Những dây leo này vung lên với tốc độ cực nhanh, dường như trọng lượng nặng hàng nghìn cân đối với chúng hoàn toàn không làm chậm được, góc độ linh hoạt mà xảo quyệt, hầu như chặn đứng mọi đường lui của hai người.
Đối mặt đột ngột với tình cảnh này, ngay cả Hoắc Quân Tiêu cũng không chiếm được thế thượng phong, hắn ôm chặt Bạch Kha, vừa cuộn tay áo lên để bảo vệ cơ thể y khỏi bị các dây leo nhân cơ hội đâm tới làm tổn thương, vừa di chuyển với tốc độ cực nhanh giữa những dây leo đang múa may, khó khăn lắm mới luồn qua từng kẽ hở hẹp, sau đó, hắn đột ngột nhảy lên, đưa Bạch Kha lên không trung cao hơn, tay còn lại cử động, làm nhanh một thủ ấn.
Hắc bào tung bay trong cơn cuồng phong do khí kình tạo ra, Hoắc Quân Tiêu trong khoảnh khắc trước khi những dây leo vận vẹo quấn quanh lên, hắn lật bàn tay kết ấn, dường như mang theo sức mạnh ngàn quân, đầu gối chùng xuống, mạnh mẽ ấn xuống.
Chỉ thấy không khí dưới chưởng trong lòng bàn tay hắn rung động dữ dội, kim quang bùng lên, tiếng nổ vang dội đập mạnh vào màng nhĩ Bạch Kha, chỉ nghe thấy vô số tiếng "xèo xèo" vang lên, như nước đổ vào chảo dầu sôi, tiếp đó là tiếng gào rú bén nhọn đến mức gần như biến âm.
Những lưỡi gió sắc bén xoáy cuộn cắt qua, dù đang ở trong lòng Hoắc Quân Tiêu, Bạch Kha cũng bị gió quét khiến gần như không thể mở mắt.
Y chỉ cảm thấy lỗ tai bị tiếng gào rú bén nhọn đó cào xé đau đớn vô cùng, dường như giây tiếp theo sẽ chảy máu, y theo bản năng ôm tai, đem chính mình chôn sâu hơn một chút.
Sau một lúc lâu, tiếng gào rú bén nhọn đó cuối cùng cũng giảm đi nhiều, Bạch Kha lúc này mới quay đầu lại, cố gắng nhìn rõ cảnh tượng dưới chân trong cơn gió lốc.
Chỉ thấy những dây leo vốn đến từ bốn phương tám hướng không còn chỗ tránh, giờ đây đều bị linh lực khổng lồ và khí kình đè nén lại. Chúng giống như bị một chiếc lồng kính trong suốt chặn lại, ép xuống, đầu dây leo vốn nhọn hoắt như đuôi rắn bị ép đến cong vẹo, chỗ cong thậm chí đã nứt ra vài vết rách, dường như chỉ còn chút nữa là sẽ đứt lìa.
Hoắc Quân Tiêu ôm Bạch Kha, sắc mặt trầm lại hơi nhấp môi, có chút chán ghét nhìn những dây leo phía dưới đang giãy giụa cố gắng phá vỡ màng chắn để tấn công đánh úp về phía họ lần nữa, bàn tay đang ép xuống lại thêm một lực, mạnh mẽ ép xuống một đoạn nữa, đầu ngón tay và cổ tay của hắn tỏa ra kim quang, dần dần bay lên những phù văn, càng ngày càng nhiều, cuốn quanh dọc theo cánh tay.
Những dây leo vẫn còn giãy giụa như cũ lại bị ép mạnh một đợt nữa, lập tức phát ra tiếng "bốp bốp" vang rền, những cành dây mềm dẻo xen lẫn cứng rắn cuối cùng không chịu nổi áp lực, gãy hơn phân nửa, rồi đầu dây rũ xuống, ầm ầm rơi xuống đất, bốc lên vô số bụi bặm cùng lá rụng.
