"Người nào?!" Bạch Kha cả kinh.
Hoắc Quân Tiêu khẽ đóng hai mắt nín thở ngưng thần, rồi thả thần thức đi một vòng, sau đó mở mắt ra nói: "Có vẻ như chúng ta đoán không sai, tiến vào đây là đệ tử của các môn phái."
Bạch Kha nhíu mày: "Vậy tức là, Hằng Thiên Môn thật sự đã hạ quyết tâm muốn lấy mạng những người này? Nhưng chưởng môn và các trưởng lão Hằng Thiên Môn không nghĩ đến hậu quả sao? Đệ tử của các môn phái bị chết thảm trong đại hội thí luyện, liệu các môn phái khác có chịu bỏ qua dễ dàng không? Hằng Thiên Môn lớn mạnh đến mức này sao?"
"Nếu chỉ đắc tội với những môn phái mà họ có thể đắc tội thì sao?" Hoắc Quân Tiêu đáp.
"Lời này có ý gì?" Bạch Kha có chút nghi hoặc nhìn sang Hoắc Quân Tiêu, "Có thể đắc tội? Ý ngươi là, trong tam môn lục phái đã có vài nhà suy tàn đến mức không thể gây nên sóng gió nữa? Ta cũng nghe Lâm Kiệt nói qua, đúng là có hai ba môn phái nhân lực ít ỏi, đến mức gần như chẳng khác gì môn phái vô danh, chỉ còn lại tên tuổi trước đây... Nhưng làm sao họ có thể xác định được..."
Chưa nói hết câu, y đã tự nhận ra— Hoắc Quân Tiêu từng nói, tất cả những gì trong khu rừng này đều được bố trí để những tu giả tiến vào phải đi theo con đường do Hằng Thiên Môn bố trí. Nếu Hằng Thiên Môn an bài các môn phái đi theo các con đường khác nhau, dù về tổng thể không khác biệt lớn, nhưng trên đường của một số môn phái lại đặt những chướng ngại chết người, trong khi các con đường khác thì giống như mọi năm, vậy họ hoàn toàn có thể chọn lựa người để hy sinh, huống hồ nếu thật sự bị dây leo quấn lấy, đừng nói đến thi thể, chỉ trong chốc lát có lẽ ngay cả xương cốt cũng không còn, quả là một cách hủy diệt không để lại dấu vết!
Hoắc Quân Tiêu lần nữa mở miệng, xác nhận suy nghĩ của y: "Lối vào của các môn phái trong khu rừng khác nhau."
Bạch Kha trầm mặc một lúc, rồi không biểu tình nói: "Vậy chúng ta vừa khéo đạp lên con đường mà Hằng Thiên Môn đã cài bẫy sao?"
Hoắc Quân Tiêu liếc mắt nhìn y một cái, sau đó gật đầu: "Mặc dù họ luôn tự tin rằng ít ai có thể vượt qua được để đến Tam Thanh Trì, nhưng cẩn thận phòng bị vẫn là cần thiết. Những người tiến vào Tam Thanh Trì, nếu tu vi không đủ, không bao lâu sau khi tiến vào rừng cũng sẽ bị dây leo hút khô, ngay cả xương cốt cũng không còn. Còn về những kẻ có thể chống lại dây leo thì..."
Bạch Kha chưa để hắn nói hết đã tiếp lời: "Những kẻ có thể chống lại dây leo, phía sau chắc chắn sẽ còn nhiều phiền phức hơn chờ đợi, đúng không?"
Hoắc Quân Tiêu gật đầu.
"Trước mắt không quản được nhiều như vậy, giải quyết một vấn đề thì đỡ phiền toái một phần. Dù sao cũng phải tìm lối ra trong khu rừng này, đi con đường nào cũng là tìm, không bằng đi tìm mấy người Lâm Kiệt trước, ít nhất nhắc nhở họ một chút." Bạch Kha nói.
"Được." Hoắc Quân Tiêu tự nhiên nghe theo y, việc nhắc nhở cũng không tốn nhiêu thời gian. Hơn nữa, nếu có Dư Hiền ở đó, biết được tình huống này, chẳng những có thể đề phòng mà có khi còn cứu được vài tiểu đệ tử xui xẻo.
Khi thả thần thức trước đó, Hoắc Quân Tiêu đã chú ý đến vị trí của nhóm Lâm Kiệt, vì thế dẫn Bạch Kha bay về phía đông của khu rừng.
"Lão tổ... khụ, Tiểu Bạch." Lâm Kiệt vừa mở miệng, suýt chút nữa đã gọi thẳng thân phận thật sự của Dư Hiền, may mắn mà kịp ngậm lại, rốt cuộc bên cạnh họ vẫn còn có đệ tử của Hằng Thiên Môn.
