Dư Hiền và Hoắc Quân Tiêu yên lặng liếc nhau một cái khi thấy hồn khí của Bạch Tử Húc tương tự với Bạch Linh Trần trước đây, rồi lại bất động thanh sắc dời tầm mắt đi chỗ khác. Những người khác đứng phía sau họ, hoặc đứng cạnh, không ai để ý, thế nhưng Bạch Kha lại tinh mắt chú ý tới.
Y liếc nhìn hai người này, lại phát hiện hai người này mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, không có tư thế là muốn mở miệng, vì thế trong lòng y dấy lên nghi hoặc.
Bạch Kha tin rằng hai người này tuyệt đối không phải loại người thiếu suy nghĩ, nhìn phản ứng này của bọn họ, y đoán họ dường như đã nghĩ ra điều gì đó nhưng ngại nguyên nhân nào đó, tạm thời không tiện nói ra hoặc không muốn nói. Thế nhưng chuyện liên quan đến Bạch Tử Húc, y không thể hoàn toàn không hỏi.
Là bởi vì nơi này nhiều người? Hay là bởi vì Bạch Tử Húc đang có mặt ở đây, nên họ không tiện nói thẳng trước mặt ông?
Tâm tư dạo quanh một vòng, Bạch Kha quyết định chờ chốc lát mọi người giải tán rồi sẽ tìm riêng Dư Hiền và Hoắc Quân Tiêu hỏi cho rõ.
"Các anh cũng không rõ ràng lắm, vậy có lẽ do mắt tôi có vấn đề. Sáng hơn và rõ nét hơn cũng không phải chuyện xấu, có thể ở lâu trong bí cảnh đầy linh khí nên bị ảnh hưởng đôi chút...." Đã có quyết định này Bạch Kha tạm thời xem như mình không phát hiện cái gì, chuyển đề tài nói: "Đúng rồi, những linh thể ở Hằng Thiên Môn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Câu hỏi này của y hướng về phía Hoắc Quân Tiêu: "Là anh cứu tôi sao?"
"Ừm." Hoắc Quân Tiêu khẽ gật đầu, mắt cụp xuống, con ngươi sâu thẳm như mực tối bị che đi phân nửa, im lặng trong chốc lát, nắm lấy tay Bạch Kha siết chặt thêm chút nữa, lên tiếng nói: "Lẽ ra ta nên phát hiện sớm hơn."
"Chuyện này cũng không phải chuyện anh có thể khống chế được." Bạch Kha lắc đầu, "Chúng ta ở đây vẫn ổn là may lắm rồi, dưới tình huống đó có thể giữ được mạng quả là may mắn."
"Phải rồi, Tiểu Bạch, sao anh biết đó là linh thể?" Lâm Kiệt thắc mắc: "Chúng tôi chỉ thấy một đoàn mây đen, những đám mây đen tán loạn, tốc độ nhanh đến mức không thể phản ứng kịp, làm tôi sợ đến mức chân run hết lên... May là sư phụ đã xách chúng ta đem trở về."
Nghe đồ đệ mình nói những lời không tiền đồ như vậy, Hoắc Quân Tiêu tức giận liếc mắt nhìn cậu.
"...Cậu thấy người nào có thị bị trói quấn mà uốn éo vặn vẹo như cái khúc không? Không phải linh thể thì là cái gì? Hơn nữa..." Bạch Kha dừng một chút, "Tôi cảm giác, cảnh tượng này đã từng thấy ở đâu rồi."
Hoắc Quân Tiêu nghe y nói như vậy, bất chợt nâng mắt lên, nói: "Người nhớ ra điều gì à?"
"Tôi...Thật ra chỉ cảm thấy có chút quen thuộc thôi, anh gấp cái gì." Bạch Kha đại khái thấy phản ứng này có chút buồn cười, cố ý kéo dài giọng, trong thanh âm nhàn nhạt có một tia trêu ghẹo.