Chỉ là Hoắc Quân Tiêu như cũ không định buông tha chúng, chỉ thấy bàn tay hắn không ngừng tuôn ra phù văn túm mạnh lại, dùng sức nắm chặt, gân cốt trên mu bàn tay nổi lên từng đường, trông thon gầy mà mạnh mẽ.
Những dây leo đổ xuống đất dưới động tác này của hắn, bắt đầu run rẩy, sau đó càng run càng mạnh, thân dây leo từng chỗ tiếp từng chỗ nổ tung ra, quả thực như thể bị bong da tróc thịt.
Cuối cùng, theo bàn tay nắm thành quyền của Hoắc Quân Tiêu, những dây leo trên mặt đất trong nháy mắt hóa thành bột mịn, giống như cát sỏi đột ngột nổ tung, lơ lửng trong không trung tạo thành một lớp bụi mù mịt.
Bạch Kha: "......" Có cảm giác như mang theo một tên côn đồ bạo lực bên mình vậy.
Tất cả tiếng gió rít gào trong khoảnh khắc này đột nhiên ngừng bặt, những tiếng gào thét hoặc sắc bén hoặc ngheo ngào khàn đặc vào giờ phút này nháy mắt cũng không còn tiếng động, như thể ai đó đã nhấn nút tạm dừng, duy chỉ còn dư âm lưu lại bên tai, vẫn còn "ong ong ong" đánh vào màng nhĩ.
Hoắc Quân Tiêu ôm Bạch Kha nhẹ nhàng hạ xuống từ trên cao, lúc trở xuống lại rừng, tay áo của hắn quét một cái, lớp bụi mù mịt đang phiêu tán trên không trung như sương khói hư ảo đó cũng tản sạch sẽ không còn một mảnh.
Khu rừng một lần nữa trở lại yên bình, lúc này bóng cây vẫn đung đưa, ánh nắng loang lổ từ những cành lá rậm rạp đôi khi lọt xuống vài điểm xuống dưới, tạo thành những mảng sáng nhỏ trên mặt đất, sáng loáng, yên ắng như bất kỳ một khu rừng núi sâu bình thường nào.
Nhìn cảnh tượng hiện tại, Bạch Kha thậm chí nghi ngờ mọi thứ xuất hiện vừa rồi chỉ là ảo giác trong đầu mình, hoàn toàn không hề tồn tại thật, chứng minh duy nhất có lẽ chỉ là lớp lá rụng mới trên mặt đất, mà trên bề mặt lá mới rơi đó còn phủ một lớp bụi mịn như tro bụi hoặc cát sỏi, sót lại linh khí khiến chúng nó ở trong mắt Bạch Kha có thể phân biệt được đôi chút.
Bạch Kha trầm mặc một lúc, khóe miệng giật giật nói: "Làm sao để ra khỏi khu rừng này?"
Hoắc Quân Tiêu vỗ vỗ y, trấn an: "Tìm được lối ra."
Bạch Kha: "......" Đúng là nói nhảm.
Đại khái cũng nhận ra mình nói chẳng khác nào không nói, Hoắc Quân Tiêu mở miệng lần nữa, giải thích nói: "Khu rừng bình thường, bất kể đi theo hướng nào, cuối cùng cũng sẽ đến ranh giới, đến ranh giới thì coi như ra ngoài, vậy nên cũng không có gì gọi là lối ra. Nhưng khu rừng rậm này thì khác, nó giống với bí cảnh của ta, không thể tùy tiện xâm nhập, tất nhiên cũng không thể dễ dàng tùy ý đi ra."
"Bí cảnh?" Bạch Kha nghĩ một chút rồi nói, "Bí cảnh của ngươi mở một lối vào trong sân của Lâm Kiệt, mà khu rừng trúc phía sau căn nhà trong bí cảnh đó chính là lối ra tương ứng, ngươi vẫn còn có lối vào và lối ra khác sao?"
Hoắc Quân Tiêu gật đầu: "Tất nhiên, lối vào và lối ra là tương đối."
