Không nói những chuyện khác, nhưng một khi vấn đề có liên quan đến "Băng phách", chắc chắc sẽ vô cùng vướng chân tay. Bạch Kha vẫn còn nhớ rõ ràng hàng trăm nghìn linh hồn hoang vu trôi nổi trên Băng Phách và cả mệnh hồn của Hoắc Quân Tiêu đã mất ở trong nơi nọ.
Lần này, khi nghe giọng điệu của Chưởng môn Hằng Thiên Môn cùng mấy trưởng não, có vẻ như bao nhiêu năm nay, bọn họ dường như một mực tìm phương pháp áp chế và lợi dụng khối "Băng phách", mỗi chu kỳ kéo dài hàng trăm năm. Nhưng gần đây không biết do cái gì ngoài ý muốn, làm cho rối loạn tiết tấu, khiến họ có phần không kiểm soát nổi tình hình.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu "Băng phách" này không thể kiểm soát, Bạch Kha có chút không dám tưởng tượng, tuy rằng y chưa từng trải qua, nhưng chỉ từ vài lời đôi câu của Hoắc Quân Tiêu và những người kia, y cũng có thể thấy thoáng qua một góc của sinh linh đồ thán trong quá khứ.
Có điều so với băng phách nọ, Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền vừa đánh xong một hồi đáp xuống đất, hiển nhiên càng quan tâm một vấn đề khác—-
"Vọng Thiên Nhai của Hằng Thiên Môn vẫn còn tồn tại?" Dư Hiền nhướng mày, có vẻ vô cùng ngạc nhiên.
"Như vậy xem ra, đồn đãi ban đầu chỉ là ngụy trang." Hoắc Quân Tiêu chậm rãi nói: "Vọng Thiên Nhai chưa bị phá hủy, vậy người trên vách đá nọ—-"
"Còn sống!" Dư Hiền lộ vẻ mặt mừng rỡ, nhưng rồi lại cảm khái cười khổ, thở dài một hơi: "Trách không được chúng ta sau khi xuất quan, tìm kiếm khắp nơi trong hàng nghìn năm xa xôi không có tung tích, xem ra vẫn còn điên lắm...."
"Ngày đó chính bản thân hắn đem chính mình nhốt trong vùng cấm chế dày đặc ấy, chỉ là hiện tại, nghe giọng điệu của đám người Hằng Thiên Môn, càng giống như bị giam giữ rồi." Hoắc Quân Tiêu nói: "Ngày đầu mới bước chân vào Hằng Thiên Môn, ta từng nghe qua mấy trưởng lão cùng Chưởng môn Hằng Thiên Môn nghị sự, nói là trước tiên dự định nuôi ra hai viên đan thử dược tính trước, xác nhận không có vấn đề gì mới đưa cho người nào đó, đồng thời cũng nhấn mạnh chỉ có một cơ hội duy nhất....Hiện tại nghĩ lại lời này, tám chín phần mười là nói về hắn."
"Ồ?" Dư Hiền liếc nhìn Bạch Kha: "Dược dùng mà lấy thằng nhóc câm luyện, là dành cho hắn sao? Ha—"
Ông dừng lại một chút, cũng không biết nhớ ra cái gì, lắc đầu nói: "BẤt kể thuốc đó là giúp hắn hay hại hắn, đám người Hằng Thiên Môn này đều đang tự âm thầm tự bóp chết mình, nếu một ngày nào đó hắn tỉnh táo mà biết rằng thuốc đó dùng ai luyện....Ha ha."
Bạch Kha: "...." Trước mặt người bị luyện thuốc mà nói những điều như rơi vào trong sương mù thế này có thật sự ổn sao?
Có điều những thứ này đối với Bạch Kha không phải trọng điểm, trước thứ y quan tâm nhất chính là sự an toàn của khu vực Đào Hoa Uyển kia.
Thấy Dư Hiền và Hoắc Quân Tiêu chỉ thương lượng hai ba câu trao đổi đã định đi xác nhận vị trí chính xác của Vọng Thiên Nhai, y vội vàng kéo tay áo Hoắc Quân Tiêu: "Chờ đã!"
Hoắc Quân Tiêu cúi đầu nhìn tay áo mình bị kéo, ngẩn người chốc lát: "Sao vậy?"
