Bạch Kha thấy Bạch Tử Húc đang xoa xoa đầu gối, tay xoa lòng bàn tay, miệng không ngừng kêu to "Ai ui", thì ngay lập tức quên đi sự ngạc nhiên ban đầu, nhịn không được mà muốn tiến lên đỡ ông. Ai ngờ vừa định hành động, cánh tay dài của Hoắc Quân Tiêu đã duỗi ra ngăn y lại.
"Sao thế?" Bạch Kha bị cản lại, thoáng chút sững sờ, nhưng ngay sau đó đã hiểu được ý của Hoắc Quân Tiêu.
Theo lý mà nói, Bạch Tử Húc đáng ra phải đang ngồi yên ổn ở lại trong bí cảnh của Hoắc Quân Tiêu cùng dì mập và những người khác, tuy ông luôn thần thần bí bí, tự nhận rằng căn cốt của mình khác thường, việc không phi thăng quả thực là do ông trời chẳng có mắt. Nhưng ai cũng biết ông chẳng có một chút tu vi nào, điều duy nhất bất thường chính là luồng linh lực hơi khác thường của ông.
Dù cho có bất thường đến đâu, với dì mập, bánh chưng và quạt sắt ba người cùng nhìn chằm chằm ông, cũng không thể để ông trốn thoát ra ngoài dù có phát điên đến mức nào.
Huống chi, kể từ khi Bạch Tử Húc vào ở trong bí cảnh, ông thường ngẩn người phát ngốc, còn những lần phát điên thì gần như bằng không, nếu không bị tác động gì, cũng sẽ không đột nhiên trở nên bất thường.
Việc Bạch Tử Húc xuất hiện giữa khu rừng rậm thế này, nhìn thế nào cũng thấy thật kỳ quặc, càng nghĩ càng thấy không thích hợp.
Tám phần đây lại là trò của Hằng Thiên Môn
Nhưng mà, nghĩ lại... Bạch Kha nhìn Bạch Tử Húc trước mắt, trong lòng không khỏi sinh ra nghi hoặc: Nếu Hằng Thiên Môn thực sự muốn làm gì, mục tiêu chắc phải là những đệ tử đang thí luyện trong khu rừng này, làm sao có thể nặn ra một Bạch Tử Húc để nhằm vào bọn họ? Hằng Thiên Môn làm sao biết được kế hoạch của họ là gì? Chưa kể, Hằng Thiên Môn không hề quen biết Bạch Tử Húc, vậy thì làm sao có thể tạo ra một bản sao giống hệt hắn?
Khi y còn đang do dự, Hoắc Quân Tiêu, không biết là cũng đã nghĩ thông điểm này hay nhìn thấu tâm tư của y, sau một khoảnh khắc chần chừ liền thu tay lại, nhưng không để Bạch Kha kịp hành động, hắn đã tiến lên phía trước đỡ Bạch Tử Húc.
"Cảm ơn— Ai ui, cái lưng già của ta!" Bạch Tử Húc vừa đi vừa hừ hừ chống eo tay xoa lưng, rồi trách móc Hoắc Quân Tiêu: "Ngươi nói là đỡ người, sao lại xuống tay mạnh thế? Ta có phải là quả cân đâu mà cần dùng lực vậy?"
Trong đám người đang có mặt, ngoài Dư Hiền, dám nói chuyện với Hoắc Quân Tiêu kiểu này chỉ có Bạch Tử Húc.
Nghe vậy, Bạch Kha không nhịn được mà co giật khóe miệng.
May mắn là Hoắc Quân Tiêu hoàn toàn không để tâm đến thái độ của ông, thật ra, qua nhiều ngày ở chung, so với cách hắn đối xử với Bạch Kha và những người khác, sự tôn kính mà Hoắc Quân Tiêu dành cho Bạch Tử Húc còn nhiều hơn cả sự gần gũi — một phương diện là vì ông là cha của Bạch Kha trong kiếp này, và phương diện khác là vì tám phần khả năng trong người ông có một hồn của Bạch Linh Trần đã mất.
