Phù bài mà Hoắc Quân Tiêu đưa cho Lâm Kiệt và Bạch Tử Húc là hai mảnh gỗ rộng bằng hai ngón tay, dài bằng nửa ngón tay, mặt trên được khắc hoa văn cổ xưa, mỏng và nhẹ, cũng không biết làm bằng chất liệu gì, tương đối cứng rắn.
Khi họ nhận lấy, thì nhìn thấy trên mộc bài có một đường vân nhỏ mang ánh kim sắc tinh tế uốn lượn, giống như có một cây bút vô hình vẽ thứ gì đó bên trên mộc bài, trông hơi giống đầu rồng đang bay vút ra khỏi đám mây. Tuy nhiên, trước khi họ kịp nhìn kỹ thì những kim tuyến đang vẽ đồ án bên ngoài ấy đã ẩn vào trong mộc bài, biến mất không thấy.
Mà cái đưa cho Bạch Kha lại đặc biệt hơn một ít—- là một chuỗi hạt gỗ đậm sắc nâu đen, khác biệt với tấm mộc bài chính là chất liệu, mỗi hạt gỗ này rất nhỏ, nhưng trọng lượng không nhẹ, sau khi được quấn quanh tay hai vòng, vừa vặn rũ xuống xương cổ tay của Bạch Kha.
Sự thiên vị bất công này đến mức làm mù mắt chó của Lâm Kiệt.
Từ khi Hoắc Quân Tiêu lấy chuỗi hạt gỗ ra, Bạch Kha luôn cảm thấy chiếc vòng này có điểm quen mắt.
Ngay sau đó y nhớ rằng dường như y đã nhìn thấy một chuỗi vòng này trên cổ tay của Hoắc Quân Tiêu, nhưng vì có ống tay áo che lại, y chỉ thấy một hai viên lộ ra.
"Chuỗi hạt này gỗ này...." Hoắc Quân Tiêu dừng một chút, dường như nhớ ra cái gì đó, trầm mặc một lát mới nói tiếp: "Chuỗi hạt gỗ này mặt trên cũng khắc phù chú, mang theo đi."
Bạch Kha gật đầu, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vân vê chuỗi hạt quấn quanh cổ tay trái, hạt gỗ xâu chuỗi nhỏ mượt, độ nhám xù xì của gỗ đã bị mài đi, xúc cảm hơi lạnh, nhưng rất thoải mái. Hơn nữa cũng không có cản trở, mang đi cũng được.
Hoắc Quân Tiêu đưa cho bọn họ những thứ này, liền đi thẳng đến khóm vân trúc kia.
Bọn họ căn bản không nhìn thấy bất kỳ động tác nào từ hắn, chỉ nhìn thấy những phù văn kim quang hiện quanh thân hắn, trường bào huyền sắc không gió mà bay, ống tay áo phần phật.
Đôi mắt hắn hơi khép, từ bên cạnh nhìn, mi cốt cao mà rõ ràng, sống mũi thẳng.
Truyền thuyết kể rằng tu đạo có thể kéo dài tuổi thọ, giữa có đại thành giả, càng có trường sinh bất lão, vĩnh bảo thanh xuân*, hơn nữa khí chất xuất trần, ngay cả tướng mạo thường thường, cũng như cũ có một phen phong hoa.
*Vĩnh bảo thanh xuân: tuổi xuân vĩnh viễn.
Bạch Kha nhìn hắn, liền cảm thấy người này không những khí độ phi phàm, mà bể ngoài còn không thể bắt bẻ. Những chú pháp này khiến Lâm Kiệt bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, từ hắn thi triển, dường như không cần tốn nhiều sức, có loại cảm giác hắn có thể tự do giữa thiên địa chỉ bằng một cái phất tay áo.
Kim quang quanh thân Hoắc Quân Tiêu ngày càng mạnh mẽ, phù văn lưu chuyển càng lúc càng nhanh, khi hắn mở mắt ra lần nữa, những phù văn ban đầu quấn quanh hắn giống như con kim long rồi quấn lên một mảnh vân trúc, lưu động quanh những cành lá.