"Có thể giúp tôi một việc được không?" Bạch Kha chỉ vào Tẩy Mặc Trì, thứ chẳng khác gì một chiếc camera lỗ kim: "Nhìn thử tình hình khu vực Đào Hoa Uyển như thế nào."
Dư Hiền giật giật khóe miệng: " Nhóc câm, ngươi nghĩ thứ này chỉ đâu có thể thấy đó sao?"
Bạch Kha sửng sốt, lúc này mới nhớ ra, lý do Tẩy Mặc Trì có thể giống như một camera lỗ kim mà nhìn thấy được cảnh tượng bên trong Hằng Thiên Điện, là vì ngày đó đến Hằng Thiên Môn, Hoắc Quân Tiêu đã thuận lợi để lại một đạo phù chú ở góc điện, Chưởng môn Hằng Thiên Môn một khoảng thời gian cũng không thể phát hiện.
Đào Hoa Uyển nằm ở một nơi khá hẻo lánh, Bạch Kha chưa từng đề cập qua, hiển nhiên Hoắc Quân Tiêu không thể vô cớ không có chuyện gì đi dán bùa lên cột nhà người ta.
Huống hồ trước khi Bạch Kha gặp phải một chuỗi sự kiện này, dì mập đã dặn y rằng bà cùng bọn Tông Tử có việc ở quê nhà, phải về một chuyến, khoảng chừng mười ngày mới quay lại. Đến bây giờ, họ rời đi chưa tới mười ngày, có thể còn chưa trở lại, không chạm với Hồng Hiền khi hắn đến quấy phá tại Đào Hoa Uyển.
Có điều Bạch Kha vẫn có chút không yên lòng.
Tuy nhiều năm ở chung như vậy, Bạch Kha cũng không phát hiện ra bất cứ điều gì khác thường hẳn với những người bình thường. Nhưng những đường viền rõ ràng hơn so với người bình thường của họ luôn khiến Bạch Kha có chút nghi ngờ. Y trong mơ hồ cảm thấy rằng hành động lần này của Hằng Thiên Môn sẽ đem bọn dì mập kéo vào.
Hoắc Quân Tiêu thấy thần sắc y có chút do dự bất an, liền vỗ nhẹ vào tay đang nắm áo mình của y, nói: "Ta đi khu vực kia nhìn."
"...Anh nhận ra được bọn dì mập sao?" Bạch Kha hỏi.
"Cứ bắt hết những người có vẻ giống đệ tử Hằng Thiên Môn quanh đó xách về là được chứ gì." Dư Hiền vung tay áo lên.
Lâm Kiệt giật giật khóe miệng: "....Nếu như nhỡ đem người vô tội nhận nhầm thành kẻ khả nghi thì sao?"
"Đừng có tùy tiện hoài nghi vào năng lực nhận diện của lão tổ tông." lưu xong một câu nói như vậy, bóng dáng Dư Hiền đã biến mất rồi.
Lâm Kiệt phủi phủi tay áo: "Dạ—"
Bạch Kha: "...."
"Nếu hai ngày này không có việc gì thì ở lại đây, dù sao những chuyện bẩn thỉu ở Hằng Thiên Môn mọc tràn lan cũng tạm thời không ảnh hưởng đến nơi đây.
Ta và sư tổ đi một lát rồi trở lại." Hoắc Quân Tiêu khai báo một câu, rồi cũng nhanh chóng theo sát Dư Hiền rời bí cảnh.
Ngay khi hai vị đại thần trấn giữ vừa rời đi, Đậu Phộng không biết vừa nãy đi bộ nơi nào rơi vèo từ trên trời xuống, với dáng vẻ hoạt bát cực kỳ không tương xứng với thân hình uy vũ hùng tráng của mình, bất ngờ nhào thẳng vào Bạch Kha.
"Phì—" Bạch Kha không kịp né tránh, suýt chút nữa bị vật khổng lồ này đè bẹp, vùng vẫy vài cái, bất đắc dĩ đây cái cái đầu đầy lông thú, khó khăn nói: "Ngươi hai ngày nay ăn cái gì, tại sao lại nặng thêm nhiều...."
Lâm Kiệt nhấc một chân sau của Đậu Phộng, vác lên vai, sau đó dùng hết sức bình sinh để kéo nửa ngày, mới miễn cưỡng đẩy được con vật khổng lồ ngu ngốc này, đang đè chết dí Bạch Kha xem mình như một con mèo con, khiến Bạch Kha mới thoát khỏi cảnh bị đè nặng ngàn cân.