Thế nên, bất kể Bạch Tử Húc nói thái độ gì, Hoắc Quân Tiêu đều yên lặng lắng nghe, chưa bao giờ tỏ ra không vui hay bận tâm.
"Cha, cha còn chưa nói, sao cha lại ở đây?" Thấy Hoắc Quân Tiêu đã buông bỏ sự đề phòng, Bạch Kha vội bước lên phía trước, muốn kiểm tra xem Bạch Tử Húc có bị thương do bị kéo mạnh không.
Kết quả câu trả lời của Bạch Tử Húc vẫn trước sau như một, chẳng hề đáng tin: "Ta không biết mà!" Vừa nói, vừa vươn hai tay chính mình, lòng bàn tay xòe ra, đưa tới trước mặt Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền, không hề để ý xung quanh hỏi: "Tay bị rách rồi, có cách gì không?"
Nhìn thấy cảnh đó, các đệ tử Huyền Vi Phái và Trường Lăng Phái đứng bên cạnh đều ngẩn người.
Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền cũng không hề chần chừ, mỗi người nắm lấy một móng vuốt của ông, nắm ngón giữa rồi khẽ xoa lên vết thương rớm máu trên lòng bàn tay, chỉ trong nháy mắt, vết xước liền biến mất vô tung vô ảnh không còn dấu vết.
"Còn chỗ nào bị thương ngoài tay nữa không?" Bạch Kha túm lấy ông lại gần rồi hỏi.
"Không có." Ông lắc đầu.
Bạch Kha nhìn quanh phía sau hắn, không thấy bóng dáng ai khác, bèn hỏi tiếp: "Dì mập và những người khác đâu?"
"Ồ——" Bạch Tử Húc kéo dài giọng, đảo mắt như đang hồi tưởng, một lúc sau mới trả lời: "Lúc ta ra ngoài, họ vẫn đuổi theo sau, nhưng sau khi chạy vòng vòng vài vòng, họ biến mất không thấy tăm hơi."
Bạch Kha: "... Khi nào mà cha có bản lĩnh lớn thế này rồi?"
"Ngươi, đứa nhỏ này nói chuyện kiểu gì vậy?! Không biết lớn nhỏ!" Bạch Tử Húc giơ tay không nặng không nhẹ vỗ một cái lên đầu Bạch Kha rồi nói: "Ta không nói bậy, khi ta bước vào khu rừng này, bọn họ không theo kịp nữa, không biết đã đi đâu rồi."
Bạch Kha: "..." Cha bỏ rơi người canh chừng mình rồi chạy ra ngoài còn mang vẻ mặt tự hào này là sao, cha thân yêu...
"Chỗ này cách bí cảnh không hề dễ đi, sao ngươi lại có thể bước vào được?" Dư Hiền gãi gãi cằm, vẻ mặt không hiểu nổi.
Thật ra, Hoắc Quân Tiêu cũng muốn hỏi điều này, nhưng mỗi lần nói chuyện với Bạch Tử Húc hắn đều hơi bối rối, vì không biết nên gọi ông thế nào, nếu gọi theo cách của Bạch Kha, thì Bạch Tử Húc sẽ trở thành trưởng bối của hắn, một con rùa Trung Hoa thành tinh sống hàng ngàn năm như Hoắc Quân Tiêu mà phải gọi một người chỉ mới vài chục tuổi là trưởng bối, không chỉ bản thân hắn cảm thấy kỳ quặc, mà cả Bạch Kha nghe cũng thấy khó xử muốn chết, cũng chẳng biết ai gọi ai sẽ tổn thọ, nhưng nếu Hoắc Quân Tiêu không xưng hô gì mà trực tiếp nói chuyện, lại có vẻ thiếu tôn trọng, bởi trong cơ thể Bạch Tử Húc còn có một hồn của Bạch Linh Trần.