Thẳng đến khi tất cả các phù văn được quấn quanh khóm trúc, ngón tay Hoắc Quân Tiêu siết chặt, phù văn ẩn vào các cành lá của vân trúc, biến mất.
"Được rồi?" Lâm Kiệt chớp chớp mắt, nhìn Hoắc Quân Tiêu, sau đó nhìn khóm trúc không khác gì lúc trước, có chút không xác định hỏi.
Hoắc Quân Tiêu "Ừ" một tiếng.
"Ạch.... Mắt tôi không tốt lắm." Lâm Kiệt hung hăng chớp mắt hai cái nữa: "Ẩn môn ở đâu?"
*Ẩn môn: cửa ẩn.
"...." Bạch Kha mặt vô biểu tình: "Có thể nhìn thấy còn gọi là ẩn môn sao?"
Lâm Kiệt: "Được rồi, đầu óc tôi không tốt lắm, ẩn môn ở đâu?"
Bạch Kha: "..."
Hoắc Quân Tiêu liếc mắt nhìn cậu, nói: "Khắp vân trúc." Nói xong nắm lấy cổ tay gầy gò của Bạch Kha ở bên cạnh, sau đó cũng không quay đầu bước thẳng vào giữa khóm vân trúc.
Vì thế bọn họ trơ mắt nhìn hắn chạm vào vân trúc rồi biến mất như đi vào đầm lầy. Chỉ còn lại bàn tay đang nắm lấy Bạch Kha phía sau lưng.
Không đợi Bạch Kha hồi phục tinh thần trải nghiệm kỳ lạ về "Người sống ở dưới mí mắt biến mất", hắn đã cầm lấy cổ tay y kéo, đem y túm tiến vào cùng nhau.
Nhìn thấy Bạch Kha cũng như vậy biến mất trong vân trúc nọ, Lâm Kiệt lúc này mới hít vào một hơi, sau đó sợ như bị sót lại, đẩy Bạch Tử Húc lon ton cùng nhau theo qua.
Thời điểm Hoắc Quân Tiêu mở ẩn môn, Bạch Kha tưởng tượng bộ dáng đằng sau bí cảnh sẽ như thế nào.
Mặc dù thế giới y nhìn thấy không giống người thường, không có màu sắc, chỉ có quanh ảnh cùng đen trắng, đơn điệu nhạt nhẽo, nhưng y cũng có sự lý giải riêng về những gì y nhìn thấy.
Y cảm thấy một người như Hoắc Quân Tiêu nhất định phải sống ở một nơi linh khí dư thừa, sơn minh thủy tú*. Cảnh sắc phong phú đa dạng. Những từ như vậy trong thế giới của y đều được phân về một loại— đó là sáng sủa và rõ ràng.
*Sơn minh thủy tú: Núi thanh khiết trong lành, dòng nước trong veo phản chiếu màu sắc của bầu trời và núi non.
Từ lâu y đã xem chán những cảnh vật mơ hồ ảm đạm, và đối với Bạch Kha tốt đẹp được lý giải bằng hai chữ "rõ ràng".
Y tưởng tượng sau khi y bước vào sau cửa, khả năng sẽ nhìn thấy một phong cảnh tuyển tú sơn thủy* rõ ràng hơn Hằng Thiên Môn, hoặc là một trời đất bao la cùng những đám mây chảy, hoặc một khu rừng rậm rạp che lấp bầu trời không thể thấy ánh sáng....
*Tuyển tú sơn thủy: những khung cảnh thiên nhiên có núi non trùng điệp, tuyệt mỹ.
Tóm lại, Bạch Kha tuyệt đối không bao giờ nghĩ tới, đằng sau ẩn môn tiến vào bí cảnh, thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt của y lại một dạng đệ nhất khuôn mặt dã thú, lại còn là không có vẻ đẹp nào đáng nói, dữ tợn đến mức gần như không thể thở nổi, vài tiếng gầm kinh thiên động địa vang vọng tận mây xanh.