"......" Bạch Kha, "Nói như vậy, nếu khu rừng này có bố trí các lối ra tương ứng với các lối vào khác nhau, vậy thì chúng ta phải tìm đúng lối đó mới có thể đến chỗ "Băng Phách" bên kia?"
Hoắc Quân Tiêu "Ừ" một tiếng, sau đó quan sát xung quanh một vòng, lại một lần nữa tạo ra một cụm lửa bay màu xanh nhạt.
Nhìn cụm ánh sáng nhỏ bay lượn xa dần, Bạch Kha nghi hoặc hỏi: "Vậy tại sao lại phải đi xuống để tìm? Với khả năng của ngươi, trực tiếp ở trên cao nhìn xuống tìm chẳng phải rõ ràng hơn sao?"
Y nhớ lại cảnh tượng trong bí cảnh thường ngày, Hoắc Quân Tiêu luôn trực tiếp ở trên không, nhìn rõ dưới chân đâu là rừng, đâu là vách núi, đâu có sơn tuyền, đâu có ngôi nhà nhỏ, rõ ràng như cầm trong tay một cuốn bản đồ, không chỉ không dễ nhầm lẫn phương hướng, dễ đi lòng vòng làm việc vô ích, mà muốn đi đâu còn có thể đi đường thẳng mà cắt đường gần, quả là không thể tiện hơn, sao phải quay đi quẩn lại trong khu rừng rậm này?
Ai ngờ Hoắc Quân Tiêu lắc đầu: "Ta vừa rồi đã quan sát một vòng trên không trung, khu rừng rậm này không chỉ là một bí cảnh, mà toàn bộ đều nằm trong một trận pháp phía trên, chuyên nhằm vào các tu sĩ có thể ngự khí đi, nhìn từ trên cao, khu rừng này không chỉ rộng lớn vô biên, mà bốn phía đều giống hệt nhau, bằng cách này, tìm trên không trung không chỉ không tiện, mà còn có thể tốn nhiều công sức hơn, tốt hơn hết là tìm đường trong khu rừng này."
Bạch Kha: "Cái Hằng Thiên Môn này thật..." Sao mà phiền phức thế!
Bạch Kha nghĩ lại cảnh mình và Hoắc Quân Tiêu chạy trốn tán loạn trong khu rừng rậm này — rừng cây nhỏ, vội vàng chạy trốn, chậc, sao nghĩ thế nào cũng thấy như là có loại phiền phức đang chờ đợi phía trước.
"Tam Thanh Trì này mấy nghìn năm rồi cũng chẳng có mấy người dám xông vào phải không? Hằng Thiên Môn lại phí công tốn sức bố trí cả một khu rừng rậm thế này để làm gì chứ, đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi mà," Bạch Kha vừa bị Hoắc Quân Tiêu nắm tay đi, vừa bực dọc than phiền oán giận.
Cuộc sống trước đây của y nguyên bản vốn cũng không phải quá thoải mái nhàn nhã, nhưng ít nhất cũng không phải lo ăn lo mặc, còn bây giờ lại phải trong lòng căng thẳng đi tìm đường ra khỏi cái khu rừng rậm chán ghét này, chỉ để tống khứ cái viên đan dược ghê tởm trong cơ thể ra ngoài, trong quá trình này lại liên tục gặp phải sự cố, hết rắc rối này đến rắc rối khác, hết đám phiền phức này đến đám phiền phức khác. Tất cả mọi chuyện này đều là do đám người Hằng Thiên Môn mà ra.
Dù cho Bạch Kha có bình tĩnh đến đâu, cũng không khỏi sinh ra một mối oán khí sâu đậm đối với Hằng Thiên Môn.
Hoắc Quân Tiêu vừa bảo vệ y vừa tiếp tục tiến lên, vừa nói: "Ta lại nghĩ khu rừng rậm này không phải được bố trí riêng cho Tam Thanh Trì."
"Hử? Thế là để làm gì?" Bạch Kha nhìn quanh một vòng, cũng không thấy khu rừng này có điểm gì đặc biệt.