Tuy nhiên, Dư Hiền thì không có lo ngại gì, dù là Bạch Tử Húc hay Bạch Linh Trần, đối với ông đều là hậu bối, nên tự nhiên cũng không cần câu nệ.
"Thật ra ta cũng hơi mơ hồ." Bạch Tử Húc ngó nghiêng quanh khu rừng, rồi nói: "Khu rừng này là thế nào nhỉ, trước đó ta nghe thấy ai đó gọi mình, giọng rất gấp gắp, giống như giọng của Tiểu Kha. Ta hơi lo lắng nên vội vã chạy theo giọng nói đó, kết quả không cẩn thận lại bước ra khỏi bí cảnh... Trên đường đi, ta nhớ không rõ lắm, chỉ nhớ là muốn ngủ, tay chân như không còn là của mình, cảm giác như có ai đó dùng vài thanh gậy và dây thừng kéo ta đi, ây— giờ nghĩ lại thì cũng hơi sợ. Ai— nhưng lúc đó không thấy sợ, ta chỉ chăm chăm muốn đuổi theo giọng nói gọi mình thôi. Ban đầu ta còn nghe thấy tiếng gọi của dì mập và những người khác, nhưng họ không đuổi kịp ta, có vẻ như ta càng chạy càng bỏ họ lại xa. Chờ ta phục hồi lại tinh thần thì đã đứng bên ngoài của cánh rừng này, quay đầu nhìn cũng không thấy người khác, liền dứt khoát đi vào luôn."
Ông vừa nói vừa nghiêng nghiêng đầu liếc nhìn Hoắc Quân Tiêu, tay xoa xoa khuỷu tay: "Kết quả chân trước vừa mới bước vào khu rừng thì cảm giác như ai đó xách cổ áo ta và ném ta vào đây."
Nghe lời giải thích của ông, Bạch Kha muốn nói vài câu, nhưng lại không kìm được mà nhíu mày, bởi lẽ mọi chuyện ở đây đều quá nhiều điểm cổ quái—
Kẻ gọi Bạch Tử Húc là ai? Tại sao giọng lại giống của y?
Hơn nữa dựa theo lời miêu tả của Bạch Tử Húc, hắn không phải tự mình xông vào đây, mà như thể bị ai đó điều khiển, vượt qua nhiều lớp cấm chế mà đến được đây. Và người điều khiển ông hẳn là có tu vi không thấp, thậm chí vượt trội hơn nhiều người, vì ngay cả dì mập, bánh chưng, quạt sắt ba người cũng không thể đuổi kịp ông, còn bị bỏ xa đến mức không thể theo dõi nữa nên mới để Bạch Tử Húc chạy mất.
Nhưng là ai mới được?
Có vị cao nhân nào đó biết đến Bạch Tử Húc, biết ông đang ở trong bí cảnh, lại biết rằng Bạch Kha và những người khác đang ở khu rừng này, rồi dẫn ông tìm đến đây sao... Không bàn đến mục đích là tốt hay xấu, chỉ riêng những điều kiện phía trước đã đủ làm rối loạn suy nghĩ, không thể đưa ra cái tên nào phù hợp.
Tuy nhiên, dù đây là một vấn đề, nhưng không phải chuyện cấp bách trước mắt.
Vì vậy, Bạch Kha và mọi người tạm thời gạt bỏ những nghi hoặc trong lòng, dẫn theo Bạch Tử Húc tiếp tục lên đường.
Nhưng lại đi không bao lâu, mùi hương đắng kia lại nhẹ nhàng phảng phất, như ẩn như hiện.
Sau khi trải qua ảo cảnh trước đó, Bạch Kha vừa ngửi thấy mùi hương này thì lập tức căng thẳng, kéo kéo ống tay áo của Hoắc Quân Tiêu, ngẩng đầu nói: "Cái mùi đó lại xuất hiện."
