"Nghe được cái gì?" Mọi người đồng loạt hỏi.
Dư Hiền cau mày, cố nhớ lại những gì mình đã nghe, đáp: "Ba lão già đó đang bàn về việc bố trí cho đại hội hội thí luyện, có vẻ như sợ bị người khác thám thính, nên nói không rõ ràng lắm, nhiều chỗ khá hàm hồ. Ta nghe bọn họ nhắc đến Vạn Triều Cốc của Hằng Thiên Môn... Tiểu Lâm Tử cũng từng nói qua đây là địa điểm chính mỗi khi tổ chức đại hội thí luyện. Ngoài ra còn nhắc đến Huyết Thú và Cửu Sát Trận. Những kẻ vô liêm sỉ đó nói chuyện cứ từng từ một từng từ một, nói xong hai kẻ kia liền tỏ vẻ "ta đã hiểu rõ trong lòng, ngươi không cần nhiều lời thêm" làm ta nghe mà một bụng tức muốn chết. Nhưng nhìn bộ dạng của bọn chúng, có lẽ sẽ đặt Huyết Thú và Cửu Sát Trận ở vài nơi thích hợp trong Vạn Triều Cốc để đánh bất ngờ. Hơn nữa không chỉ vậy, bọn chúng còn muốn tăng cường canh giữ Tam Thanh Trì trong thời gian diễn ra đại hội thí luyện, có người nói cấm chế đã thêm ba tầng, rơi xuống pháp trận, hơn nữa tựa hồ cũng định đặt Cửu Sát Trận và Huyết Thú ở phụ cận Tam Thanh Trì. Nhưng mà các ngươi đã từng nghe thứ đồ chơi Huyết Thú chưa? Còn về Cửu Sát Trận ta ngược lại có một ít phỏng đoán."
"Huyết Thú?" Hoắc Quân Tiêu nghe xong suy nghĩ một lát, nói: "Có lẽ đó chính là tà vật bọn hắn dưỡng trong cốc bí mật kia? Có điều nếu thật sự là thú, làm gì có chuyện còn cần phải dưỡng thành hay chưa dưỡng thành? Bất luận nuôi dưỡng trình độ nào, một khi "Băng Phách" có dị động, liền ném vào đó là xong, cầm cự được lúc nào hay lúc ấy."
Mọi người nghe xong nghĩ lại thấy cũng có lý.
"Vậy Huyết Thú này không phải dã thú thật, mà là một thứ gì đó phương diện giống thú, nên mới đặt tên như vậy? Hơn nữa, nếu chưa dưỡng thành thì không thể ném vào "Băng Phách" để giải quyết lửa sém lông mày... Có khi nào chưa nuôi thành thì chưa hình thành, không ném vào được hoặc không thể khống chế được không?" Bạch Kha suy đoán nói.
Hoắc Quân Tiêu nghĩ nghĩ, lắc đầu: "Không biết."
Mọi người vì không thật sự có kiến thức, nên chỉ dựa vào suy đoán, rất khó tưởng tượng ra "Huyết Thú" kia rốt cuộc là cái thứ gì.
"Vậy còn Cửu Sát Trận?" Bọn dì mập dù đều là yêu tu đã tu luyện trăm năm, vốn dĩ đối với mấy thứ này phải biết nhiều hơn so với hạng như Lâm Kiệt, nhưng rõ ràng Cửu Sát Trận không nằm trong phạm vi hiểu biết của họ.
"Nói về Cửu Sát Trận, phải nhắc đến một trận khác... Các ngươi đã nghe qua Thất Tinh Mê Tiên Trận chưa?" Dư Hiền vừa dứt lời, thân hình Hoắc Quân Tiêu liền cứng đờ, sau đó cau mày trừng mắt nhìn Dư Hiền, như thể ông vừa nhắc đến thứ gì không nên nhắc.
Lâm Kiệt và dì mập đều sửng sốt, dường như trong chốc lát không phản ứng kịp.
Ngược lại, hai người khác trăm miệng một lời đã mở miệng cất lời: "Sao nghe có vẻ quen quen?"
