Nghịch Đồ - Mộc Tô Lý

Chương 21: Linh đan (1)




Đối với Hoắc Quân Tiêu mà nói, chắn đã nhìn cảnh tượng như vậy hơn 5000 năm, lâu đến độ đã quên mất chính mình đã ngạc nhiên như thế nào khi lần đầu tiên nhìn thấy nó. Hắn cùng Dư Hiền trong tiềm thức coi những sự vật tầm thường này xuất hiện phổ biến trong bí cảnh là điều bình thường, cho nên ban đầu đầu không chú ý đến sự kinh ngạc của Bạch Kha.

Mãi cho đến khi phát hiện Bạch Kha đi ba bước vẫn dừng lại một chỗ, mỗi khi thân thể bị chạm vào đều cứng đờ, lúc này mới nhớ tới những kỳ cảnh trong bí cảnh này đối với người bình thường mà nói khó có thể tin được.

Bạch Kha cũng không phải là một con thể dễ giật mình, ngoại trừ có thói quen với không thích đụng chạm với những đồ vật cổ quải, nhìn chung coi như vẫn trấn định, y nghe xong Hoắc Quân Tiêu giải thích, nghiêm mặt gỗ nói: "....Khéo léo như vậy vẫn là lần đầu tiên tôi thấy."

Có điều....

Y quay đầu nhìn Lâm Kiệt trên lưng Đậu Phộng, nguyên bản trên đoạn đường đi con gà điên điên khùng khùng này dễ dàng hô to gọi nhỏ nhất mà cư nhiên không có phát ra các loại cảm thán linh tinh "Mẹ nó" "Cmn", cũng thật hiếm lạ.

Lâm Kiệt đang chơi đùa với một cây mây nhỏ màu xanh lá, thấy Bạch Kha quay mặt nhìn mình, vì vậy buông dây leo nhỏ ra, lần nữa nằm sấp xuống lưng của Đậu Phộng, đầu hướng Bạch Kha nói: "Có phải anh bị dọa rồi không, cảm thấy thế giới quan đều bị đổi mới?"

Bạch Kha giật giật khóe miệng: "Vốn cũng không có bao nhiêu."

"Thật ra đây là lần đầu tiên tôi vào bí cảnh." Lâm Kiệt ngay cả nói chuyện cũng không an phận, quơ chân múa tay không nói, thỉnh thoảng còn đem cành cây nhặt ở ven đường hoặc cuốn lông đen bóng dài trên lưng Đậu Phộng: "Trước kia chỉ thấy nó ở trong sách, hoặc là nghe người khác khoe khoang nhắc tới. Kỳ thực bí cảnh ban đầu cũng không phải như vậy. Ban đầu, chỉ là những người tu luyện đạt tới một trình độ nhất định, nhìn thấy một vùng đất có linh khí dồi dào, liền dựng một pháp trận, coi như là nơi ở của họ. Nhưng lúc đó, trong thiên địa nơi có linh khí dồi dào rất nhiều, không giống như bây giờ phải tranh đoạt vỡ đầu mới có được một mảnh đất. Lúc ấy, những người tu đạo thường chiếm cả những núi rừng chung quanh làm nơi tu luyện, vừa tiện lợi vừa có nhiều không gian hoạt động. Sau đó, họ sẽ thường ở bên trong tám mươi năm đến một trăm năm cho đến khi có tinh tiến, sau đó lại ra ngoài du lịch một vòng, đợi cho có điều ngộ ra sẽ lại trở về, và một đợt ở lại là chục năm. Cứ như thế, những người tu đạo vừa hấp thụ linh khi giữa bí cảnh để tu luyện, đồng thời những cây cỏ vạn vật trong bí cảnh cũng hấp thụ linh khí của người tu đạo, rồi từ từ có một linh hồn...."

Bạch Kha gật đầu tổng kết: "Cho nên đây là chuyện xưa trời và người cùng nhau hợp nhất thành tinh."

Lâm Kiệt không thể càng tán thành: "Ngươi tốt ta tốt mọi người tốt!"

Hoắc Quân Tiêu cùng Dư Hiền đã thành tinh: "...."

Cây dây leo thành tinh có ý đồ sờ trộm đầu Bạch Kha do dự một lát, rồi lặng lẽ rụt về.

"Nói như vậy, người tu đạo các thời kỳ đều có, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, vậy dạng bí cảnh này chẳng phải là rất nhiều?" Bạch Kha có cảm giác thế giới mình đang sinh hoạt bất tri bất giác đã bị đào thành một cái sàng.