Vốn là người vẫn luôn có thể chết nhưng không thể không thể hiện, nhưng mỗi khi gặp con thú khổng lồ này đều khiến cho hình tượng đều không còn, tương đối chật vật, tính tình đều sắp không còn nữa.
Y nhanh chóng đứng dậy, hít hai hơi thật sâu, sau đó mặt gỗ phủi bụi trên người, rồi hướng về gian nhà phía sau nói: "Không phải ông nói muốn ăn thịt nướng sao?"
Cánh cửa kêu "két" một tiếng, Bạch Tử Húc mở rộng cửa vẻ mặt đầy hưng phấn nhô đầu ra: "Sao? Nướng thịt gì?"
Bạch Kha lại chỉ vào Đậu Phộng đang muốn nhào lên lần nữa, mặt không cảm xúc nói: "Khối thịt lớn như vậy, đủ để nướng mười ngày nửa tháng."
Bạch Tử Húc bĩu môi: "Lông nhiều lắm, xử lý phiền phức, nướng cũng không dễ dàng." Sau đó đóng cửa với vẻ mặt ghét bỏ, tiếp tục im lặng đọc sách.
Đậu Phộng giữ nguyên tư thế nhào lên cứng ngắc mấy giây, sau đó thương tâm gần chết ngã ầm xuống đất, tạo lên một làn bụi bặm mờ mịt, mà Lâm Kiệt người cách nó gần nhất bị ho sặc sụa, đầu tóc phủ đầy bụi.
Lâm Kiệt: "..." Sau lúc nào cũng là cậu chịu trận.
Cậu vừa "phì phì" phun bụi đất sặc vào miệng, chợt nghe thấy kính huân treo ở trên góc phòng vang lên ong ong.
"Chắc là Tần Hà sư huynh tới." Nghĩ đến cảnh tượng vừa thấy trong Tẩy Mặc Trì, Lâm Kiệt vội vàng phủi bụi trên người, đi theo phía sau Bạch Kha đi qua mảnh rừng trúc sương mù mờ ảo, trở về tiểu biện của mình bên kia.
Quả nhiên, họ chân trước mới vừa tới, tiếng đập cửa liền vang lên, người đến chính là Tần Hà.
"Ô—sao lần nào ta đến tìm các ngươi, các ngươi đều tụ tập ở trong căn phòng này vậy." Tần Hà liếc nhìn Bạch Kha và Lâm Kiệt vài lần, rồi lại nhìn thoáng qua quyển sách mở trên bàn đen và bản chép tay trên bàn, thần sắc trở nên có chút nghi ngờ.
"Sao vậy, sư huynh?" Lâm Kiệt bị ánh mắt kia làm cho khó hiểu, cũng không biết mình và Bạch Kha có chỗ nào không đúng lại chạm đúng điểm lòng dạ hẹp hòi của vị sư huynh này.
Bạch Kha vẫn đang duy trì việc giả mù như cũ trước mặt Tần Hà, có thể không mở miệng thì không mở miệng.
"Hai người các ngươi sao thế nào đột nhiên tu vi lại tăng tiến nhiều như thế, rõ ràng ngày hôm qua còn không có—Hừ—" Tần Hà đang nói thì ánh mắt bỗng trống rỗng trong chốc lát, rồi dường như không nhớ ra mình muốn nói cái gì, chỉ ngơ ngác nhìn Lâm Kiệt và Bạch Kha.
Bạch Kha: "...." Cái bệnh đau răng này thực sự là...Nói phân nửa là dừng là cái thói quen gì?
"Tại sao ta cảm thấy ta có chút nghĩ không ra...Ngày hôm qua ta....Hôm qua còn dẫn các ngươi đi Tam Thanh Trì, rõ ràng là còn chưa có...Ừm,... Ta không để ý sao? Mặc dù là ban đêm, thế nhưng cũng không nên như vậy...." Tần Hà lẩn bẩm vài câu, lông mày nhíu lại, vẻ mặt đầy hỗn loạn.
