Sắc mặt Lâm Kiệt tái xanh.
Cậu nhìn xung quanh một vòng, sau đó quay đầu nhìn thoáng qua về hướng phía sau của thang máy, phát hiện bên trong phái không có động tĩnh gì bất thường, nói cách khác, vị Hoắc Quân Tiêu này thật sự đã xuyên qua phòng vệ yêu ma quỷ quái của Hằng Thiên Môn mà không kinh động bất luận kẻ nào. Sao mẹ nó có người lợi hại thế này!
Cấm chế được tạo ra từ sự liên thủ của chưởng môn Hằng Thiên Môn và bốn vị trưởng lão thật sự đã bị người này phá vỡ bằng một ngón tay nhẹ nhàng như vậy! Rốt cuộc Hoắc Quân Tiêu này có lai lịch như thế nào?!
Điều khiến cho người ta muốn hộc máu nhất chính là sau khi vị tôn thần này mang theo hai người tay trói gà không chặt xuyên qua cửa vào, lại còn quay đầu lại liếc mắt nhìn lối thoát hiểm khôi phục lại như thường, sau đó nhướng mày hỏi Lâm Kiệt: "Cấp bậc cấm chế rất cao?"
Đó là lời trào phúng, phải không? Đó là lời trào phúng máu chảy đầm đìa, phải không?!
Lâm Kiệt yên lặng hộc ra một búng máu, sau đó cười gượng ha hả hai tiếng, nói với Hoắc Quân Tiêu: "Đối với tôi."
Khi Lâm Kiệt kinh ngạc với thực lực của Hoắc Quân Tiêu, sau khi xuyên qua lối thoát hiểm bộ dạng của Bạch Kha cùng Bạch Tử Húc cũng có biến hóa khiến Lâm Kiệt ngạc nhiên.
Chỉ thấy vị này vừa nãy còn đang mặc cái áo thun trắng ngắn tay cùng quần jean giản dị, cùng mái tóc ngắn, hiện giờ trong nháy mắt đã biến thành một cái búi tóc, người khoác trường bào có đường viền màu xanh xám, tay áo rộng phiêu nhẹ.
Mà bốn cái thang máy phía sau y cũng không có hình dạng bình thường, mà có thêm một cánh cửa cổ kính, bên trên mặt cửa ghi phân biệt Thạch Bình Phong, Vân Thủy Nhai, Hằng Thiên Điện, Vạn Triều Cốc.
"Cánh cửa này..." Bạch Kha giật mình nhìn tất cả những thứ trước mắt mình, lại quay đầu nhìn lại cửa lối thoát hiểm.
Lâm Kiệt thay áo choàng, tựa hồ cũng từ dạng chó biến thành hình người, cậu giơ tay chỉ chỉ về phía cửa: "Đạo cấm chế này cũng có bùa chú che mắt, bùa chú thuật trang, những gì nhìn thấy ngoài cửa hoàn toàn khác với tình hình bên trong này."
Bạch Tử Húc dường như bị ảo thuật này dời đi lực chú ý, rốt cuộc cũng không cùng Đường Tăng mà thì thầm "Mê" rồi "Mê", lỗ tai Bạch Kha cuối cùng cũng được thanh tĩnh, hiếm khi cảm tạ Hằng Thiên Môn một chút.
Có điều Lâm Kiệt vừa giả vờ chững chạc ổn trọng giải thích xong, thì đột nhiên nhảy dựng lên, bản tính xúc động vốn có lộ ra, cậu chỉ vào Bạch Kha kêu lên: "Anh không phải người mù sao?"
Bạch Kha vẻ mặt thản nhiên gật đầu: "Là người mù. Nhưng có thể thấy hơn nữa không cần trợn mắt."
Lâm Kiệt: "..." Vẫn là một người mù!
Cho nên nói chính bản thân mình lần này rốt cuộc gặp phải cái gì lúc quay về? Một người không rõ lai lịch, tu vi có thể so với cao nhân, chưởng môn, còn có một người mù nhưng nhắm hai mắt vẫn có thể nhìn thấy, bên cạnh còn có một người cha điên điên khùng khùng.
Lâm Kiệt cảm thấy chính mình không tốt lắm.