"Đương nhiên không phải!" Lâm Kiệt lắc đầu: "Khắp nơi đầu có bí cảnh như vậy, người bình thường không thể sống được. Có thể làm cây cỏ trong bí cảnh trở nên có linh hồn, phải là tu vi rất cao! Ai có thể tùy tiện làm được? Đại đa số mọi người đi ra từ những địa phương ấy suốt cuộc đời không có biến hóa gì, vì thế chờ đợi bọn họ là cái chết, cấm chế bị phá, sẽ có người khác tới thay thế. Những cái đó hoàn toàn không thể gọi là bí cảnh, bí cảnh chân chính phải giống như nơi này của nhị sư phụ, cỏ cây nước chảy đầu có linh. Mà bí cảnh chân chính....."

Cậu ngửa đầu trợn trắng mắt nghĩ nghĩ, tựa hồ cao thủ đang nghiêm túc tính toán, nhân mô dạng cẩu mà đánh giá một lát, cậu nghiêm túc hướng Bạch Kha nói: "Tôi phỏng chừng từ xưa đến nay không vượt quá 30 cái."

Bạch Kha: "..." Như cũ có cảm giác thế giới đã bị đào thành cái sàng.

Hoắc Quân Tiêu và Dư Hiền một bên vốn dĩ nghe lời của Lâm Kiệt khá đáng tin cậy, cho nên liền để cậu tùy ý sung sức phổ cập khoa học. Nhưng con số này vừa xuất hiện, khóe miệng hai người này đều giật giật.

Dư Hiền liếc nhìn Lâm Kiệt với biểu tình thảm không nỡ nhìn, muốn ngắt lời cậu, nhưng thấy cậu nói nước miếng bay tứ tung liền im lặng đem lời nói nuốt trở về. Dù sao, thứ này nghĩ sai cũng không rớt thêm miếng thịt, vì vậy sai liền sai đi.

"Có điều đa số bí cảnh tỷ như ở đây, hẳn là không muốn người biết đi, sở dĩ vừa rồi con số kia cũng chính là ước lượng. Bí cảnh bị nhiều người biết đến rất ít, cái gọi là tam môn sáu phái mười hai cảnh, mười hai cảnh này chính là bí cảnh, tỷ như Vân Long cảnh của Vân Chinh chân nhân, Ma Kha cảnh của Huyền Minh đại sư, Tiêu Dao cảnh của Dư Hiền chân nhân.... Ây còn có Trung Minh cảnh của chưởng môn chân nhân Ngọc Sinh Môn năm đó—-"

Cậu ở chỗ này đếm, mà Vân Chinh chân nhân cùng Dư Hiền chân nhân trong miệng cậu lẳng lặng nhìn phong cảnh chung quanh, giống như đột nhiên sinh ra hứng thú với những thứ mà họ đã nhìn mấy ngàn năm nay.

Bạch Kha thấy cậu dường như sắp phải bẻ đầu ngón tay để báo ra hết các bí cảnh một lượt, nên chen vào nói: "Đây là đều từ trên sách đó xem ra? Trở về tôi sẽ lật lại một lượt."

"Chính là những cuốn tôi đã sao chép, lúc đó đến tôi sẽ chọn một ít—-" Lâm Kiệt nói chưa dứt lời liền dừng lại, sau đó đáng thương hề hề nhìn về phía Hoắc Quân Tiêu: "Đúng rồi nhị sư phụ, sách của tôi bị tay áo ngài đảo qua, chúng đi đâu vậy?"

"Ta liếc mắt tóm lược một cái, đều là những thoại bản tạp nham nửa thật nửa giả, không xem cũng thế." Hoắc Quân Tiêu vừa nói vừa liếc Dư Hiền, người sau bất động nhìn trời. "Có điều bởi vậy có thể thấy được, Hằng Thiên Môn thật sự vô tâm đối với giáo dục môn đồ, cho các ngươi sao chép thư tịch đều là vật dùng để tiêu khiển. Đối với tăng tiến tu vi cũng không có nửa điểm bổ ích."

Lời này dường như chọc vào trái tim Lâm Kiệt, cậu cụp đầu rũ xuống theo bước chân lúc lắc của Đậu Phộng: "Thật ra cũng không phải, theo tôi biết được, có một vài sư huynh sao chép sách khác với tôi, tôi và bọn họ hoàn toàn không ở cùng một Tàng Thư Lâu. Hầu hết những người bị phạt tới Tàng Thư Lâu này đều đa phần là tư chất tương đối kém."

"Tư chất căn cốt xác thật có ảnh hưởng, nhưng cũng không phải toàn bộ." Hoắc Quân Tiêu thản nhiên nói.

"Nhị sư phụ, ngài đã gặp qua người có tư chất căn cốt đều bình thường, cuối cùng tu luyện thành đại năng?"

"Đã gặp qua, hơn nữa tư chất căn cốt bình thường cũng không tính, so với ngươi không bằng."

