã trải qua đôi chút. Vì vậy, phản ứng của họ không mạnh mẽ như đệ tử của Trường Lăng và Huyền Vi. Ban đầu, khi nhìn thấy tà mộc, họ có chút chùn bước, nhưng ngay sau đó nhớ đến thân phận đệ tử của đại phái Hằng Thiên Môn, nên cố gắng chịu đựng sự khó chịu, gắng gượng không quay đầu.
Chỉ là khi nhìn thêm vài cái, các đệ tử Hằng Thiên Môn đều trừng lớn hai mắt, khuôn mặt hiện lên vẻ cực kỳ kinh hoàng. So với Trường Lăng và Huyền Vi, sự kinh hãi của họ chỉ có hơn chứ không kém.
Sau một khoảng lặng chết chóc, cuối cùng có một đệ tử lên tiếng phá tan bầu không khí ngột ngạt hít thở không thông đó.
"Đó... đó... đó là Tử Kính sư huynh phải không?! A Khải, lại đây xem đi! Đó có phải Tử Kính sư huynh không?! Ta không nhìn nhầm chứ?! Trời ơi! Đây là thứ quái quỷ gì vậy! Tại sao mặt của Tử Kính sư huynh lại ở trên tà vật này?! Huynh ấy... huynh ấy không phải đã mất tích mấy tháng rồi sao?!"
Câu nói lắp bắp ấy như giọt nước nhỏ vào chảo dầu nóng, nháy mắt bắn ra vô số tiếng vang sôi trào, lập tức khiến đám đệ tử Hằng Thiên Môn như bùng nổ, ai nấy đều kêu lên kinh hoàng.
"Đó là A Ly sư tỷ! Vũ Thần! Ta thấy A Ly sư tỷ!"
"Còn có Tử Tức sư huynh!"
"Ta cũng thấy rồi!"
"Ở bên này, còn ở bên này nữa, các ngươi lại xem đi! Đây chẳng phải là các sư huynh đệ nhập môn trước chúng ta sao? Ta không nhớ tên, nhưng trông rất quen!"
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?!"
Những cái tên quen thuộc cứ lần lượt được gọi lên trong những câu nói hỗn loạn, mỗi lần một cái tên vang lên, đều khiến một phần nhóm người kêu lên kinh hoàng.
Khi những khuôn mặt quen thuộc được nhận ra ngày càng nhiều, âm thanh hỗn loạn tựa như nước sôi dần nhỏ lại, cuối cùng rơi vào im lặng.
Tất cả những đệ tử trẻ tuổi mới nhập môn của Hằng Thiên Môn đều rơi vào trạng thái sợ hãi và rùng mình tột độ, một đệ tử thì thầm: "Những gương mặt trên thân cây tà mộc này... hình như, hình như đều là đệ tử của phái ta... Có người cùng nhập môn với chúng ta rồi sau đó biến mất, cũng có người đã nhập môn từ lâu. Các ngươi, các ngươi còn nhớ từng có một nhóm đệ tử, sau khi được thu nhận vào môn phái thì chẳng ai còn thấy họ nữa không? Các ngươi nói xem, họ sẽ ở đâu? Có phải... có phải là ở đây không?"
Giọng nói của tiểu đệ tử này rất nhỏ, mang theo sự run rẩy do sợ hãi, ngắt quãng từng chút một, dường như bất cứ lúc nào cũng không còn đủ sức để thốt ra lời tiếp theo.
Nhưng tất cả mọi người có mặt, bao gồm cả đệ tử của hai phái Trường Lăng và Huyền Vi, đều nghe thấy rõ.
Trong khoảnh khắc đó, sự lạnh lẽo tràn qua sống lưng của tất cả các tiểu đệ tử. Không một ai có thể trả lời câu hỏi cuối cùng kia.
Chỉ có Dư Hiền, tay chắp sau lưng, khuôn mặt đầy vẻ u buồn nhìn vào những gương mặt trên cây, sâu kín thở dài một tiếng, giọng nói già nua khàn đục như tiếng vọng trong gió, thì thầm: "Hằng Thiên Môn này... tạo nghiệt..."
Trong khi đám đông vẫn lặng lẽ nhìn thân cây tà mộc, cái lạnh len lỏi vào tận xương cốt, khiến họ kinh sợ không biết phải làm gì, thì có một đệ tử đột nhiên động đậy, tách khỏi đám đông, không chút ngại ngần mà nhìn thẳng vào những gương mặt trên tà mộc, nhìn kỹ từ trên xuống dưới, vừa xem xét vừa bước đi mặt vô biểu tình, từng bước từng bước chậm rãi dọc theo thân cây to lớn mà mười người cũng không ôm hết.
Người đó không ai khác chính là Lâm Kiệt.
Lúc này, khuôn mặt cậu nhợt nhạt như tro tàn, không còn chút sắc máu, biểu cảm nặng nề đến cực độ, hoàn toàn khác xa với dáng vẻ bông đùa thường ngày, giống như linh hồn đã bị ai đó đánh cắp vậy.