"Những bố trí nơi này đều nhằm vào tu sĩ, nhưng không giống như muốn lấy mạng ai, mà giống như muốn giam cầm họ trong đó hơn, để họ từng bước một đi theo sự sắp đặt của Hằng Thiên Môn mà vượt qua khu rừng rậm này," Hoắc Quân Tiêu phân tích.
Bạch Kha nhíu mày: "Cảnh tượng vừa rồi gọi là không muốn lấy mạng tu sĩ sao?!"
Hoắc Quân Tiêu lắc đầu: "Dây leo vừa rồi có chút kỳ lạ... Đối phó với loại tu giả như ta hoặc sư tổ, căn bản không có tác dụng gì, đối với mấy dạng như chưởng môn hoặc trưởng lão của Hằng Thiên Môn, cũng chẳng trụ nổi một lát. Nhưng đối với những đệ tử như Lâm Kiệt đã nhập môn hơn mười năm, có chút tu vi linh lực, thì lại có thể trở thành đòn chí mạng. Nếu đông người, có thể tranh thủ lúc hỗn loạn mà thoát thân được vài người, nhưng nếu chỉ là một hoặc một nhóm nhỏ, thì gặp phải gần như là một đi không trở lại."
"Như vậy, Hằng Thiên Môn trong thời gian đại hội thử luyện lại bày trò ở Tam Thanh Trì thế này, nếu là để phòng người... không nhất định là chỉ muốn phòng những đệ tử mới nhập môn chưa tạo nên mối uy hiếp nào như vậy, đúng chứ? Nếu thật sự cần phải phòng, thì có lẽ phải đề phòng những kẻ có lòng dạ khó lường từ các môn phái khác, hoặc những kẻ nhòm ngó Tam Thanh Trì, những người đó tu vi chắc chắn không kém, nói như vậy, thì khu rừng này quả thật không phải để lấy mạng người ta," Bạch Kha dường như đã phần nào hiểu ý của Hoắc Quân Tiêu.
"Ừ." Quân Tiêu gật đầu.
"Vậy..." Bạch Kha suy nghĩ một lúc, đầu óc bất chợt nảy ra một ý tưởng, "Lâm Kiệt từng nói, đại hội thí luyện của Hằng Thiên Môn hằng năm đều tổ chức tại Vạn Triều Cốc, nơi đó có rừng rậm, hiểm cảnh mọc thành bụi, môn phái lại bố trí thêm, rất thích hợp làm mật cảnh thí luyện cho các tân đệ tử... Miêu tả này, chẳng phải rất giống với khu rừng chúng ta đang ở đây sao?"
Hoắc Quân Tiêu nghe y nhắc nhở như vậy, cũng nhớ lại những lời Lâm Kiệt đã từng nói, suy nghĩ một lúc, cảm thấy quả thật có nét tương đồng với khu rừng rậm này.
Chỉ là...
"Nếu thật sự là nơi để thử luyện cho tân đệ tử, tại sao lại có loại dây leo như vừa rồi? Ngươi chẳng phải đã nói, với những tân đệ tử như Lâm Kiệt, gặp phải nó thì cơ bản là không có đường về rồi sao?" Bạch Kha lại có chút nghi hoặc, sau đó không đợi Hoắc Quân Tiêu mở miệng, y đã nghĩ ra một điểm khác, "Trong kỳ thí luyện lần này, Hằng Thiên Môn đã bố trí thêm, theo lời các trưởng lão, là có Huyết Thú và Cửu Sát Trận. Dây leo vừa rồi có liên quan đến trận pháp hay là liên quan đến Huyết Thú?"
Hoắc Quân Tiêu cười lạnh một tiếng: "Bất kể là liên quan đến cái nào, chỉ sợ Hằng Thiên Môn đã hạ quyết tâm muốn lấy mạng đám đệ tử thí luyện này rồi."
Khi họ đang nói, lỗ tai Hoắc Quân Tiêu khẽ động, sau đó hướng Bạch Kha nói: "Có người khác đã vào rừng rậm này."