Lâm Kiệt: "...." So với tôi còn không bằng... Đậu má sư phụ ngài đây muốn nhấn mạnh rằng tư chất tôi thật sự kém cỏi sao?!

Có điều sau khi nghe Hoắc Quân Tiêu nói, Lâm Kiệt vẫn có chút tin tưởng, không khỏi tưởng tượng ra cảnh tượng chính mình ngày sau tu thành đại năng trong tương lai, sau đó nói với vẻ mặt khao khát: "Vậy thì một ngày nào đó tôi cũng giống nhị sư phụ có bí cảnh của chính mình như thế này sao!!"

Dư Hiền như đinh đóng cột: "Tỉnh."

Lâm Kiệt: ".... Lão tổ tông ngài không thể uyển chuyển một chút sao?"

"Đúng rồi—" Dư Hiền tựa hồ nhớ tới cái gì đó, túm lấy Hoắc Quân Tiêu nói, kết quả vừa mới nói được hai chữ liền nghe thấy Lâm Kiệt kêu một tiếng "Lão tổ rông" làm chân mềm nhũn.

"Lão tổ tông?!" Dư Hiền quay đầu lại trừng mắt nhìn Lâm Kiệt.

"Ngài không phải là sư tổ của sư phụ sao? Tôi suy nghĩ nửa ngày, cảm thấy gọi như vậy tương đối là tôn kính."

Tôn kính bà nội ngươi!

Dư Hiền vừa muốn phản bác, liền thấy Hoắc Quân Tiêu gật gật đầu nói: "Cứ gọi như vậy, vựa vặn hắn thích cậy già lên mặt, dứt khoát khiến hắn cậy đủ."

"Aii! Lão tổ tông!" Lâm Kiệt đột nhiên hét có khí thế hơn.

Dư Hiền chỉ cảm thấy bị cậu ta kêu như vậy lưng cũng còng, mắt cũng hoa, xương cốt cũng vang kẽo kẹt, nháy mát đã già ngàn tuổi.

Kết quả một khí này còn chưa thuận đi lên, lại thấy Bạch Kha vốn luôn đúng đắn nhàn nhạt bổ một đao: "Lão tổ tông ngài nhìn đường."

Ai biết một tiếng này của y lại chọc đến Hoắc Quân Tiêu cùng Dư Hiền, hai người đồng thời mở miệng: "Ngươi cũng không thể gọi như vậy!"

Dư Hiền vỗ đùi, bi thương nói: "Làm bậy, ôi... bối phận loạn hết rồi...."

Bạch Kha giật giật khóe miệng, tiếp tục im lặng đi con đường của mình, vừa đi, y có chút bi ai phát hiện, chỉ ngắn ngủi một ngày mà thôi, chính mình lại giống như đã quen với việc quậy cùng một đám bệnh tâm thần này, hơn nữa trong nháy mắt, còn cảm thấy rất vui vẻ!

Bí cảnh này so với tưởng tượng của Bạch Kha còn lớn hơn rất nhiều, mấy người đi bộ rất lâu mới đi đến chỗ ở thường ngày của Hoắc Quân Tiêu, nhưng hắn thật ra không sống trong hang động hay tòa sơn trang ở ngọn núi nào đó, mà là một chỗ có địa phương rất thanh tịnh, có một gian nhà đơn giả và trang nhã, so với những kỳ cảnh mà người đi không kịp nhìn, nó đơn giản đến mức chỉ có thể liếc mắt nhìn qua.

"Anh mỗi lần trở về đều phải đi xa như vậy?" Bạch Kha nhịn không được hỏi.

"Đương nhiên không." Hoắc Quân Tiêu lắc đầu, nhướng mày hướng Lâm Kiệt nói: "Mang người biết đường một lần, đề phòng sau này tu tập rèn luyện trong này mất phương hướng. Ta không nuôi đồ đệ yếu ớt, lạc đường tự mình nghĩ biện pháp đi ra."

Lâm Kiệt: "..." Đậu má chỉ lo xem ai nên không chú ý phương hướng rồi!

Bạch Kha: "...." Mù bẩm sinh nhìn cũng không nhớ được.

Ngay lúc Bạch Kha có chút lo nghĩ, liền thấy Hoắc Quân Tiêu không biết từ chỗ nào móc ra cái chuông rất nhỏ, cúi đầu nói với y: "Người mang theo cái chuông này bên người, nếu một ngày đó lạc đường hoặc là đụng cái gì nguy hiểm mà vừa lúc ta không có ở đó, vậy dùng ngón trở và ngón giữa lắc ba lần, Đậu Phộng sẽ đi tim người, hơn nữa người bình thường sẽ không nghe thấy âm thanh của chuông này"

Người bình thường?