Bạch Kha tự nhận mình không phải người nhát gan, rất nhiều thời điểm gặp phải tình huống nguy hiểm, y cũng có thể giữ bình tĩnh, ít nhất là mặt ngoài. Nhưng lần này, y lại bị phong cách biến đổi kinh khủng này làm cho hít một ngụm khí lạnh, trái tim dường như cũng ngừng một giây. Không chờ y hồi phục tinh thần, liền cảm thấy chính mình đã ngã xuống đất bởi một móng vuốt nặng nề đang ấn trên ngực y.
Cùng lúc đó, Lâm Kiệt phía sau tru lên: "Mẹ nó!!!"
Cùng với Bạch Tử Húc người cuối cùng cũng bừng tỉnh sau cơn phát ngốc phát ra tiếng kinh ngạc: "Đậu má!!!"
Chỉ riêng móng vuốt của con cự thú đã to bằng một nửa người Bạch Kha, y thậm chí có thể nhìn thấy đầu móng vuốt dài và sắc bén gần như chạm vào mặt mình, uốn cong bằng móc câu, tựa hồ toàn bộ làn da có thể bị xé toạc chỉ bằng một móng vuốt.
*Cự thú: thú khổng lồ.
Cự thú nọ ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, sau đó đột ngột cúi đầu, miệng thú mở ra đủ nuốt toàn bộ người Bạch Kha còn dư dả.
Bạch Kha cố gắng giãy giụa, theo bản năng nghiêng đầu đi. Nhưng lại cảm giác có một trận gió mạnh xẹt qua sườn mặt, móng vuốt thú nặng đến không thể thở nổi đột nhiên bị dời đi, áp lực trong lồng ngực chợt biến mất.
Y quay đầu, liền thấy một đạo thân ảnh nhảy lên giữa không trung, nâng tay xách lấy chân trước cự thú, ném lên trên, sau đó tay người nọ mang theo quang mang sáng rực lên, ngưng tụ thành một trường kiếm sắc biến, chém lên không trung, đem con thú kia chém thành hai nửa.
Bên tai lại vang lên một tiếng kinh thiên động địa, Bạch Kha theo bản năng lăn sang một bên sau đó chống người xoay dậy, vừa lúc nhìn thấy một con cự thú khác đang há to miệng như bồn máu đi tới trước mặt Lâm Kiệt gầm lên tiếng rít gào khác.
Gió thổi lên trực tiếp đập vào mặt Lâm Kiệt, sợ tới mức mặt cậu không còn chút máu, kém chút nữa thì có nước tiểu.
Cự thú hai mắt trợn lên, khuôn mặt dữ tợn, trừng mắt nhìn Lâm Kiệt. Lâm Kiệt bị trừng đến sắp khóc. Ngay lúc con thú còn cách vài phân, mũi con thú ướt nhẹp sắp cọ vào mũi Lâm Kiệt, sau đó nhe răng, lại há mồm lần nữa, cảm giác mình chắc chắn phải chết không nghi ngờ theo bản năng nhắm mắt lại.
Kết quả lại nghe thấy một tiếng rít gào chói tai một lần nữa.
Lâm Kiệt lại một lần nữa bị tiếng rít gào làm cho gió đập đầy mặt: "..."
Bạch Kha: "...." Làm cho sét đánh nhưng không mưa, chỉ biết rít gào dọa người, con cự thú này là bị ngu phải không?
Lâm Kiệt đại khái cũng cảm thấy không đúng chỗ nào, liền mở hai mắt, nước mắt lưng tròng trừng mắt nhìn cự thú đang nhe răng và đe dọa cậu bằng một cái miệng như bồn máu.
Thế nhưng không đợi cậu có động tĩnh, Bạch Kha lại cảm thấy bên mình có một người rơi xuống từ không trung.
Y đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Hoắc Quân Tiêu cầm trong tay một thanh trường kiếm sắc bén, vững vàng đáp xuống mặt đất, lấy hắn làm trung tâm, cuồng phong đột nhiên nổi lên, kiếm khí bay vòng quanh, nhưng lại tránh đi ba người Bạch Kha, bay thẳng đến vài con cự thú ở đó.