Lâm Kiệt đứng một bên phục sát đất với Bạch Kha. Phải nói sao nhỉ, Hoắc Quân Tiêu người này tướng mạo vốn có chút lạnh lùng, lại thêm thói quen quanh năm thích cau mày, vậy nên giữa mi tâm có một vết mờ nhạt, nhìn càng khó thân cận. Huống chi người này vẫn luôn một thân áo bào đen, so với các cao nhân có phong thái tiên phong đạo cốt thì hắn lại toát ra sự trầm lặng nghiêm nghị hơn hẳn. Khí tràng như vậy khiến người có tu vi kém hơn hắn cảm thấy áp lực không nhỏ.
Lâm Kiệt trước giờ luôn coi Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền là những nhân vật truyền kỳ trong sách, chỉ có thể đứng nhìn từ xa, mặc dù thân phận của cậu bây giờ là đệ tử Hoắc Quân Tiêu, nhưng sự sùng bái kính trọng dành cho những người này vẫn chỉ tăng chứ không giảm. Huống chi Hoắc Quân Tiêu liếc cậu một cái, bắp chân cậu đã run hết lên, huống chi bị đôi mắt kia của Hoắc Quân Tiêu nhìn thẳng chằm chằm. Đổi lại là cậu, cậu đã sớm quỳ xuống đất, hô vạn tuế rồi, vậy mà Bạch Kha lại có thể nhẹ nhàng vân đạm phong khinh thuận miện đùa giỡn một chút?!
Hoắc Quân Tiêu đại khái cũng bị giọng điệu này của Bạch Kha làm nghẹn có chút không nói tiếp được, chỉ đành bất đắc dĩ nhìn y: "..."
"Nói thật, lúc đó ý thức tôi không rõ, hình như còn nghe được ai đó đang lẩm bẩm cái gì đó...." Bạch Kha không tiếp tục trêu hắn nữa, nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi nói.
"Ồ? Nói cái gì?" Hoắc Quân Tiêu hỏi.
Bạch Kha suy nghĩ một hồi, như đinh chém sắt nói: "Quên rồi."
"...."
Hoắc Quân Tiêu yên lặng hộc máu.
Tuy nhiên Hoắc Quân Tiêu cũng không níu lấy vấn đề này, mà phất tay một cái nói: "Không sao, không nhớ nổi thì thôi. Về phần mấy linh thể ngày đó, nếu ta đoán không sai, hẳn là chúng bị giam giữ trong "Băng phách", may mắn chỉ là một bộ phận rất nhỏ thoát ra, nếu không toàn bộ Hằng Thiên Môn cũng gặp đại họa, bằng mấy chưởng môn trưởng lão kia, căn bản không thể chế trụ nổi."
Lâm Kiệt lặng lẽ lặp lại: "Một...bộ...phận....rất...nhỏ...Thế giới này quá nguy hiểm, tôi có thể rời khỏi nơi này được không!!"
"Băng phách?" Nghe đến hai chữ này, Bạch Kha không khỏi ngồi thẳng dậy: "Băng phách chẳng phải ở Tam Thanh Trì sao? Xung quanh còn có cấm chế của bọn họ, mấy linh thể đó sao lại thoát ra được? Hay là....Cái gọi là vấn đề mà chưởng môn Hằng Thiên Môn nói trước đó chính là việc bọn họ không thể phong ấn nổi "Băng phách" nữa?"
"Nhưng—-" Bạch Kha tỉ mỉ hồi tưởng lại cảnh tượng y nhìn thấy trên "Băng phách", lắc đầu đầy nghi ngờ nói: "Lúc đầu tôi thấy những người đó, mặc dù có lộ vẻ đói, giống như muốn nuốt chửng hết cả xương thịt tôi, nhưng không giống những linh thể trên quảng trường, cảm giác những cái ở quảng trường tà khí hơn nhiều."