Nhưng bây giờ hiển nhiên không phải là lúc để suy nghĩ rối rắm về những điều này, vì thế cậu đem nghi hoặc nuốt trở về trong bụng, Hoắc Quân Tiêu này nhìn không giống như người nuốt lời, nếu nói sẽ giúp cậu, sau này sẽ có cơ hội tiếp xúc rất nhiều, về sau quen thuộc rồi tò mò cũng không muộn.
Nghĩ như vậy, hắn liền nhìn về phía Hoắc Quân Tiêu, vừa muốn mở miệng, liền thấy Hoắc Quân Tiêu đứng bên cạnh Bạch Kha đã túm Bạch Tử Húc đi, sau đó hai người cùng nhau biến mất trước mặt Bạch Kha và Lâm Kiệt.
Lâm Kiệt:"..." Tiền bối thật sự là thần côn, cậu còn chưa mở miệng, Hoắc Quân Tiêu liền tự động tự giác túm Bạch Tử Húc đi ẩn thân cùng nhau.
"Đi thôi." Bạch Kha vỗ vai Lâm Kiệt, sau đó ngẩng đầu nhìn bốn cánh cửa ở thang máy hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"
"Hằng Thiên Điện." Lâm Kiệt vừa nói vừa sờ soạng phù điêu* hình thú bên cạnh cửa thang máy.
*Phù điêu: điêu khắc nổi.
Bên trong cửa thang máy không phải là một toa thang máy chỉnh tề, mà là một mảnh sương trắng mờ mịt. Bạch Kha thậm chí có thể cảm nhận được hơi nước trên gò má của chính mình, mang theo một cảm giác tươi mát mà ở thành phố không có.
Lâm Kiệt là người đầu tiên đi vào trước, Bạch Kha theo sát phía sau.
Ngay khi bước vào màn sương, y đã cảm thấy một trận trời đất quay cuồng, vang lên ầm ầm bên tai, ngay sau đó, cảnh vật trước mắt liền thay đổi.
Bọn họ dường như đã đi lên đỉnh núi trong nháy mắt, đây là một quảng trường vô cùng thoáng đãng, phía đông là một mảnh kiến trúc mang phong cách thanh nhã, phía tây có những bậc thang uốn lượn và xoắn ốc xoay quanh chân núi, xa xa đều là những dãy núi trùng điệp cùng biển mây, đối diện bọn họ là phương bắc, còn lại là một đống nhà cao ngất nguy nga tráng lệ, cổ xưa trang trọng, trước cửa có một khối đá kỳ lạ, bên trên viết ba chữ: Hằng thiên Điện.
Bạch Kha, người đã sống ở thành phố Nghi từ nhỏ chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng như vậy. Mặc dù những gì y nhìn thấy khác với những gì người khác thấy, nhưng nó không ảnh hưởng đến sự chấn động của y trước khung cảnh này.
Nhưng cũng không giống những gì y thường thấy, hình dáng cảnh vật ở đây rõ ràng đến mức đáng kinh ngạc.
Y thậm chí còn có thể thấy những đám mây đang di chuyển trên những đỉnh núi.
Tuy nhiên, y còn chưa nhìn thêm được vài lần, liền nghe thấy âm thanh khàn khàn của một người vang lên bên cạnh: "Tiểu Lâm, đây là người mà hai sư huynh kia đã chọn?"
Bạch Kha đột ngột quay đầu, vô ý thức lùi lại một bước. Liền thấy một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, đôi mắt nhỏ hẹp xương gò má cao gầy gò đứng ở trước mặt Lâm Kiệt, vuốt một nhúm râu trên cằm, híp mắt đáng giá y từ trên xuống dưới.
Người này dáng dấp bình thường, người đứng thẳng, hơn nữa mái tóc được búi tỉ mỉ cùng với áo choàng màu đen trắng lẫn lộn, nhìn có vẻ giống đạo cốt tiên nhân mười phần, rất thích hợp đi gạt người.
Có điều Bạch Kha đã bị ảnh hưởng bởi đánh giá trước đây của Hoắc Quân Tiêu về Hằng Thiên Môn, nên không thể chủ quan khi nhìn thấy, cảm thấy người sư phụ cùng Lâm Kiệt lớn lên này cực kỳ không tốt, không phải người lương thiện.