Dư Hiền và Hoắc Quân Tiêu quay đầu nhìn Bạch Kha và Bạch Tử Húc hai người vừa lên tiếng, vẻ mặt phức tạp, có chút cảm khái, có chút tang thương, dường như còn ẩn chứa một tia đau đớn.
Còn Lâm Kiệt và bọn dì mập, sau khi nghe hai người nói quen tai, chợt nhớ ra Thất Tinh Mê Tiên Trận rốt cuộc là thứ gì, đều hít vào một hơi khí lạnh.
"Thất Tinh Mê Tiên Trận, người nghe qua không ít, trong số các cấm trận có thể được biết đến rộng rãi như vậy cũng chỉ có mỗi trận này, nhưng dù nổi tiếng như thế, chẳng ai nhàn rỗi mà nghĩ cách nghiên cứu, bởi vì cơ bản chẳng ai ngu ngốc mà đi sử dụng." dì mập lại là người đầu tiên mở miệng, "Cụ thể bày trận thế nào ta không biết, ta chỉ biết trận này lấy tam hồn lục phách linh thể cốt nhục của bản thân làm tế, tiên ma quỷ quái đều có thể tru sát trấn áp, có thể coi là sát trận trong các sát trận, chỉ là sau khi giết kẻ khác xong, chính mình cũng sẽ hồn phi phách tán, ngay cả luân hồi cũng không nhập vào được."
"Ừ." Dư Hiền gật đầu, "Ta nói nhắc đến Cửu Sát Trận là vì, nếu ta đoán không lầm, Cửu Sát Trận hoàn toàn ngược lại với trận này."
Mọi người nghi hoặc: "Ngược lại? Ngược lại thế nào?"
"Ta nhớ từng thấy qua trong một mảnh tàn quyển ở nơi nào đó có nhắc đến một trận cấm, gọi là Cửu Tuyệt Trận. Lúc đó ta đại khái lướt qua, cảm thấy trận đó quá âm tà, liền đem trang đó hủy đi. Cửu Tuyệt Trận này cũng lấy linh thể cốt nhục làm tế, nhưng không phải để tru sát tà vật mà là để cung phụng tà vật. Sở dĩ gọi là Cửu Tuyệt, là vì bất kỳ ai bị tà vật dụ vào trong trận, tam hồn lục phách đều sẽ bị cắn nuốt, vĩnh viễn không vào được luân hồi." Dư Hiền nói, "Dù không thể khẳng định, nhưng ta luôn cảm thấy Cửu Tuyệt Trận này có chút liên quan đến cái gọi là Cửu Sát Trận của Hằng Thiên Môn, năm đó tuy rằng ta đã hủy một quyển, nhưng liệu có quyển cổ nào khác đề cập đến trận này hay không thì ta không rõ, có thể đã bị Hằng Thiên Môn lấy được và lợi dụng hay không thì cũng khó nói."
Huyết Thú cũng vậy, Cửu Sát Trận cũng thế, dù sao tin tức lộ ra chỉ có một ý nghĩa – đại hội thí luyện lần này e là khó tránh khỏi một trận mưa máu gió tanh.
Mắt thấy ngày đến càng gần, mọi người không khỏi gấp rút tính toán và bố trí.
Trong đó, mạo hiểm nhiều nhất phải kể đến Bạch Kha cùng Lâm Kiệt.
Bạch Kha vì muốn lợi dụng tà vật "Băng Phách" để lấy ra Thất Tinh Đan trong cơ thể, trong quá trình này có xảy ra biến cố hay không, biến cố sẽ như thế nào, tất cả vẫn là ẩn số. Y chỉ có thể dựa vào Hoắc Quân Tiêu – người sẽ luôn thủ ở bên cạnh y. Nhưng dù có Hoắc Quân Tiêu hộ tống, cũng khó đảm bảo không xảy ra nguy hiểm khác.
Còn về Lâm Kiệt... Mọi người muốn làm một vài trò trong đại hội thí luyện, thu hút sự chú ý của Hằng Thiên Môn, để đảm bảo Hoắc Quân Tiêu và Bạch Kha không bị quấy rầy, đồng thời có thể trừ khử những tà vật mà Hằng Thiên Môn tạo ra để tránh gây hại cho nhiều người khác nữa thì càng tốt. Nhưng dù sao họ cũng hoàn toàn không quen thuộc với Hằng Thiên Môn hay đại hội thí luyện, có Lâm Kiệt sẽ hành động thuận lợi hơn nhiều. Huống hồ Lâm Kiệt đến giờ vẫn chưa từ bỏ hy vọng tìm thấy dấu vết của tỷ tỷ mình, sống phải thấy người chết phải thấy xác.