"Vậy chứng tỏ trong khoảng thời gian đó đã có thứ gì đó kích thích bọn chúng, khiến bọn chúng trở nên tà tính hơn." Lâm Kiệt chen vào nói, "Có điều lại nói tiếp....khoảng thời gian đó hình như chỉ có Tiểu Bạch được sự chấp thuận đi vào Tam Thanh Trì thôi."
Bạch Kha: "...."
Dư Hiền vuốt vuốt chòm râu trên cằm, ngửa mặt lên trời suy nghĩ một chút nói: "Cũng gần như vậy. Tiểu tử họ Tần hôm nọ hình như có lảm nhảm về chuyện này, nói là phúc phận tu luyện trăm đời gì đó, Tam Thanh Trì suốt hai năm nay không ai được phép vào, ngươi là người đầu tiên...Lại nói tiếp, tiểu tử kia hay lắm mồm lải nhải, mỗi lần nghe hắn nói chuyện đều phải nhẫn nại cho hắn nói hết, xong thì đánh ngất luôn. Kết quả tiểu tử này lại quên sạch, hôm sau lại tiếp tục lải nhải mấy câu đó, ta thật sự không chịu nổi nữa."
Bạch Kha không vui: "...Tôi thực sự cảm ơn cậu ta."
"Nói như vậy—" Hoắc Quân Tiêu cau mày: "Những biến hóa của "Băng phách" trong thời gian qua có liên quan đến ngươi sao?"
"Tôi chỉ là kẻ phàm phu tục tử, lúc tiến vào Tam Thanh Trì căn bản không có chút tu vi nào, sao có thể ảnh hưởng vật kia?" Bạch Kha cảm thấy mình rất vô tội.
Có điều....
"Nếu nói lúc đó tôi có thứ gì không bình thường, thì có lẽ là cái thứ Thất Tinh Đan mà Hằng Thiên Môn lén cây vào người tôi." Bạch Kha suy nghĩ một chút rồi nói.
"Thất Tinh Đan?" Lâm Kiệt gãi đầu, nghi ngờ nói: "Không phải thứ đó là do Hằng Thiên Môn tự mình bày ra sao? Làm sao lại có thể ảnh hưởng lớn đến "Băng phách" trong Tam Thanh Trì đến thế? Bọn họ lấy thứ đồ chơi này để tự hủy diệt sao? Hay là chưởng môn là kẻ nằm vùng lớn nhất?"
Bạch Kha: "..."
"Hiển nhiên là Hằng Thiên Môn chỉ biết một phần công dụng của Thất TInh Đan." Hoắc Quân Tiêu nhíu mày: "Theo những gì bọn họ biết, Thất Tinh Đan này có thể được bọn họ sử dụng để đạt mục đích nào đó. Mà tác dụng phụ tiêu cực, bohn họ hoàn toàn không có phát giác gì, hoặc có lẽ là, nếu như không có sự tồn tại của "Băng phách", Thất Tinh Đan này sẽ không có phát sinh tác dụng phụ như vậy mà bọn họ không ngờ tới."
"Thất Tinh...Đan? Sao ta cảm thấy cái tên này có chút quen tai, đó là cái gì? Tiểu Kha, ngươi bị người Hằng Thiên Môn trồng thứ đồ bậy bạ gì vào người?!" Dì mập đứng một bên, cái bông hoa lớn rung rinh một chút, đột ngột lên tiếng.
Sau khi ba người họ đến bí cảnh này, chỉ nghe Lâm Kiệt nói qua loa một chút về tình hình, rồi lại gặp sự cố lần này. Vậy nên tình trạng cụ thể của Bạch Kha, bọn họ vẫn chưa nắm rõ, cho nên từ nãy nghe mấy người Hoắc Quân Tiêu nói qua lại cũng không chen vào nói, cho đến khi nghe thấy "Thất Tinh Đan", dì mập mới không nhịn được mà mở miệng.