Đừng nhìn ngày thường của y, so với tuổi thực tế y ổn trọng hơn rất nhiều, mặc dù y không nói nhiều, nhưng y luôn đối xử mọi người một cách lịch sự, trên thực tế, dưới vẻ bề ngoài đó là sự hời hợt bướng bỉnh, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện gây khó dễ người khác.
Cho nên, khi Lâm Kiệt hành lễ với sư phụ, giới thiệu một phen mất thời gian, Bạch Kha còn chưa gật đầu một cái, đứng thẳng một bên giả vờ câm điếc.
Sư phụ của Lâm Kiệt là Hồng Hiền trưởng lão tay vuốt chòm râu run lên một cái, quay đầu hỏi Lâm Kiệt: "Tiểu Lâm, người này không chỉ bị mù, còn bị điếc sao?"
Lâm Kiệt: "..." Lão tử nên gật đầu sao! Thiếu hiệp anh nói chuyện đi thiếu hiệp!
Sau khi trừng mắt nhìn Bạch Kha nửa ngày, Lâm Kiệt khô khan nói: "Không, đại khái cậu ta bị khí thế của môn phái chúng ta làm cho choáng váng, vẫn chưa phục hồi tinh thần lại."
Bàn tay của Hồng Hiền trưởng lão dừng lại: "Cậu ta hoàn toàn không nhìn thấy, mắt cũng chưa từng mở, như thế nào cảm nhận được khí thế của môn phái ta."
Lâm Kiệt: "....Dùng tâm."
Hồng Hiền trưởng lão: "..."
Thờ ơ đủ rồi Bạch Kha không mặn không nhạt mà mở miệng nói: "Tôi chỉ là không nhìn thấy thôi."
Vừa nghe y mở miệng, Hồng Hiền trưởng lão cau mày nói: "Vậy tại sao vừa rồi không mở miệng?"
Bạch Kha: "Sợ người lạ."
Lâm Kiệt: "..." Tráng sĩ anh đứng thẳng tắp còn nói như vậy, vẻ mặt còn thể hiện rằng "Lão tử chính là khinh thường nói chuyện với ngươi". nói ra ba chữ này thật sự tốt sao!
Hồng Hiền: "..." Ta không muốn nói chuyện cùng người này thêm lần nào nữa.
Ông ta "Hừ" một tiếng, phất tay áo liền dẫn đầu ở phía trước, toàn bộ quá trình gặp mặt, ông ta thậm chí không liếc mắt, ngó lại Bạch Kha ở đằng sau, giống như thật sự chỉ đến gặp đệ tử mới chiêu mộ, để xem căn cốt cùng tư chất, cùng với trạng thái trên điện thoại ngày hôm qua giống như hai người khác nhau, hiển nhiên có thể là một người giả vờ giả vịt.
Lâm Kiệt và Bạch Kha đi theo phía sau ông ta, bước vào Hằng Thiên Điện. Để phối hợp với Bạch Kha "Không nhìn thấy", Lâm Kiến còn làm bộ đỡ y một đường, giả vờ nhắc nhở y có bậc thềm, vượt qua bậc cửa.
Bố trí của Hằng Thiên Điện bên trong rất phù hợp với tông bên ngoài của điện, lấy màu sắc làm chủ, hiện ra vẻ cổ kính tao nhã. Chính điện cao và rộng, làm người ta thẳng người lên trong vô thức.
Chánh đường bên trong cùng có một bức tượng ngọc đứng thẳng, pho tượng có đường viền ôn nhuận nhẵn nhụi, thân được chạm khắc thon dài tuấn tú, y phục phiêu dật, chỉ là mặt của bức tượng lại bị ai che bằng một cái áo choàng màu đen, mũ choàng vừa lúc che lại mặt chỉ lộ ra hàm dưới thon gầy.
Ở dưới pho tượng có một người đang đứng chắp tay đằng sau, cũng ngửa đầu nhìn lên pho tượng, không biết suy nghĩ cái gì, hắn mặc trường bào tương tự như Hồng Hiền trưởng lão, nhưng so với Hồng Hiền trưởng lão thì cao lớn, ngay cả bóng lưng cũng uy nghiêm khí thế hơn. Xem ra hẳn là chưởng môn của Hằng Thiên Môn.