Nhưng nói là đổi hồn, chi bằng nói cậu đã mất hồn thì đúng hơn.
Cả người cậu như một vong hồn lang thang bên cạnh tà mộc, trong mắt không còn tồn tại ai khác, chỉ còn những gương mặt trắng bệch đến đáng sợ trên thân cây, không biết cậu đang tìm kiếm thứ gì.
Cuối cùng, sau khi đi được hơn nửa vòng quanh cây tà mộc, Lâm Kiệt dừng lại bước chân. Động tác ngừng lại ấy có phần cứng nhắc, như thể đã không còn đủ sức để nhấc chân lên nữa, mỗi cử động đều trở nên vô cùng khó khăn.
Ánh mắt cậu chăm chú nhìn vào một điểm nào đó trên thân cây tà mộc. Dưới gốc cây, đứng lặng như một tấm bia mộ, lặng lẽ đầy bi thống.
Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền nhìn theo ánh mắt của cậu, liền thấy ở vị trí cao ngang tầm nửa người, có một gương mặt của một cô gái. Gương mặt đó, giống như những gương mặt của vô số thi thể khác, không còn chút sắc hồng, trắng bệch đến mức gần như xanh tái, đôi môi nứt nẻ hơi hé mở, nơi khóe miệng còn vệt máu khô đã sẫm lại.
Nếu còn sống, cô gái ấy hẳn là một người hoạt bát năng động, vì nàng có một đôi mắt hình hạnh nhân, hình dạng rất đẹp, giống như mắt mèo.
Nếu không vì con ngươi đã giãn rộng nhìn có phần đáng sợ, thì đôi mắt ấy chắc hẳn là đôi mắt lấp lánh sáng lên khi vui mừng, khi cười sẽ cong như vầng trăng non.
Mà cô gái này bất luận từ chân mày, đôi mắt đến khóe môi hơi cong lên, đều có bảy phần giống với Lâm Kiệt.
Hoắc Quân Tiêu, Bạch Kha và Dư Hiền đều đã từng nghe Lâm Kiệt nhắc đến người tỷ tỷ của cậu—người từng vì có căn cơ tốt mà được Hằng Thiên Môn thu nhận, nhưng sau đó thì không còn tung tích.
Cậu đã nhắc đến tỷ tỷ cậu không chỉ một lần. Mỗi khi nhắc đến, cậu lại lo lắng và kể lể dong dài mãi về việc tỷ tỷ đã chăm sóc cậu lúc còn nhỏ như thế nào, rồi cậu sẽ đỏ mắt phân tích viễn cảnh khi tìm được nàng, có lẽ còn sống, có lẽ đã chết, cậu đã nghĩ đến tất cả những tình huống đó, dù hy vọng mong manh rất rất nhỏ, nhưng cậu trước sau vẫn vẫn luôn mang theo một sự chờ đợi thấp thỏm, mong rằng khi gặp lại nàng vẫn còn sống—dù chỉ còn chút hơi thở, có thể cứu được là tốt rồi, dù bị thương nặng ảnh hưởng đến cuộc sống sau này cũng không sao, cậu sẽ chăm sóc chiếu cố tỷ tỷ, giống như nàng đã từng chăm sóc cậu hồi bé; dĩ nhiên, nếu tỷ tỷ vẫn khỏe mạnh như trước, thì không thể nào tốt hơn.
Cậu cũng từng nghĩ đến tình huống tồi tệ nhất, đó là khi tìm thấy tỷ tỷ, nàng đã trở thành một đống xương trắng. Lúc đó, cậu có lẽ sẽ lao đến khóc lóc thảm thiết, xả hết nỗi lo lắng và nhớ nhung suốt mười năm qua, rồi cậu sẽ thu thập hài cốt của tỷ tỷ, an táng cho đàng hoàng.
Vô số tình huống cảnh tượng đã xuất hiện trong đầu Lâm Kiệt, tốt có, xấu có, vui mừng có, đau buồn có. cậu cứ nghĩ mình đã chuẩn bị tâm lý vững vàng, nhưng lúc này đây, cậu vẫn mất đi âm thanh, không thể phản ứng nổi.
Đầu óc cậu như bị xóa trắng, trống rỗng hoàn toàn. Thế nên, trong mắt Hoắc Quân Tiêu và những người khác, biểu cảm của cậu chỉ là sự ngơ ngác tràn đầy mờ mịt, như thể không nhận ra gương mặt trên thân tà mộc kia.
Lâm Kiệt đứng đó rất lâu, lâu đến mức gần như không cảm nhận được đôi chân của mình nữa. Đôi mắt của cậu, không dám chớp một lần, cuối cùng cũng nhúc nhích, nhưng thay vì nhắm lại, nước mắt to tròn đã lăn xuống từ trong mắt cậu, cậu hơi hé miệng, nhưng chỉ phát ra tiếng thở, rồi thấp giọng gọi: "Tỷ tỷ..." liền nghẹn lại trong cổ, không thể nói được thêm được từ thứ ba nữa.