Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý

Chương 53: Mệt mỏi




"Thảo nào..." Bạch Kha thầm nghĩ, lần trước một đám đó gần như ngay lập tức bị Hoắc Quân Tiêu giải quyết, nhưng lần này khi hắn và Dư Hiền cùng đánh lại phải tốn một chút thời gian mới giải quyết được, nguyên lai là vì muốn tìm manh mối, "Phát hiện ra điều gì kỳ quặc à?"

"Nhìn thoáng qua, những dây leo này dường như bất ngờ mọc lên từ dưới lòng đất, không có nguồn gốc, giống như Hằng Thiên Môn muốn đặt sát chiêu ở đâu đó nên mới bố trí thứ này dưới mặt đất. Nhưng ta và sư tổ vừa quan sát..." Hoắc Quân Tiêu lắc đầu. "E rằng không phải vậy."

Bạch Kha sửng sốt: "Không phải thế? Vậy là—"

Hoắc Quân Tiêu như đinh đóng cột: "Chúng có gốc rễ."

"Có gốc rễ?" Bạch Kha có chút không hiểu ý hắn, "Có rễ thì có gì kỳ quặc?"

Hoắc Quân Tiêu đáp: "Không phải loại rễ mà chúng ta nghĩ lúc trước."

Bạch Kha nghe vậy lại càng thêm rối rắm.

"Lúc trước chúng ta tưởng rằng những thứ này chỉ mọc thẳng đứng lên, nhưng ta cùng tiểu tử này phát hiện, không phải như thế, chúng có một nguồn gốc thống nhất phát ra." Dư Hiền lên tiếng tiếp lời từ bên cạnh, ông khoanh tay trong ống tay áo, dáng đi phiêu diêu thảnh thơi, khiến người ta nghi ngờ liệu chân ông có thực sự chạm đất hay không. Tóm lại hoàn toàn không giống với dáng vẻ mà "Bạch Kha" nên có, dù ông đang khoác lên mình bộ da thiếu niên, nhưng cử chỉ và phong thái không hề giống với một thiếu niên vừa tròn mười tám tuổi.

Qua trận chiến vừa rồi, những người không biết rõ về ông và Hoắc Quân Tiêu cũng ít nhiều nảy sinh nghi ngờ thân phận họ, cảm thấy bọn họ không đơn giản như vẻ bề ngoài. Chỉ là, đệ tử của hai phái Huyền Vi và Trường Lăng vốn tuân thủ quy củ, tính cách khá ôn hòa, sau khi được Dư Hiền và Hoắc Quân Tiêu cứu một mạng, dù trong lòng có nghi vấn, họ cũng giữ thái độ cảm kích mắt nhắm mắt mở không nói ra, im lặng là vàng, đem các loại suy đoán kiềm chế xuống dưới.

Thấy bọn họ thức thời ngoan ngoãn như vậy, Dư Hiền tự nhiên cũng thoải mái hơn, không cần cố tình chú ý đến cử chỉ của mình có giống Bạch Kha hay không. Một khi thả lỏng, quả thực chẳng còn kiêng nể gì nữa, chỉ trừ ngoại hình là giống, còn lại lời nói và hành động đều có thể nhìn ra không phải một đệ tử tầm thường của Hằng Thiên Môn.

"Nguồn gốc phát ra?" Bạch Kha nhíu mày, cúi đầu suy tư một lát, nói: "Vậy thứ các ngươi gọi là gốc rễ, chính là nơi phát ra?"

Hoắc Quân Tiêu khẽ gật đầu: "Ta và sư tổ nhận ra rằng, khi những dây leo này tấn công và né tránh, phương hướng di chuyển của chúng có phần lệch. Nếu chúng chỉ đơn thuần được đặt vô căn vô cội ở dưới một khu vực nào đó, thì sẽ không xảy ra hiện tượng lệch hướng phổ biến như vậy."