Điều khiến Bạch Kha ngạc nhiên là người này trông trẻ hơn Hồng Hiền rất nhiều, bộ dáng ước chừng khoảng ba mươi tuổi, lông mày và đôi mắt ưa nhìn, nhưng trong đôi mắt đó không có tinh thần và sức sống mà một người ba mươi tuổi nên có, ngược lại là tử khí âm trầm, khi nhìn chằm chằm vào người khác, làm người ta vô cùng khó chịu. Trái ngược với lông mày và đôi mắt, người này sinh ra đã có đôi môi cười, khóe môi hơi nhếch lên, tựa hồ dường như lúc nào cũng có một tia tựa tiếu phi tiếu.
Đôi môi như vậy mà được sinh ra trên khuôn mặt người khác, đại khái có thể tăng thêm ba phần gần gũi thân cận từ khi mới gặp, nhưng sinh ra trên khuôn mặt của người này, trông vô cùng không được tự nhiên.
Rõ ràng ngũ quan không tồi, nhưng hoàn toàn không thể thể hiện chút phong thái nào, không thể không nói, đây cũng là một loại tài năng.
Ở trước mặt người này, Hồng Hiền đều trở nên cung kính, Lâm Kiệt cũng có chút lo lắng, nhưng đối với Bạch Kha, vẫn là bộ dáng như cũ.
Y hiện tại đã hiểu đại khái quy luật nhìn mọi thứ của đôi mắt mình—
Cho đến bây giờ, trong số những người y nhìn thấy nhiều năm qua, độ rõ ràng của Hoắc Quân Tiêu hơn hẳn những người khác nhiều, gần như giống bức ảnh đen trắng. Sau đó là Hồng Hiền trưởng lão, vị này nhìn lên thì cũng chẳng bằng ai, nhìn xuống cũng không thấy bằng ai, nhưng rõ ràng là kém hơn Hoắc Quân Tiêu một cấp bậc, lại cao hơn những người khác rất nhiều. Xuống thêm chút nữa còn có bọn dì mập và Tông Tử, bọn họ so với Hồng hiền có một khoảng chênh lệch xa. Sau đó còn có hai người xa lạ kia và ba con quái vật chặn cửa, Lâm Kiệt so với bọn họ vẫn còn kém rất nhiều....
Nhìn như vậy, sự rõ ràng có khả năng liên quan đến tu vi của bọn họ, người càng lợi hại, thì càng nhìn rõ ràng.
Hầu hết những người trước đây y tiếp xúc đều là người bình thường, cho nên y không thể nhìn thấy quy luật này, hai ngày gần đây liên tiếp đụng đến người liên quan đến tu đạo, vì thế câu trả lời liền trở nên rõ ràng.
Chỉ là sau khi tìm ra quy luật này, Bạch Kha lại có nhiều thêm mấy vấn đề trong đầu—-
Thứ nhất, nếu là liên quan đến những người tu đạo, thì dì béo và Tông Tử bọn họ sao có thể xen vào Hồng Hiền trưởng lão cùng hai đệ tử dưới trướng Hằng Thiên Môn... Rốt cuộc bọn họ là ai?
Thứ hai, Bạch Tử Húc là người điên điên khùng khùng như vậy, hơn nữa lại còn là cha ruột của y, tại sao có đôi khi lại rõ ràng hơn những người bình thường khác, thậm chí có thể so với Lâm Kiệt, mà đôi khi lại ảm đạm không có ánh sáng, chìm trong bóng tối?
Cuối cùng là người trong truyền thuyết hiện nay đứng đầu đệ nhất phái Hằng Thiên Môn đường đường là chưởng môn....
Tại sao so với Hoắc Quân Tiêu độ rõ rệt lại còn không bằng?!! Hơn nữa còn kém hơn không phải một phần nửa phần?!
—---------
Tiểu kịch trường lái la:
Cuộc sống hàng ngày của Hoắc Quân Tiêu ở Vân Phù Điện:
Chơi với Ổ Nam sư đệ.
Chơi với Thẩm Hàn sư muội.
Bị cá mặn sư tổ chơi.
Bị sư phụ phạt.
Ngày nọ, Hoắc Quân Tiêu thành công làm cho sư đệ "Nặng nề không thú vị" trở nên "Sinh động hoạt bát" hận không thể lấy móng vuốt tát chết hắn sau mọi chuyện, lại trêu chọc sư muội từ cười đùa sang khóc, lại từ khóc đến cười đùa, thiếu chút nữa đùa thành một khuôn mặt bị thần kinh.