Trong nháy mắt đã đem đầu mấy con thú xé thành từng mảnh nhỏ, biến mất trong cuồng phong.
Mà lúc này, Bạch Kha mới phản ứng lại rốt cuộc chỗ không ổn là chỗ nào—
Khi những con thú này mở miệng trước bọn họ, không hề có cái gọi là mùi tanh hôi mà mấy con thú nên có. Lúc bị Hoắc Quân Tiêu chém đôi, kiếm khi nghiền nát, ngay cả một giọt máu cũng không có rơi xuống.
Quỷ dị nhất là những con cự thú này giống như con hổ giấy, bề ngoài rất dọa người nhưng không làm thương tổn người.
Thế cho nên y, Bạch Tử Húc còn có Lâm Kiệt bị làm cho chật vật không chịu nổi, nhưng chưa chạm vào da bọn họ một chút.
Chẳng lẽ đây là Hoắc Quân Tiêu để giữ nhà, đề phòng người ngoài xâm nhập?
Bạch Kha nghĩ như vậy, cảm thấy dường như không phải không thể, người tu đạo, dùng một con cự thú dọa người như vậy làm chó trông cửa quả thực là chuyện không đáng tin cậy với bọn họ.
Quay đầu lại nhìn Lâm Kiệt và Bạch Tử Húc vỗ ngực an ủi, từ biểu cảm của bọn họ nhìn, có lẽ nghĩ cũng không sai biệt lắm với Bạch Kha.
Ai ngờ, giây tiếp theo, bọn họ liền phát hiện mình nghĩ sai rồi.
Chỉ thấy Hoắc Quân Tiêu vừa mới thu cuồng phong, một bên đột nhiên xuất hiện thêm một bóng người, mơ hồ mà quỷ mị, trực tiếp đi đến chỗ Hoắc Quân Tiêu.
Người nọ vừa nhìn liền thấy không phải là nhân vật dễ đối phó, vừa xuất hiện đã đánh thẳng đến chỗ Hoắc Quân Tiêu căn bản không có tinh lực quản ba người ngã trái ngã phải trên mặt đất.
Cái gọi là thần tiên đánh nhau, bọn Bạch Kha phàm phu tục tử tự nhiên cũng chỉ nhìn xem. Có điều, coi như tính ngồi nhìn, đối với bọn họ mà nói cũng không phải việc dễ dàng.
Trước tiên không nói thân ảnh của hai người đó nhanh đến mức hầu như không thể nhìn thấy rõ, riêng động tác của hai bên giao thủ đã làm cát bay đá chạy, gió lớn xoáy lốc, kim quang rực rỡ cùng phù văn lưu chuyển, khí kình tán loạn, khiến ba người phía dưới đau đầu không thôi.
Để tránh bị cơn gió xoáy cuốn lên, bọn Bạch Kha né tránh tìm được cái cây lớn nhất, sau đó gắt gao chống đỡ thân thể lên thân cây to đến dọa người, mượn thân cây ngăn cản phong đao đá vụn tán loạn bên ngoài.
Bạch Kha cau mày, có chút lo lắng cho tình huống của Hoắc Quân Tiêu, mặc dù nam nhân một thân hắc y cao lớn đã bộc lộ tu vi và thực lực không thể lường được, khiến người khác dị thường cảm thấy tin cậy, nhưng người đột nhiên chạy đến giết người này triền đấu lâu như vậy với Hoắc Quân Tiêu lâu như vậy cư nhiên không chút nào rơi vào thế hạ phong, có thể thấy đây cũng là cao thủ sâu không lường được.
Với tư cách là một thường dân hoàn toàn, Bạch Kha nhất thời không thể nhìn ra giữa người nọ và Hoắc Quân Tiêu đến tột cùng là ai cao ai thấp.
Y dựa vào thân cây, ổn định thân hình chính mình, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua cách đó không xa trên không trung, nhưng ngay cả người bình thường cũng khó có thể phân biệt được hai thân ảnh nọ, chưa kể đôi mắt y tình trạng còn không bình thường.