Bạch Kha hình dung một chút, liền xác thực đúng là như thế—trên mặt đất, những dây leo này trông có vẻ mọc lung tung lộn xộn, như măng mọc sau mưa ở khắp nơi, nhưng chỉ khi chúng có cùng một nguồn gốc dưới lòng đất, thì mới có thể xuất hiện hiện tượng nghiêng về một hướng nhất định trong khi di chuyển. Chẳng hạn, khi chúng rút lui, dù bên trên vẫn uốn éo vùng vẫy, nhưng phần gốc sẽ có xu hướng nghiêng về một phía.

Lúc đó, đa số người đều bị vây trong trận pháp, lại quan sát từ góc độ ngửa mặt lên, tầm nhìn rất hạn chế nên khó mà phát hiện được điều này. Còn lần trước khi Hoắc Quân Tiêu và Bạch Kha đơn độc đụng độ kia một lần, do Hoắc Quân Tiêu ra tay quá nhanh, chưa kịp nghĩ tới chi tiết này, chỉ đơn giản là với ý định không để Bạch Kha bị thương, nhanh chóng giải quyết cho xong, nên đã trực tiếp thẳng tay tiêu diệt hết đám dây leo đó.

Nhưng khi gặp lại đám dây leo này, trong tình huống không cần lo lắng về sự an nguy của người khác, Hoắc Quân Tiêu tự nhiên cẩn thận hơn.

Khi hắn và Dư Hiền đứng từ trên cao quan sát cả một vùng rộng lớn bị dây leo bao phủ, việc tìm kiếm trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Mặc dù hướng lệch của từng dây leo đơn lẻ không rõ ràng trong tình cảnh hỗn loạn như vậy, nhưng khi hàng trăm dây leo đồng dạng lệch theo một hướng, độ lệch đó sẽ bị phóng đại lên nhiều lần.

"Khu rừng này có phương hướng và vị trí của ánh sáng không bình thường, không thể phán đoán theo hướng thông thường, cần phải lấy một điểm làm mốc. Nếu lấy chỗ chúng ta tiến vào khu rừng này từ Tam Thanh Trì làm gốc, như vậy thì nguồn gốc của những dây leo này nằm ở phía tây bắc." Hoắc Quân Tiêu giải thích với Bạch Kha.

Phía tây bắc...

Dựa theo lời Hoắc Quân Tiêu nói, Bạch Kha thử suy đoán một chút phương hướng đi, kết quả lại là sửng sốt.

Y cứ tưởng rằng, một khi Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền đã phát hiện ra hướng của nguồn gốc dây leo, thì họ sẽ thay đổi lộ trình để tránh gặp phải hiểm cảnh, hẳn là nên tránh xa phía tây bắc vừa rồi.

Nhưng khi suy tính xong, y nhận ra bọn họ lại đang tiến thẳng không nghiêng không lệch về phía tây bắc mà đi không chút do dự...

"Chẳng phải chúng ta nên tránh hướng đó sao?" Bạch Kha không nhịn được nói.

Hoắc Quân Tiêu lắc đầu: "Không, nếu những dây leo này đến từ đó, thì chúng ta càng phải đến đó. Hằng Thiên Môn đặt bẫy chỉ để lấy mạng đám đệ tử này. Chúng vốn đã thiếu người để lợi dụng, trong tình thế bất đắc dĩ mới đành dùng hạ sách này, nhưng vì nhiều lý do khác nhau, chúng chỉ có thể ra tay với đệ tử của Huyền Vi, Trường Lăng và người của môn phái mình, điều này đã giảm đi rất nhiều, nếu trong số đó lại có vài đội nhỏ tách ra, vòng qua con đường khác, thuận lợi tìm được lối thoát, may mắn tránh khỏi những cái bẫy rập mà chúng sắp đặt, thì số người cuối cùng chúng bắt được sẽ còn ít hơn, điều này đối với chúng mà nói rõ ràng là một tổn thất lớn."

