"Không phải...Các ngươi đã gặp chuyện gì chứ, ăn một bữa cơm mà biểu cảm cứ như ăn cơm cúng vậy?" Dư Hiền nhất thời mù mịt.
Kết quả, Lâm Kiệt chỉ ngẩng đầu nặng nề hướng ông nói một câu: "Chào lão tổ tông." sau đó lại tiếp tục gục đầu, bới từng miếng cơm xúc ăn, vẻ mặt thẩn thơ nhai thức ăn.
Bạch Kha còn lại chỉ gật đầu với Dư Hiền, y đến nay vẫn chưa biết nên xưng hô với Dư Hiền như thế nào với thích hợp, gọi là lão tổ tông thì cả Dư Hiền lẫn Hoắc Quân Tiêu đều nhảy dựng lên, gọi là sư phụ thì y cảm thấy khó xử trong lòng, sau khi do dự một lát, y chọn cách thỏa hiệp nói: "Lão gia tử, ngài đã về rồi." Nói xong, y liếc nhìn Lâm Kiệt, chần chờ một chút, cuối cùng cũng vẫn không giải thích gì thêm.
Nghe y xưng hô như vậy, Dư Hiền lại nhăn mặt.
Bạch Tử Húc đang trong trạng thái ngây ngẩn, khi liên tiếp nghe được mấy người bọn họ nói chuyện thì mới để hồn về, hướng Dư Hiền nói: "Dư lão gia tử ngươi đói không? Có muốn ăn chút gì không?"
Dư Hiền xua tay: "Ta đã bao nhiêu năm không ăn uống rồi, các ngươi cứ ăn đi. Tiêu tử Quân Tiêu kia vẫn chưa trở lại sao?"
"Không có, hai người không đi cùng nhau sao?" Bạch Kha hỏi.
"Không." Dư Hiền lắc đầu: "Ta đi tra xét Vọng Thiên Nhai, còn hắn theo ngươi nói đi vòng vo đến Đào Hoa Uyển, nói là tiện thể xem xung quanh có tình huống gì bất thường không, dù sao Hằng Thiên Môn lần này bụng dạ khó lường, ai mà xui xẻo bị nhìn trúng vào thì chắc chắn gặp họa, có thể giúp đỡ thì liền ra tay."
Nói xong, ông ngồi xuống bên cạnh Đậu Phộng, đem bộ lông thú của cự thú khổng lồ trở thành chiếc đệm thiên nhiên, rồi cũng không biết từ đâu móc ra một cái bình ngọc, uống một ngụm chép miệng, hướng Bạch Tử Húc giơ bình ngọc trong tay: "Rượu này hiếm lắm, có muốn uống một ngụm không?"
Bạch Tử Húc lắc đầu: "Không được không được, tửu lượng ta kém lắm, một chén là say."
Dư Hiền nghe xong sửng sốt một chút, thu hồi bình rượu, cười nói: "Sao ngươi cũng kém thế, giống như cái tên mặt lạnh kia, chẳng có phúc uống rượu, chậc chậc." Nói xong, ông lại tiếp tục uống, chỉ là vừa uống vừa liếc nhìn Bạch Tử Húc.
Không biết có phải vì trước đó ông và Bạch Tử Húc thường ở cùng nhau hay không, mà Dư Hiền đối với hồn khí biến hóa của Bạch Tử Húc không nhạy cảm, nhưng vẫn cảm thấy thần hồn không quá ổn, nên đôi khi có chút điên điên khùng khùng, nhưng không tính quá mức nghiêm trọng.
Nhưng bây giờ sau hai ngày không gặp, khi trở về đây, Dư Hiền lại cảm thấy hồn khí của Bạch Tử Húc đã biến hóa không ít, trước đây gần như không hề bị lộ ra ngoài, yếu ớt đến mức gần như không cảm nhận được, nhưng bây giờ thỉnh thoảng lại lộ ra một chút, khi người ta vừa mới cảm nhận được thì nó lại đột ngột biến mất.
Mặc dù rất khó nắm bắt, nhưng Dư Hiền vẫn cảm nhận được sự quen thuộc trong hồn khí này— nó quá giống Bạch Linh Trần.
Thế nhưng ông là cha của Bạch Kha, nói như vậy, người trong một nhà thì hồn khí tương tự cũng là điều bình thường, đây cũng là lý do tại sao khi lần đầu gặp Bạch Tử Húc, hồn khí trên người ông cực kỳ yếu ớt khiến Dư Hiền và Hoắc Quân Tiêu cũng không sinh ra hoài nghi.
Hồn phách chính là cốt lõi của con người, ngoại trừ sưu hồn thuật và các loại tương tự thì sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng không cần thiết nào đến hồn phách, mà còn phải tuân theo một đống khuôn phép quy định để hạn chế thuật pháp không hoạt động khi mất tác dụng, thì rất nhiều các loại chú thuật, trận pháp có thể ảnh hưởng đến hồn phách đều bị coi là cấm thuật, dù đạo hạnh cao đến đâu cũng không thể tùy tiện tách hồn phách của người ra để nhìn kết cấu thành phần, sau đó nếu cần, có thể rút một hồn một phách ra hay tùy tiện gắn một hồn một phách vào, như vậy thì mọi thứ đều trở lên rối loạn, trái với thiên đạo.