Bạch Kha theo bản năng lắc nó một cái, liền nghe được một tiếng "Đinh" thanh thúy vang lên bên tai.

"...."

Người bình thường không nghe thấy đâu?

Trước khi y kịp hỏi, đã cảm thấy một bóng đen khổng lồ chạy lại đây, sau đó lông xù ấm áp dễ chịu và khuôn mặt to đến, rầm rì cọ không ngừng.

Hoắc Quân Tiêu trầm mặc nhìn nhất cử nhất động của y, khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Bạch Kha sau khi lắc chuông, trên mặt hiện lên một tia khổ sở, hắn đón được Bạch Kha muốn hỏi cái gì, vì thế dừng một chút giải thích: "Người là chủ nhân của nó, cho nên tự nhiên có thể nghe thấy."

Bạch Kha gật đầu, xem như chấp nhận câu trả lời của hắn.

Thấy y không hỏi nhiều, Hoắc Quân Tiêu nâng cổ tay của y lên, đầu ngón tay kẹp lấy cái chuông nhỏ kia xuyên vào giữa vòng gỗ đậm sắc nâu, khi Bạch Kha rút tay ra, liền phát hiện chiếc chuông đã được xâu chuỗi trong vòng tay. Theo chuyển động, phát ra âm thanh leng keng cực nhỏ.

Tuy rằng biết người khác không nghe thấy, nhưng Bạch Kha vẫn không hiểu sao lại cảm thấy chính mình bị buộc cái này giống như một con mèo.

Y đang muốn nói có thể thay đổi phương thức mang chuông không, kết quả lại nghe thấy một âm thanh ù ù đột nhiên vang lên, không lớn, nhưng vẫn rõ ràng.

"Làm sao vậy?" Bạch Kha vốn dĩ mẫn cảm với âm thanh, hơn nữa âm thanh ù ù này khiến người ta có cảm giác bị nhắc nhở thúc giục, điều này làm cho người ta có chút khẩn trương không thể giải thích được.

Y nhìn theo phương hướng của thanh âm kia truyền đến, sau đó mới phát hiện, có một sợi tơ được buộc vào mái hiên nhếch lên của của căn nhà đơn giản kia, nếu không phải phương thức nhìn của Bạch Kha khác với người thường thì e rằng càng khó chú ý tới nó.

Sợi tơ trong mắt y rất nhỏ nhưng mơ hồ lóe lên ánh sáng nhạt ở đầu sợi tơ lúc dao động trên một góc của mái hiên, phía trên là một vật thể lục giác kích thước bằng nắm tay, mặt trên có sáu lỗ thủng, đang rung nhẹ, mà tiếng ù ù nọ dường như là từ thứ đó vọng lại. Còn đầu kia của sợi tơ thì kéo dài đến tận chỗ rất xa, như thể đã hòa vào bầu trời trong trẻo, thẳng đến tầm mắt không thể với tới.

"Đây là kính huân*." Hoắc Quân Tiêu cong ngón trỏ bắn thứ gì đó vào thứ đang phát ra âm thanh, vật kia liền khôi phục an tĩnh. Rồi đưa tay lên lưng Đậu Phộng đỡ Bạch Tử Húc, thuận tay dùng tay áo quét Lâm Kiệt xuống, sau đó chỉ vào một rừng vân trúc quanh quẩn hơi mỏng một tầng sương mù ở phòng sau: "Từ nơi này trở về Hằng Thiên Môn, ta hạ chú ở trong sân, kính huân vang lên có nghĩa là có người sắp tiến vào sân."

*Kính huân: là loại nhạc cụ cổ truyền của Trung Quốc có lịch sử từ thời Xuân Thu Chiến Quốc khoảng 2500 năm trước.

Bạch Kha nhìn Bạch Tử Húc như cũ vẫn chưa tỉnh lại, mở miệng nói: "Cha tôi—"

"Hắn sẽ ở đây, chờ tỉnh lại rồi hãy nói. Ngày mai giờ mẹo, ta ở cửa bí cảnh chờ các ngươi."

Nói xong, Hoắc Quân Tiêu đưa tay đảo qua, Bạch Kha và Lâm Kiệt chỉ cảm thấy sau lưng có một cơn gió thổi qua, hai người bị đẩy mạnh vào bên trong đám sương mù, một lần nữa mở mắt ra, cảnh tưởng trước mắt đã chuyển sang phòng của Lâm Kiệt ở Hằng Thiên Môn. Ngay khi hai người mới đứng yên, trong viện liền vang lên tiếng bước chân sàn sạt, tiếp theo cửa phòng vang lên tiếng "Cộc cộc" bị gõ, một giọng nam trẻ tuổi vang lên: "Lâm sư đệ, ta phụng mệnh đến đưa linh đan cho tiểu sư đệ mới nhập môn."