"Ừ... Lão phu, khụ, ta cũng nghĩ vậy." Dư Hiền vừa mở miệng đã lỡ lời nói sai, nhưng cũng không để ý, dù sao đệ tử Huyền Vi và Trường Lăng cũng không nghe được nội dung cụ thể họ đang nói, người duy nhất nghe thấy là Mạnh Tích, nhưng lấy tính cách hiền lành dễ bảo của hắn, cho dù Dư Hiền bây giờ có khôi phục nguyên hình, thì chắc hắn cũng chỉ ngạc nhiên một lúc rồi lại ngoan ngoãn đi theo phía sau mọi người mà thôi.

"Hằng Thiên Môn muốn tránh để quá nhiều người thoát khỏi bẫy rập, sẽ làm thế nào?" Dư Hiền nháy mắt với Bạch Kha.

Chưa đợi ông nói câu tiếp, Bạch Kha đã phản ứng được—

Để có ít người hơn có thể trốn thoát khỏi miệng hổ, cách tốt nhất là khiến họ dù đi thế nào cũng phải tự nguyện ngoan ngoãn quay trở lại trước mặt con hổ.

Mọi người đều biết rằng, từ trước đến nay, phần lớn các môn phái sau khi bước vào khu rừng rậm đều ít nhiều xuất hiện những bất đồng nội bộ, dẫn đến các đệ tử cùng môn phái bị chia thành các đội nhỏ khác nhau, tìm kiếm các con đường khác nhau. Có người thích đi theo những lối có vẻ như là đường, nhưng không thể chắc rằng sẽ không có ai đó thích đi theo những lối mà người khác không nghĩ tới.

Dưới rất nhiều yếu tố bất định, mặc dù có chuẩn bị trước, cũng khó có thể đảm bảo rằng mỗi con đường mà các đội phân tán đi qua đều có thể chôn sẵn bẫy mà bọn họ muốn.

Vì vậy... cách tốt nhất để đảm bảo rằng những con cá nhỏ cuối cùng đều bị sa lưới, chính là đưa ra cho chúng một đích đến, khiến chúng dù chọn con đường nào, cũng sẽ tự động tập hợp về điểm đến đó. Còn Hằng Thiên Môn chỉ cần đặt một cửa ải cuối cùng tại điểm đến này là có thể gom tất cả cá nhỏ vào một mẻ lưới.

Và cái gọi là "đích đến" lúc này, chính là lối ra.

Ba môn phái đi vào từ cổng Chu Tước, dù đi con đường nào trong khu vực rừng rậm này, cho dù có chia thành bao nhiêu đội nhỏ vụn vặt nhiều hay ít, thì đều phải tìm lối ra tương ứng với cổng Chu Tước.

Chỉ riêng các nhánh của những cây dây leo đã đủ khiến những đệ tử mới toanh này phải nhọc nhằn lắm rồi, huống chi là "gốc" của chúng? Đặt cái "gốc" đó ở lối ra, đương nhiên là cách thích hợp và bảo đảm nhất.

"Nói cách khác, chúng ta hiện tại chỉ cần tìm ra gốc của những cây dây leo đó, tám chín phần mười là có thể tìm được lối ra, đúng không?" Bạch Kha hỏi.

"Ừ." Hoắc Quân Tiêu gật đầu, rồi bổ sung: "Có lẽ còn có đường dẫn đến Băng Phách."

Lần này Bạch Kha không cần Dư Hiền nhắc nhở, chỉ ngẩn ra một chút rồi liền nắm bắt được dòng suy nghĩ trước đó—

Dù Hằng Thiên Môn chủ yếu muốn sử dụng sinh mạng của những đệ tử nhỏ này trong khu rừng rậm này, chưởng môn và các trưởng lão của Hằng Thiên Môn cũng hoàn toàn không cho rằng thực sự sẽ có ai nhắm vào "Băng Phách", nhưng nếu đã chuẩn bị thì tất nhiên phải tận dụng hết mức.