Tốc độ của hai người kia quá nhanh, lúc này y cảm thấy bọn họ là hai quầng sáng quấn lấy nhau, ngay cả độ sáng cũng không phân cao thấp được.
Có lẽ là do nhắm mắt? Nếu mở mắt ra xem, có thể rõ ràng hơn nhiều, độ sáng cũng khác biệt hơn một ít không?
Bạch Kha nghĩ như vậy, sau đó do dự một chút muốn mở mắt, ai ngờ Lâm Kiệt bên người đột nhiên kêu lên: "Đù má!!!"
Cùng với Bạch Tử Húc nặn ra một tiếng từ trong cổ họng: "Thật trùng hợp, lại gặp mặt...."
"Làm sao vậy?" Bạch Kha có chút không nói nên lời khi bọn họ kêu cha gọi mẹ rống lên, vì vậy quay đầu lại muốn nhìn một chút chuyện gì đang xảy ra, kết quả vừa lúc đối mặt với diện mạo của con cự thú.
Bạch Kha: "...."
Mà trong phạm vi tầm nhìn của y, chung quanh ba con thú còn có vài con, và chúng đã đem ba người trốn sau cây bao vây lại.
Lúc trước bọn họ hoài nghi con thú này chính là thú gác cổng do Hoắc Quân Tiêu thả ra, cho nên sợ hãi về sợ hãi, xong việc ngẫm lại cũng không hoàn toàn đáng sợ như vậy. Nhưng lúc này, y phát hiện trong bí cảnh còn có người khác mai phục, cho nên con cự thú này khả năng có thể là người nọ mang đến, tưởng tượng như vậy, rốt cuộc không thể bình tĩnh được nữa.
Bạch Kha chỉ cảm thấy tiếng gió bên tai chưa ngừng, cách đó không xa trên không vẫn còn âm thanh của Hoắc Quân Tiêu và người nó giao đấu, còn lại là hô hấp nặng nề của các con thú khổng lồ từ bốn phía cùng với tiếng tim đập càng lúc càng lớn của chính mình.
Hoắc Quân Tiêu hiển nhiên không thể thoát ra, mà bọn họ tay trói gà không chặt ở trước mặt mấy con thú này, yếu ớt giống như con kiến chờ bị nghiền nát.
Lúc này, Bạch Kha mới cảm thấy bởi vì đôi mắt hạn chế 18 năm qua, những đồ vật tiếp xúc qua còn quá ít, đủ để đối phó với cuộc sống hằng ngày, nhưng bây giờ những ngày tháng của y rõ ràng đang chạy như điên trên một con đường vặn vẹo điên cuồng, với những gì y biết, dường như hoàn toàn không thể kiểm soát được.
Còn Lâm Kiệt có thể giãy giụa một chút, có lẽ cũng chưa từng chân chính đụng phải nguy hiểm như vậy, lúc này cứng ngắc đứng đó, Bạch Kha thậm chí có thể cảm giác cậu hơi run rẩy.
Về phần Bạch Tử Húc, vậy thì càng không cần trông cậy vào.
Nên làm cái gì?
Có thể làm cái gì đó?
Bạch Kha nôn nóng cực kỳ nhanh vận chuyển đại não, lại phát hiện không kịp rồi, một đám thú khổng lồ kia đã đưa bọn họ bao thành một vòng, thành công gây tâm lý áp bức cùng đa dọa, cong thân thể to lớn, nhe hàm răng bén nhọn, hai mắt trợn lên, làm ra một tư thế tấn công, sau đó đột ngột nhào về bọn họ.
Khi nỗi kinh sợ đã đạt đến đỉnh điểm, Bạch Kha theo bản năng mở mắt ra, hai vũng nước sâu thẳm tối tăm lẳng lặng lưu động, vào thời điểm miệng con thú khổng lồ sắp nuốt chửng y, một tầng kim quang vàng đột nhiên nổi lên. Đôi mắt y biến hóa trong nháy mắt, Bạch Tử Húc vốn dĩ đang dựa vào thân cây, nhắm chặt hai mắt quay đầu đi chỗ khác run mạnh lên một cái, đột ngột mở mắt ra.