Nhưng hai người này lại cố tình chính là hai người yếu nhất trong số mọi người, vì thế mấy ngày còn lại, cả bí cảnh náo loạn gà bay chó sửa, lấy danh nghĩa tăng cường tu luyện, thực tế là hành hạ ngược đãi thanh thiếu niên.
Ngay cả Hoắc Quân Tiêu – người luôn thiên vị Bạch Kha đến mức độ tận tâm – lần này vì lợi ích của y cũng không thể không ra tay tàn nhẫn, yêu cầu cường độ tu luyện của y thậm chí còn cao hơn cả Lâm Kiệt, khiến Bạch Kha cảm thấy như mình vừa được tái sinh một lần nữa.
Mấy ngày ngắn ngủi trôi qua thật nhanh, chỉ như một cái chớp mắt, Hằng Thiên Môn đã mở cổng, đón tiếp tam môn lục phái, lai khách bát phương đến.
Giống như Chưởng môn Hằng Thiên đã dự liệu từ trước, sau khi thông báo lý do tổ chức đại hội thí luyện sớm hơn dự kiến cho các môn phái, bọn họ quả nhiên đã nổi lên lòng nghi ngờ, đối với thí luyện đại hội lần này vừa tò mò vừa cảnh giác.
Một mặt, các môn phái muốn biết rõ lần này, Hằng Thiên Môn, vốn nổi tiếng về đan dược, rốt cuộc đã tạo ra thứ gì mà lại nhiệt tình mời gọi các môn các phái đến đánh giá ngay khi vừa mới luyện chế xong. Tuy "Dược Quỷ" đã ly thế trăm năm, nhưng thanh danh của hắn vẫn còn, những phương pháp và đan dược bị cướp đoạt từ tay hắn, chắc chắn không phải là vật tầm thường mà có thể thấy được hàng ngày.
Mặt khác, các môn phái cũng không phải là kẻ ngốc. Dù rằng Hằng Thiên Môn có tiếng là nhà độc đại lại tự mình quảng cáo rùm beng đến phi thường chính phái, nhưng những môn phái có lão nhân già đời, cũng không phải không biết gương mặt thật của Hằng Thiên Môn rốt cuộc như thế nào. Lần này mở đại hội đánh giá đan dược, mười phần có giấu mục đích khác, hoặc là đan dược có vấn đề, hoặc Hằng Thiên Môn đang có ý đồ làm chuyện mờ ám động chân ta, không thể không đề phòng.
Những năm trước, thí luyện đại hội cùng lắm chỉ là các môn phái cử một hai vị trưởng lão đại diện, dẫn theo những đệ tử mới gia nhập trong mười năm qua đến tham gia, luận bàn, để xem trình độ của đệ tử nhà mình đến đâu, tiện thể kéo gần quan hệ giữa các môn phái với nhau, chỉ cần vậy là xong việc.
Lần này, vì những nghi ngờ đó, các môn phái không biết là đã bàn bạc trước hay không mà đều không hẹn mang theo trận thế có chút lớn. Các chưởng môn tự mình dẫn đầu cùng các đại trưởng lão đến, các đệ tử đi cùng cũng không chỉ là đệ tử mới gia nhập, mà còn có cả những đệ tử nổi bật hoặc đứng đầu trong môn phái cũng theo tới.
Rõ ràng, lần này không còn là đại hội thí luyện dành cho đệ tử mới nữa, mà đã biến thành cuộc hội tụ lớn của tam môn lục phái.
Bất quá, tam môn lục phái chỉ là một danh xưng quen thuộc, thực tế hiện giờ chỉ còn lại hai môn lục phái. Ngọc Sinh Môn từng cầm đầu từ lâu đã suy tàn trong cơn giông bão, sau đó biến mất không còn tăm hơi, trở thành một môn phái chỉ tồn tại trong sách. Hai môn còn lại là Hằng Thiên Môn, hiện đang giữ vị trí đầu, và Thanh Vân Môn, môn phái đang phát triển không tồi.