"Quen tai?" Hoắc Quân Tiêu xoay người lại nhìn bà: "Chưởng môn Hằng Thiên Môn nói đó là phương thuốc bọn hắn lấy từ tay Dược Quỷ, chẳng lẽ ngươi từng nghe qua?"
"Dược Quỷ?!" Dì mập hô lên một tiếng, lắc lư lá cây nói: "Vậy thì không sai! Ta có nghe qua!"
Mọi người lập tức đồng loạt dồn ánh mắt về phía bà.
Dì mập hiện tại chỉ là một cây mẫu đơn, so với chiều cao mọi người thì thấp đi không ít, bị bao nhiêu ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm, thực sự cảm thấy áp lực như núi, run rẩy nói: "Mấy người đừng nhìn chằm chằm ta như vậy, ta không quen. Dược Quỷ ấy à, trước ta từng ở cùng hắn một thời gian. Chuyện từ trăm năm trước rồi, lúc đó ta bị thụ thương đánh veed nguyên hình, vừa lúc hắn tình cờ dọn dẹp trở về nhặt ta, đặt ta ở vườn thảo dược ngoài nhà mà nuôi dưỡng. Ta từng thấy có người đến giao dịch gì đó với hắn, còn cãi cọ không vui, hai lần đầu ta còn chưa khôi phục ý thức, chỉ nhớ là rất ầm ĩ, đến một lần cuối bọn họ ở trong nhà, lúc ta tỉnh lại chỉ nghe thấy bên trong có một giọng nói lạ bảo rằng "Chỉ một lần này thôi, không có lần sau. Nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, môn phái ta thành nhờ hắn, nếu một ngày nào đó hắn mất khống chế, sợ là môn phái cũng sẽ bị phá hủy bởi hắn. Phương thuốc Thất Tinh Đan của ngươi coi như cứu mạng cả trăm nghìn môn đồ của phái ta...." Đại khái là như vậy, cụ thể thì ta cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ rằng giọng nói Dược Quỷ lúc đó rất kích động, hẳn là không muốn hết lần này đến lần khác bị tìm tới cửa, có thể bị người ta nắm thóp gì đó, cuối cùng hắn bất đắc dĩ nói cái gì mà "Chỉ là một toa đan dược mà thôi, cho ngươi thì cho, từ nay về sau đôi bên không nợ gì nữa, tạm biệt không tiễn"..."
Dì mập ngẫm nghĩ một chút, rồi nói tiếp: "Sau khi mất người đó đi, ta nhớ Dược Quỷ ngồi bên vườn dược, vừa chăm sóc mấy cây thuốc của mình vừa lắc đầu than cái gì mà "Tạo nghiệp"."
Mọi người nghe xong, liên tưởng trước sau, người đến lấy toa đan dược kia hẳn là Hằng Thiên Môn.
"Vậy thì, Dược Quỷ có từng nói cách giải quyết về Thất Tinh Đan không?" Hoắc Quân Tiêu hỏi.
"Chuyện đã qua lâu lắm rồi, để ta nghĩ xem—-" Dì mập hiển nhiên không nhớ rõ lắm, có lẽ cũng không ngờ những lời nói vụng vặt mình vô tình nghe được lại cần dùng cho ngày hôm nay: "Dược Quỷ nói rằng, Thất Tinh Đan cần phải luyện trong lò đan tròn trăm năm, luyện ra được là dược gan, sau đó trong vòng vài ngày phải tìm được người làm thuốc dẫn, cụ thể mấy ngày thì ta không nhớ nữa, nói là tốt nhất nên dùng thêm đan dược hỗ trợ để bổ sung, sau đó nuôi dưỡng trong chín trăm tám mươi mốt ngày, là dược kết đan."
Hoắc Quân Tiêu nghe xong, ánh mắt mơ hồ hiện lên vẻ thất vọng, dù sao những lời dì majao kể lại gần như không khác gì chưởng môn Hằng Thiên Môn nói: "Chỉ vậy thôi sao?"