Một khắc kia, Bạch Kha dường như nghe thấy tiếng thét dài, giống như phát ra từ miệng ai đó, có chút quỷ dị giống yêu quái, cùng với tiếng thét dài còn có vô số âm thanh âm u, có khóc có cười, có sắc nhọn, có mờ ảo.... Giống như tiếng vạn quỷ cùng gào, giống như muốn cưa đôi đầu y, đau đầu muốn nứt ra, suýt chút nữa kêu thành tiếng.
May mắn thay, trạng thái này chỉ giằng co trong chốc lát, nhưng âm thanh hỗn tạp chợt biến mất, giống như cách chúng đột nhiên xuất hiện.
Bạch Kha buông lỏng lông mày cau chặt và hàm răng nghiến chặt, một mảnh sương mù trong mắt lần nữa tập trung, dần dần khôi phục bình thường.
Thế nhưng những gì rơi vào mắt y là một tình cảnh xác thực quỷ dị—-
Con thú khổng lồ thiếu chút nữa nuốt đầu y vào đang ngồi chồm hổm cách bọn họ ước chừng hai, ba mét trong tư thế giống con chó nuôi trong nhà, hai trong số đó thậm chí còn híp mắt liếm liếm móng vuốt chính mình. Cái đuôi to xù lông như hồ ly phía sau còn vui vẻ thoải mái phe phẩy qua lại....
"Tôi chết rồi sao...." Bạch Kha đang kinh ngạc đột nhiên nghe thấy hơi thở mỏng manh của Lâm Kiệt hỏi chuyện.
Bạch Kha ngẩn người, lần đầu tiên không trực tiếp thanh thở câu hỏi ngu ngốc của cậu, mà là thấp giọng đáp: "Hẳn là không."
"Ồ—" Lâm kiệt hơi thở mỏng manh nói xong một chữ, đột nhiên phục hồi tinh thần lại: "Hả?! Không?! Còn sống?!"
Bạch Kha có chút phòng bị nhìn đám thú khổng lồ trước mặt trong trạng thái kỳ lạ, sau đó liếc nhìn Lâm Kiệt, phát hiện thứ này chết còn nhắm mắt, bất đắc dĩ nói "Đúng vậy, cậu có thể mở mắt ra."
Lâm Kiệt theo lời mở to đôi mắt, đã bị cảnh tượng trước mặt làm cho choáng váng.
Cậu trợn mắt há hốc mồm nhìn đám cự thú giả bộ làm chó ngoan, sau đó hỏi Bạch Kha với vẻ mặt như bị sét đánh: "Này là tình huống gì? Những đám thú này làm sau trở mặt còn nhanh hơn nhị sư phụ!"
"Bị người khống chế?" Bạch Kha chỉ nghĩ đến một loại khả năng này, y có chút nghi hoặc xoay người nhìn lên không trung cách đó không xa, muốn nhìn một chút có phải hay không sự chú ý của Hoắc Quân Tiêu có giúp bọn họ giải trừ nguy hiểm không. Kết quả là còn không tìm được thân ảnh của hai đại nhân vậy nọ, liền cảm giác được trên mặt chính mình có thứ gì cọ qua, cảm giác mềm mại, có chút thô ráp.
Bạch Kha: "..." Cảm giác không đúng lắm!
"Ôi đù má nó liếm ngươi! Cứu mạng nó liếm ngươi! Mẹ nó nó lại có thể liếm ngươi!" Lâm Kiệt giống như nhìn thấy ngày tận thế tru lên.
"Câm miệng." Bạch Kha cứng cổ quay đầu, kết quả chỉ nhìn thấy con cự thú ở rìa bên kia không biết khi nào đã tiến đến cạnh y, vươn cái lưỡi hồng nhạt khổng lồ ra, liếm hết đầu và mặt y.
Bạch Kha đột nhiên cảm thấy cả người không tốt: "...Vì cái gì liếm tôi?"
"Bởi vì nó nhìn thấy chủ nhân của nó." Một thanh âm chậm rì rì vang lên, đáp lời y nói.
—-------------------