Trận pháp sát trận và các cạm bẫy bố trí trong khu vực cổng Chu Tước, ngoài việc đối phó với những đệ tử nhỏ này, đồng thời còn có ý tăng thêm một lớp phòng vệ cho "Băng Phách", coi như tận dụng triệt để.

Do đó, nơi mà "gốc" của những cây dây leo này hiện diện không chỉ có khả năng tìm ra lối ra thật sự tương ứng với cổng Chu Tước, mà còn có khả năng tìm thấy lối vào dẫn đến "Băng Phách".

Mặc dù trong khu rừng rậm này có rất nhiều hạn chế, nhưng những hạn chế đó chủ yếu chỉ ảnh hưởng lớn đến các tân đệ tử như họ, ví dụ như không thể ngự khí trên không, nhiều loại bùa chú, trận pháp có thể đem lại tiện lợi lớn cho họ cũng không phát huy được hiệu quả, còn đối với Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền, những hạn chế này cũng chỉ có hạn.

Vì vậy, một đường của họ rất nhanh chóng.

Nhưng quy mô của khu rừng rậm này lớn đến mức khiến người khác giận sôi, đi một đoạn khá lâu, bọn Bạch Kha và Lâm Kiệt vẫn không phát hiện ra có gì đặc biệt ở phía Tây Bắc, chỉ gặp thêm một đội đệ tử khác của Hằng Thiên Môn. Tuy nhiên, đường đi của họ có chút khác biệt với nhóm của Bạch Kha, gần như chỉ lướt qua nhau rồi lại đường ai nấy đi.

Nếu thật sự tìm ra "gốc" của những cây dây leo đó, tiêu diệt được nguồn gốc của chúng, thì những nhánh cây từ dưới lòng đất lan ra các lối rẽ tự nhiên cũng sẽ bị phá hủy, không còn khả năng gây họa nữa, cũng coi như cứu được mạng sống cho những đồng môn hoặc đệ tử khác trên các con đường khác.

Vì có Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền, Bạch Kha cho rằng trước khi họ tìm thấy gốc của những cây dây leo này, trên đường đi cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm gì lớn, dù sao, các nguy cơ liên quan đến dây leo đối với Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền cũng không phải là vấn đề khó giải quyết, chỉ nhiều lần dừng lại một chút là được.

Nhưng ai ngờ, suy nghĩ này vừa nảy ra chưa được bao lâu, họ đã phát hiện ra một điều bất thường—

Trong số đệ tử của Huyền Vi và Trường Lăng bám theo phía sau, có người bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, bản thân chuyện này không có gì cổ quái, vì để đảm bảo không bị Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền ném lại quá xa, họ đã liều chết đua sống mà nỗ lực theo sát. Thời gian dài như vậy, cảm thấy mệt mỏi là chuyện bình thường.

Nhưng vấn đề là, cảm giác buồn ngủ này dường như có thể lây bệnh, ban đầu chỉ có một vài người lầm bầm, sau đó từ từ lan ra cả đội quân. Họ cố sức bám theo phía sau Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền, rõ ràng chân vẫn duy trì tốc độ, nhưng đầu óc lại bắt đầu trở nên mơ màng. Có vài người thậm chí bắt đầu ngáp liên tục.

Một khi đã ngáp thì tình hình càng tệ hơn, một người ngáp truyền đến năm người, năm người lại truyền đến mười người, cuối cùng thậm chí lan đến cả nhóm dẫn đầu của Bạch Kha.

Thẳng cho đến khi chính Bạch Kha cũng cảm thấy trong đầu như có thứ gì đó "sôi lên ùng ục" hai cái, phản ứng bắt đầu trở nên trì trệ và mơ hồ, suy nghĩ chỉ cần lơ là một chút là trôi dạt đến chân trời, y mới nhận ra rằng trạng thái này có chút kỳ lạ, dù sao y luôn được Hoắc Quân Tiêu mang theo, không tốn chút sức lực nào, hoàn toàn không thể nói là mệt mỏi.