Những lời nói linh tinh lộn xộn lọt vào trong tai Bạch Kha, khiến y hiểu ra được thêm vài phần—-
Ngoài lần đầu tiên đến Tam Thanh Trì là do chính Bạch Kha và Lâm Kiệt đích thân đi, sau đó đến mỗi khi gần giờ tý, Dư Hiền lại lắc lư đi ra ngoài thay họ chặn Tần Hà, thế cho nên ngày hôm nay thực ra mới là lần thứ hai Bạch Kha gặp Tần Hà. Đoạn thời gian trước, Dư Hiền đã dùng phương pháp nào để đối phó với Tần Hà thì Bạch Kha không rõ lắm. Nhưng nhìn vào phản ứng hiện tại của Tần Hà, thì mười phần chắc chắc là Dư Hiền đã tạo ra ảo giác hóa thành Bạch Kha và Lâm Kiệt để lừa gạt hắn ta.
Với tính cách ung dung tự tại của Dư Hiền, có lẽ ông cho rằng Tần HÀ này, dù cả ngày hừng hực khí thế nhưng thực chất hơi ngu xuẩn, dễ gạ gẫm, vì vậy giả Bạch Kha và Lâm Kiệt với trình độ không cao, ít nhất ở phương diện tu vi, phiên bản giả không đuổi theo kịp tiến độ phiên bản thật, khiến Tần Hà nhạc nhiên khi thấy hôm qua tu vi của Bạch Kha và Lâm Kiệt còn kém cỏi không đành lòng nhìn thẳng, mà ngày hôm nay đột nhiên bay vọt, khiến hắn ta vô cùng kinh ngạc.
Tuy nhiên nhìn dáng vẻ mơ hồ không rõ của hắn ta, có lẽ Dư Hiền cũng đã động chút chân tay vào ký ức của Tần Hà, thế cho nên khi hắn ta cố gắng nghiên kỹ chuyện lúc trước, lại trở nên bối rối, giống như mây mù dày đặc.
Lâm Kiệt cũng không phải kẻ ngốc, cũng có cùng suy đoán với Bạch Kha, nên có chút khẩn trương nhìn chằm chằm Tần Hà, lo sợ hắn ta nhớ ra chi tiết nào không đúng.
Ai biết sau khi lẩm bẩm vài câu, Tần Hà lại gạt hết những điều đó qua một bên, lắc đầu, hừ một tiếng nói: "Quên đi, tốn tâm tư vào hai người các ngươi cũng chỉ là phí công vô ích. Với cái kiểu suốt ngày rúc trong phòng gặm kinh thư không chịu động thủ tu luyện, các ngươi mà có đại tu vi thì đúng là chuyện cười thiên hạ. Hai người các ngươi lười biếng đến mức xương cốt sắp rã, đến lúc dự thí luyện trên đại hội vào tháng sau mà bị mất mặt xấu hổ cũng đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi."
Lâm Kiệt gật đầu: "Sẽ không, đa tạ sư huynh nhắc nhở." Nếu ngươi còn lượn xa trọng tâm câu chuyện cẩn thận còn quên mình tới đây vì mục đích gì.
"Ta tới đây cũng không còn chuyện gì khác, chính là thay đại chưởng môn đến thông báo một tiếng, từ hôm nay trở đi, Tam Thanh Trì bên kia ngươi không cần đến." Tần Hà ngẩng cằm lên hướng Bạch Kha nói: "Đôi mắt kia của ngươi cứ tạm thời để vậy đi, đừng có nghĩ vớ vẩn chạy đến Tam Thanh Trì, nếu không tuân thủ quy định, ngươi có mười cái mạng cũng không đủ bồi vào. Tam Thanh Trì dù là một thánh vật, nhưng khu vực xung quanh nó lại đủ các loại cấm chế nguy hiểm trùng trùng, trăm năm qua các loại truyện thuyết xuất hiện không ngừng, ta cũng không phải hù ngươi, mấy tháng trước có đệ tử của môn phái vô tình lạc vào khu vực đó, sau đó không bao giờ trở lại nữa, chính ngươi suy nghĩ kỹ."
Cũng không biết thế nào, khi nghe Tần Hà nói những lời này, trong đầu Bạch Kha nháy mắt hiện lên một tiếng kêu cứu yếu ớt, thanh âm mơ hồ hư ảo la lên "Cứu mạng", đó là âm thanh y nghe thấy khi đứng trên khối "Băng phách" ở Tam Thanh Trì. lúc bị nỗi đau giày vò đến mức suy nghĩ hỗn loạn, không rõ thật giả.