Sở dĩ trước đây Bạch Tử Húc ngủ mê man, Dư Hiền cũng chỉ kiểm tra sơ qua, thấy người này ba hồn lục phách đều đủ, chỉ là không ổn định lắm, nên đã giúp ông điều dưỡng một chút, rồi cũng không có làm gì thêm nữa.
Giờ nghĩ lại, nếu như vào lúc nhập luân hồi, Bạch Linh Trần vô tình gặp phải một hồn phách không trọn vẹn khác, cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng....
Ông đang nghĩ ngợi, chợt nghe Bạch Kha lên tiếng hỏi: "Nhài đã thăm dò được vị trí của Vọng Thiên Nhai sao?"
Dư Hiền lắc lắc bình ngọc: "Ta đi theo Chưởng môn Hằng Thiên Môn một vòng, vị trí đã nắm rõ, nhưng lớp cấm chế bên ngoài hẳn là do đám chưởng môn trưởng lão tạo ra, phá thì không có gì khó giải quyết, nhưng bên trong còn có tầng cấm chế thứ hai, hẳn là do người bên trên vách hạ xuống, gần giống như cấm chế của bí cảnh của chúng ta, phá thì phiền toái hơn, trên người Chưởng môn Hằng Thiên Môn có phù bài do người bên trên nhai đưa cho, nên đi vào cũng không có trở ngại gì."
"Vậy phải làm sao?" Bạch Kha hỏi.
"Cũng không khó lắm, ngày nào đó muốn lên Vọng Thiên Nhai thật, chỉ cần thuận qua bên Chưởng môn Hằng Thiên Môn lấy phù bài là bớt việc nhất."
Lâm Kiệt vừa ăn cơm xong, cuối cùng cũng có một chút biểu cảm, mặt co rúm lại, lặng lẽ liếc mắt nhìn Dư Hiền: "...." Từ cao thủ như chưởng môn vậy mà đoạt đồ lại là cách bớt việc nhất, lão tổ tông thật sự là.... Biết làm cho người khác nghẹn lại.
"Có điều—" Dư Hiền đổi giọng, hướng Bạch Kha nói tiếp: "Lên Vọng Thiên Nhai không phải mục đích của chúng ta, đem tiểu tử kia từ Vọng Thiên Nhai xuống, giúp hắn khôi phục thần trí, thoát khỏi sự kiềm chế của đám người Hằng Thiên Môn mới là thật. Có điều chuyện này cần đến ngươi, tên mặt lạnh—"
Lời ông chưa nói hết, chỉ thấy bên cạnh có bóng đen chợt lóe, Hoắc Quân TIêu đáp xuống đất.
Chẳng qua hắn không chỉ đi một mình, cùng lúc đáp xuống đất, còn có ba người dáng vẻ thê thảm.
Bọn họ dường như vừa thoát khỏi cuộc vật lộn ác liệt nào đó, bởi vì đáp xuống đất vội vàng, hai người trong số họ đáp xuống thậm chí không đứng vững, người có thân hình tương đối khỏe mạnh lảo đảo va vào một người có vóc dáng nhỏ bé hơn, hai người trực tiếp ngã lăn ra đất. Chỉ duy có một phụ nữ trung niên hơi mập đứng coi như ổn, nhưng tóc tai rối bời, trên vai còn khoobg biết bị ai đó dán một lá bùa vàng, trên mặt có một vết cắt nhỏ đang rỉ máu.
Khi Bạch Kha thấy rõ ba người này, y liền đứng lên, vội đi tới đỡ họ dậy, vừa nói: "Dì mập?! Chú bánh chưng?! Chú quạt sắt?! Mấy người làm sao—"
"Ai da, các ngươi làm sao mà thành bộ dáng này rồi!" Bạch Tử Húc cũng theo sát phía sau, cùng Bạch Kha đỡ hai người dậy, thuận lợi gỡ tấm bùa trên vai dì mập, kết quả vừa mới chạm vào tờ phù, cả người Bạch Tử Húc đột nhiên cứng đơ, bất động không nhúc nhích.
Bạch Kha: "..." Cũng không biết lá bùa là cái gì mà trực tiếp động vào, đúng là chẳng bao giờ khiến người ta bớt lo.
"...." Hoắc Quân Tiêu đưa tay đỡ trán, sau đó điểm hai cái lên đỉnh đầu của Bạch Tử Húc, rồi mới tự mình lấy lá bùa xuống. Chữ chu sa vẽ trên lá bùa trong nháy mắt hóa thành bột mịn, bay theo gió tan biến.
Bạch Tử Húc sau khi được giải, lắc lư hai cái, khịt mũi: "Ai ôi!! có chút choáng."
Bạch Kha: "...."