Thế lực lục phái hiện tại cũng không giống với thời đại của bọn Hoắc Quân Tiêu. Trường Lăng Phái và Huyền Vi Phái từng có danh vọng rất cao trong lục phái, hiện nay đã gần rơi vào tình trạng như môn phái gà rừng, nhưng tốt xấu gì vẫn chưa tan rã hoàn toàn. Trong khi đó, Thiếu Dương Phái, vốn không quá nổi bật thu hút trước đây, nay lại một đường hát vang tiến mạnh, trở thành phái lớn thứ hai, chỉ sau Thái Sơ Phái.
Dư Hiền đứng trong hàng ngũ đệ tử mới của Hằng Thiên Môn, phóng mắt nhìn bao quát tình hình các môn phái hiện tại, trong lòng phảng phất như cuộn lên mây khói ngàn năm, bỗng sinh ra bao cảm khái, chỉ có điều... đang mang da mặt người khác, không quá tiện để bày tỏ..
Một tên tiểu tử đầy lông lá đứng trước mặt ông thỉnh thoảng lại quay đầu lại liếc nhìn, nhưng vì đây là một dịp trang trọng và nghiêm túc, nên ngại không dám mở miệng.
Hắn nghẹn nửa ngày, cuối cùng cũng tranh thủ lúc các chưởng môn, trưởng lão của các môn phái đang giao lưu chào hỏi, quay đầu lại nói với Dư Hiền: "Sau vụ ngoài ý muốn lần trước, không thấy ngươi đâu, ngươi vẫn ổn chứ? Lúc được cứu, A Kiệt bảo ta về viện của mình ở, không có lệnh của môn phái thì đừng ra ngoài. Ta cứ thấp thỏm không yên, rất lo lắng cho các ngươi, sau đó không nhịn được mà chạy tới viện của A Kiệt tìm các ngươi, gọi mãi không có ai trả lời. Ta liền lỗ mãng xông vào, nhưng tìm một vòng mà không thấy các ngươi, sau đó lại tới thêm vài lần nữa, cũng không thấy ai. Ta còn sợ các ngươi gặp chuyện không may!"
Dư Hiền nghe vậy thì đổ mồ hôi hột đầy trán, lòng thầm nghĩ: Tiểu tử này ngươi là ai?!
Nhưng ngẫm lại, mình đang mang gương mặt của Bạch Kha, nên đành cố gắng bắt chước dáng vẻ thường ngày của Bạch Kha, gật đầu một cái, thản nhiên đáp: "Chúng ta không sao."
Ông suy nghĩ một lát, đoán rằng thiếu niên này có lẽ đang nói về vụ việc khi một phần linh thể trong "Băng Phách" thoát ra ngoài nuốt chửng người. Sau đó, ông và Hoắc Quân Tiêu kết trận rồi truyền lại tu vi linh lực cho Bạch Kha, những ngày đó, mọi thứ trong bí cảnh đều ở trạng thái bất thường, kính huân tự nhiên cũng không có động tĩnh gì. Nếu tiểu tử này đến viện của Lâm Kiệt vào thời gian đó, trong bí cảnh họ đúng là sẽ không biết gì.
"Nhưng mà, sao ngươi cứ giấu tay áo mãi vậy? Lần trước gặp ngươi đâu có thói quen này nha." Tiểu tử đó hiển nhiên là một người quen, vừa lo lắng xong đã lại chuyển sang trêu đùa, vỗ vỗ vai Dư Hiền, nói: "Người trẻ tuổi phải có tinh thần phấn chấn."
Dư Hiền không tiện đứng dưới lốt Bạch Kha mà gây thù chuốc oán, chỉ có thể nhẫn nhịn mắc nghẹn giữ vẻ nghiêm túc, nhưng trong lòng lại giận chân thẳng: Lão tử có thể xưng là "rùa trung hoa" rồi mà còn phấn phấn chấn chấn cái gì chứ! Phấn chấn cái đầu ngươi ấy!
Quả nhiên, làm tên cứng đầu không dễ chút nào.