"Người đang nói mùi hương đắng kia?" Hoắc Quân Tiêu vừa nghe, cánh tay đang ôm lấy Bạch Kha cũng vô thức siết chặt. Hắn nhíu mày ngửi, rồi chậm rãi lắc đầu với Bạch Kha, vẫn không ngửi thấy gì.
Lâm Kiệt và Mạnh Tịch cũng hít hít mũi. Dư Hiền đang sóng vai với bọn họ cũng hít hít: "Không ngửi thấy gì cả. Ngươi thử tìm xem mùi đắng đó phát ra từ hướng nào, chúng ta sẽ chú ý hơn, tránh nó ra."
Bạch Kha gật đầu, ngửi thêm vài lần nữa, cố gắng tìm nguồn gốc của mùi hương phát ra.
Nhưng mùi đó quá nhạt, lại lúc ẩn lúc hiện, khiến y rất khó xác định phương hướng.
Bạch Kha cau mày, những hình ảnh trong ảo cảnh trước đó lại hiện lên trong đầu, khiến y có chút tâm phiền ý loạn, càng vội vàng hơn muốn tìm ra nguồn gốc của mùi hương đó.
Không biết có phải ông trời nghe thấy tiếng lòng của y hay không, dường như muốn thỏa mãn mong muốn của y, khi tâm trạng y càng lúc càng vội vàng, mùi hương đắng ấy lại dần dần trở nên nồng đậm hơn.
Một khi mùi đã nồng hơn, việc tìm ra nguồn gốc cũng dễ dàng hơn nhiều. Bạch Kha xoay đầu, từng chút từng chút tìm hiểu phương hướng, kết quả khi quay về phía bên trái, mùi hương đắng trở nên đậm nhất.
Chính là... bên trái của y, người mà y đang túm chặt, Bạch Tử Húc, người vừa đi lạc vào rừng rậm khi nãy.
Trái tim Bạch Kha trong khoảnh khắc đó bỗng chốc nhảy dựng lên, sau đó lại nặng nề đập mạnh trở xuống, rung chuyển cả lồng ngực y.
Y im lặng trong giây lát, sắc mặt tái nhợt, sau đó y cố ý tiến sát lại gần Bạch Tử Húc thêm chút nữa, quả nhiên mùi hương đắng lại càng nồng hơn.
Trong thoáng chốc, y thật sự không biết nên nói với Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền như thế nào về chuyện này. Bất quá với sự hiểu biết của Hoắc Quân Tiêu về y, hắn luôn chẳng cần y phải mở miệng.
Quả nhiên, khi thấy Bạch Kha sắc mặt cứng đờ, tái nhợt, Hoắc Quân Tiêu nghi hoặc cúi đầu nhìn y một cái, rồi gọi Dư Hiền một tiếng, dừng bước chân.
"Hử? Sao dừng lại thế?" Bạch Tử Húc vẫn một vẻ mặt ngơ ngác, thoạt nhìn không có gì khác biệt so với thường ngày.
Nhưng đã ở bên Bạch Tử Húc quá nhiều năm, Bạch Kha vẫn nhận ra một điều bất thường, bởi vì ngay khi mọi người dừng bước, Bạch Tử Húc liền vô thức giằng khỏi tay y.
Nếu là Bạch Tử Húc thật sự, dính Bạch Kha còn không kịp, chưa bao giờ nỡ buông tay Bạch Kha trước khi y chủ động tránh ra.
Nhìn biểu cảm và hướng nhìn của Bạch Kha, Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền dường như lập tức hiểu ra, bèn mở miệng hỏi Bạch Tử Húc: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ta?" Bạch Tử Húc chỉ chỉ vào mũi mình, sau đó dường như rất khó hiểu: "Ta là cha của Tiểu Kha, còn có thể là ai nữa? Các ngươi đang nói gì vậy?"
Bạch Kha lắc đầu, mặt trầm xuống "Ngươi không phải."