Nếu tình cảnh như thế đặt ở trước kia, bọn dì mập chắc chắn đã sớm ba chân bốn cẳng bắt đầu hỏi Bạch Tử Húc có bị thương có vấn đề gì không, nhưng lần này, ba người họ đều ngẩn ngơ đứng tại chỗ, khác hẳn thường lệ.
"Họ bị làm sao vậy?" Bạch Kha có chút lo lắng hỏi.
Hoắc Quân Tiêu chỉ vào bánh chứng và quạt sắt nói: "Hai người bọn họ ban nãy bị trúng tà, lúc này còn chưa hồi phục." Sau đó chỉ vào dì mập, nói: "Còn vị này, có lẽ đã nhầm ta thành một cố nhân nào đó."
Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy dì mập đang ngây dại nhìn chằm chằm hắn từ khi đáp xuống đất thì thào mở miệng: "Ngươi, ngươi thật sự không phải là không—--"
"Không phải." Hoắc Quân Tiêu lắc đầu, dường như để chứng minh mình không nói dối, hắn chỉ về Dư Hiền đang tựa lưng vào Đậu Phộng: "Vị này là sư tổ tại hạ, chúng ta có một môn phái, tuy có chút pháp lực, nhưng vẫn chưa phi thăng, không phải cái vị kia mà ngươi đang nói đến."
Dì mập nhìn theo hướng Hoắc Quân Tiêu chỉ lại sửng sốt.
Dư Hiền vuốt râu một cái, cậy già lên mặt không đúng đắn hướng dì mập nói: "Ai ôi!! Chào tiểu cô nương, tại hạ Dư Thế Hiên, hạnh ngộ hạnh ngộ."
Ông vừa dứt lời, bánh chưng vất vả mới vừa hồi phục lại chút tinh thần lại làm vẻ mặt vô cùng nghi hoặc mở miệng nói: "Dư Thế Hiên? Ây? Không đúng, lão gia tử, ta đã thấy Dư Thế Hiên, đó không phải là một công tử hào hoa phong nhã luôn cầm cây quạt xếp sao? Luôn là dáng vẻ hơn hai mươi tuổi, còn ngài thì...."
Dư Hiền: "...." Lừa người gạt người xấp xỉ một nghìn năm, cuối cùng tự nện vào chân của mình rồi.
Ông xua tay lia lịa biện minh: "Không không không, tiểu tử, cái này ngươi không hiểu, đi ra ngoài, tùy vào tình huống khác nhau phải lấy vẻ ngoài và tuổi tác khác nhau để thích ứng với thế gian này—"
Lời nói nhăng nói cuội còn chưa nói hết, dì mập ngây người vẻ mặt khiếp sợ xác nhận nói: "Lão gia tử ngươi, ngươi không phải là Dư Hiền chân nhân của Ngọc Sinh Môn sao?!"
Dư Hiền: "...."
Bánh chưng vừa nghe dì mập nói lời này, cả người đều ngu: "Đậu mẹ! Dư Hiền chân nhân!!"
Quạt sắt kinh ngạc rớt cả cằm: "Đù má! Dư Hiền chân nhân!!"
Lâm Kiệt hai ngày ở trong nước đọng rơi chiếc đũa "Cạch" trên bàn: "Cmn! Dư Hiền chân nhân???"
Dư Hiền: "..." Lúc này vỗ tay giả vờ cười tỏ vẻ cao thâm còn hữu dụng hay không!
Hoắc Quân Tiêu: "..." Đáng đời!
Bạch Kha: "..." TÌnh huống như này là thế nào?
Bạch Tử Húc vẻ mặt mê man: "...Các ngươi ăn nhầm cái gì rồi?"
"Chờ đã??" Lâm Kiệt máy móc chuyển về phía Hoắc Quân TIêu, nuốt nước bọt một cái, khó khăn mở miệng: "Dư Hiền chân nhân là sư tổ,, sư phụ ngài lại là họ Hoắc... Ngài không phải là Vân Chinh chân nhân chứ!!!"
Bánh chưng tiếp tục ngu dốt: "Đậu má Vân Chinh chân nhân!!"
Quạt sắt: "Đậu má Vân Chinh chân nhân!!"
Dì mập vẻ mặt không xác định, vẻ mặt hốt hoảng: "Vân Chân chân nhân họ thật là Hoắc?"
Lâm Kiệt vẻ mặt đờ đẫn như trước: "Ta có xem qua một thoại bản dã sự, trong đó nói rằng Vân Chinh chân nhân vốn mang họ Hoắc, sau khi gia nhập Ngọc Sinh Môn thì được ban danh hào là Vân Chinh...."
Dì mập: "...Ai biết thoại bản, có thể đáng tin không, ta chưa bao giờ nghe qua."
Lâm Kiệt: "Tác giả hình như là Thẩm cái gì... À đúng rồi! Là Thẩm Hàm!"
Dư Hiền: "Không nghĩ tới nha đầu kia cũng có đam mê này."
Hoắc Quân TIêu: ".........................................................." Trong sư môn có một hai người lại thích viết mấy thứ này, đều có bệnh hết hay sao?