Theo quy củ của thí luyện đại hội nhiều năm qua, các môn phái sẽ bốc thăm chia đội. Trước Vạn Triều Cốc có một đài thí luyện, trên đài chia thành bốn cửa Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, và Huyền Vũ, mỗi cửa tương ứng với một hướng khác nhau của Vạn Triều Cốc. Các môn phái dựa vào kết quả bốc thăm, tiến vào Vạn Triều Cốc qua một trong bốn cánh cửa này, sau đó tự dựa vào bản lĩnh của mình, có thể hợp tác hoặc chia nhóm cũng tốt, tìm được lối ra trong Vạn Triều Cốc, trải qua đủ loại nguy hiểm, ai ra ngoài trước thì người đó thắng.
Lúc này, Lâm Kiệt và Dư Hiền đã nghe xong loạt lời khách sáo thật thật giả giả giữa các môn phái, lại nhìn các chưởng môn bốc thăm xong, sau đó tiến vào rừng rậm vô biên trong Vạn Triều Cốc từ của Chu Tước trên đài thí luyện.
Năm nay, môn phái đi cùng họ còn có Trường Lăng Phái và Huyền Vi Phái, hai môn phái này hiện giờ đã suy tàn đến mức thê thảm, số đệ tử cũng có hạn, hai phái cộng lại số đệ tử tham gia đại hội thí luyện còn chưa bằng một phần tư của Hằng Thiên Môn.
Nhưng các đệ tử của hai môn phái này dường như lại có quan hệ không tồi, không biết vì huynh đệ đồng bệnh tương liên hay vì lý do gì khác.
Tuy nhiên, đệ tử của Hằng Thiên Môn rõ ràng không để bọn họ vào mắt, cũng chẳng có ý định vươn chân sau để bọn họ kéo, vừa vào đến ngã rẽ đầu tiên trong khu rừng, đệ tử Hằng Thiên Môn đã xảy ra chia rẽ.
Chuyện này hầu như lần nào cũng xảy ra, mặc dù đây là lần đầu tiên các đệ tử tham gia đại hội thí luyện, nhưng ít nhiều cũng đã nghe các sư huynh, sư tỷ thân thiết kể lại những tình huống thường gặp. Mâu thuẫn là một trong số đó.
Cũng giống như nhiều môn phái khác, giao tình giữa các đệ tử Hằng Thiên Môn không quá sâu sắc, cùng lắm có hai ba người thân thiết, còn lại hầu như rất hạn chế tiếp xúc. Đa số đệ tử thích kết giao với sư huynh, sư tỷ hoặc tiền bối, bởi nếu có được sự thân thiết với một hai tiền bối, trên con đường tu luyện có thể tránh được không ít sai lầm còn đi được một ít đường vòng. Các sư huynh, sư tỷ hào phóng thỉnh thoảng không chỉ chỉ dạy vài điều, thậm chí còn dẫn theo những người hợp duyên cùng tu tập.
Cứ như vậy năm này qua năm khác, đệ tử dưới trướng các trưởng lão khác nhau dần dần hình thành hiện tượng kéo bè kết phái, trừ một số ít người, phần lớn đệ tử thân thiết đều là đồng môn dưới trướng một trưởng lão. Lâu dần, điều này trở thành những thế lực cạnh tranh ngấm ngầm, và trong đại hội thí luyện cũng không có gì thay đổi.
Vì thế, mỗi lần thí luyện đại hội, sau khi đệ tử Hằng Thiên Môn tiến vào Vạn Triều Cốc, chỉ cần đi qua hai ngã rẽ là đã chia thành nhiều nhóm nhỏ, rất ít khi có đệ tử của hai trưởng lão khác nhau ở trong cùng một nhóm. Cuối cùng, đội nào tìm được lối ra trước, mặt mày trưởng lão của đội đó sẽ rạng rỡ không ít, điều này gần như đã trở thành một truyền thống bất thành văn.
Lần này tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Chẳng mấy chốc, đội ngũ gần năm mươi người của Hằng Thiên Môn đã chia thành bảy nhóm nhỏ. Nhưng Hằng Thiên Môn chỉ có năm trưởng lão, chưởng môn suốt mười năm qua cũng không thu thêm đệ tử mới... Vậy thì hai đội dư ra, một đội là đệ tử của Hồng Quân trưởng lão, đội còn lại là đệ tử của Hồng Hiền trưởng lão, nhưng đội này tương đối kỳ ba, chỉ có ba người—
Dư Hiền cải trang thành Bạch Kha, Lâm Kiệt, đi theo cùng với bọn họ còn có Mạnh Tích.
"Sao ta cứ có cảm giác khi bọn họ chọn con đường ấy, ánh mắt nhìn chúng ta như thể chúng ta là đồ ngốc vậy..." Lâm Kiệt bĩu môi nói.
Mạnh Tích yếu ớt nói: "Chẳng lẽ không phải sao..."
Lâm Kiệt chớp chớp mắt, rồi nghe Mạnh Tích chỉ tay quanh ba người một vòng, nói: "Ba,con, gà mờ."
Lâm Kiệt: "..." Suýt nữa thì quên mất Dư Hiền đang khoác cái vỏ Bạch Kha! Nghĩ đến đây, cậu không khỏi cảm thấy đội này nếu chỉ nhìn vào bề ngoài thì đúng là đang tự tìm đường chết!
Tuy vậy, cậu vẫn tỏ ra thần bí lắc lắc ngón tay trước Mạnh Tích, sau đó chỉ về phía nhóm người đang đi phía trước họ, nói: "Ngươi đừng xem nhẹ bọn họ."
Cái "bọn họ" mà cậu chỉ chính là đệ tử của hai môn phái Huyền Vi Phái và Trường Lăng Phái đi phía trước, đại khái hai đội này không hề có ý định tranh giành ngôi vị quán quân, dù sao thì đã hơn trăm năm trôi qua, chiến thắng cuối cùng vẫn chưa từng thuộc về đệ tử của hai môn phái này, cho nên, đệ tử của hai phái Huyền Vi và Trường Lăng gần như chỉ đơn thuần coi đây là cơ hội rèn luyện, vô cùng hài hòa hợp tác kết nhóm đi cùng nhau.
Mà tình cờ đường họ đang đi, trùng hợp lại chính là con đường mà mấy người Dư Hiền, Lâm Kiệt chọn. Vì vậy, trước khi gặp ngã rẽ tiếp theo, họ có thể được xem như là đồng bạn.
"Ta từng nghe một sư huynh nói, trong khu rừng thí luyện của Vạn Triều Cốc, thường sẽ xuất hiện nhiều ngã rẽ ngay đầu để phân tán dòng người, sau đó thì ngã rẽ sẽ ít đi." Lâm Kiệt nói.
"Ừ." Mạnh Tích gật gật đầu, "Nếu phía trước lại xuất hiện ngã rẽ mà họ đi hướng khác chúng ta, thì đội ngũ này của chúng ta sẽ thật sự đơn bạc."
"Sẽ không." Dư Hiền, đang cố tình giảm bớt nói chuyện vì đang dùng da Bạch Kha, đột nhiên lên tiếng, chậm rì rì nói: "Vừa rồi ta đã dùng thần thức dò qua một vòng, khu vực này bề ngoài thoạt nhòn không có gì bất thường, chứng tỏ chướng ngại bố trí ở đây không phải là giấu dưới đất, thì là trên trời. Mà trong số những ngã rẽ mà đệ tử Hằng Thiên Môn vừa đi qua, có hai con đường phía trước sẽ hợp lại thành một với con đường chúng ta đi."
Mạnh Tích trừng mắt ngạc nhiên: "Thần thức?! Trong Vạn Triều Cốc này, đệ tử bình thường căn bản không thể sử dụng thần thức, cũng không thể ngự khí, Tiểu Bạch ngươi lợi hại thật đấy!"
Dư Hiền sửng sốt, sau đó khụ một tiếng, nói: "Không, ta chỉ miễn cưỡng thăm dò phụ cận một chút, xa hơn nữa thì ta cũng không xem được."
Vì Bạch Kha quanh năm ít khi ra ngoài, so với nhiều người khác thì trông y trắng hơn hẳn, thêm ánh sáng xanh rì trong rừng chiếu xuống, sắc mặt y càng trở nên tái nhợt. Mạnh Tích liếc nhìn, cảm thấy có lẽ y đã hao tổn không ít sức lực, nên không những không nghi ngờ gì, mà còn vỗ vai y, nói: "Vất vả, vất vả, ngươi mau điều tức đi, mặt mũi đều trắng bệch cả rồi."
Khi mấy người còn đang nói chuyện, liền thấy có hai người từ bên cạnh gốc cây to tiến thẳng về phía bọn Lâm Kiệt. Họ cũng mặc choàng bào đệ tử của Hằng Thiên Môn giống như Lâm Kiệt, nhưng bộ dáng lại vô cùng xa lạ.
Lâm Kiệt sửng sốt một chút: "Các ngươi là..."
Mạnh Tích vẻ mặt cũng mờ mịt nhìn họ, hiển nhiên là cũng không nhận người đến là ai.
Đệ tử của hai môn phái Huyền Vi và Trường Lăng đi trước, vì vốn không quen biết đệ tử Hằng Thiên Môn, nên chẳng biết họ đang sững sờ vì chuyện gì, chỉ liếc nhìn hai cái rồi tiếp tục đi về phía trước.
Chỉ có Dư Hiền, trong vai Bạch Kha, giật giật khóe miệng, cúi đầu nói nhỏ với thiếu niên cao lớn, ngũ quan sắc bén: "Sao lại giả thành thế này, bộ dáng trưởng thành nhìn chán nên ngươi muốn lùi về tuổi mười mấy mà làm nũng hả? Còn bộ dáng tên mặt lạnh này..." Dư Hiền liếc sang thiếu niên mảnh khảnh, mặt mày lạnh lùng, lãnh đạm đứng bên cạnh, vẻ mặt cảm thán: "Ngàn năm không gặp, suýt nữa ta quên mất dáng vẻ thiếu năng của hắn rồi, ngươi nhớ dai thật đấy!"
"Đột nhiên có nhiều người vào rừng, như thế này thuận tiện hơn." Thiếu niên có vóc dáng cao lớn mở miệng nói, "Chúng ta thuận đường đến để nhắc nhở các ngươi chú ý đến bố trí của Hằng Thiên Môn."