Sau đó vị tổ tông này liền lảo đảo chạy ra khỏi điện mà ngậm một lá trúc trong miệng, kết quả lại bị Dư Hiền đang uống rượu ở trên nóc nhà xách cổ lên trên.
Một già một trẻ không đúng đắn, đã thỏa thuận một thời gian trước.
Nguyên nhân là bởi vì Hoắc Quân Tiêu đã buồn chán ở Ngọc Sinh Môn gần một năm, muốn xuống núi về thăm nhà vào Tết Nguyên Tiêu, nhân tiện đi chơi một vòng với các thiếu nữ trong thành. Theo quy củ, các đệ tử của Ngọc Sinh Môn khi lên núi đã đoạn tuyệt trần duyên, không được phép xuống núi mà không có lý do. Tuy nhiên Hoắc Quân Tiêu bình thường quá lười biếng làm việc, hiếm khi cái đầu óc chày gỗ thông minh được một lần, hắn không hỏi Bạch Linh Trần nhạt nhẽo, mà bản thân hắn đi tìm cá mặn sư tổ không giữ quy củ.
Dư Hiền không phụ sự kỳ vọng mà đáp ứng thỉnh cầu của Hoắc Quân Tiêu, chẳng qua có thêm một cái điều kiện— ông mỗi ngày sẽ đến cướp mặt dây hàn ngọc bên hông Hoắc Quân Tiêu tượng trưng cho đệ tử chưởng môn, trước khi mặt trời lặn, chỉ cần Hoắc Quân Tiêu đuổi được theo ông, đụng được mảnh ngọc là thắng. Trước Tết Nguyên Tiêu, chỉ cần Hoắc Quân Tiêu có thể thắng một lần, Dư Hiền sẽ dẫn hắn xuống núi.
Đương nhiên, vì sự công bằng, Dư Hiền chỉ dùng những thuật pháp cơ bản.
Ngày hôm đó, Dư Hiền đem Hoắc Quân Tiêu xách lên mái nhà mà nhân cơ hội lấy vào mảnh dây hàn ngọc, rồi lắc mình liền mất dạng. Hoắc Quân Tiêu chơi đùa hơn một tháng đã tiến bộ không ít, gần như không ngẩn người nữa đã giống như con khỉ chạy trốn ra ngoài, đuổi theo phương hướng mà Dư Hiền biến mất, rồi cũng mất dạng.
Chỉ thấy hai đạo thân ảnh quỷ mị giống như mấy con gà bị điên, chạy tán loạn trên toàn bộ đỉnh núi của Vân Phù, một đám tiểu đồng tử choáng váng.
Dư Hiền một bên âm thầm nói lẩm bẩm: "Tên tiểu tử thúi này phản ứng càng ngày càng nhanh!" Hết lần này đến lần khác khó khăn lắm mới tránh thoát móng vuốt Hoắc Quân Tiêu.
Cho đến hôm mặt trời sắp lặn, Hoắc Quân Tiêu nhìn thấy cơ hội cuối cùng, dùng móng vuốt hướng về phía Dư Hiền, một vuốt này góc độ rất xảo quyệt, tốc độ cực kỳ nhanh, suýt chút nữa khiến Dư Hiền không thể tránh khỏi.
Cá mặn đại tiên không biết xấu hổ thấy mình đã bị ép đến bên cạnh cấm chế ở biên giới Đỉnh Vân Phù, sau đó nhìn Hoắc Quân Tiêu gần như có thể chạm vào mảnh ngọc bội, vì vậy duỗi tay làm cái thủ quyết chỉ vào cấm chế một cái, liền lắc mình, lẻn ra bên ngoài đỉnh Vân Phù.
Còn Hoắc Quân Tiêu phía sau giống như một cái phanh đột ngột, trực tiếp đâm vào cấm chế, giống như đụng phải bức tường băng vô hình, tiếng "Bang—" vang lên, dán người vào phía trên cấm chế, sau đó chậm rãi trượt xuống, máu mũi chảy dài....
"..."
Cá mặn đại tiên vẻ mặt áy náy, cảm thấy mình chơi hơi quá, vì vậy "Khụ" một tiếng, mang theo ngọc bội đi trở về nói: "Được rồi, tiểu tử, coi như ngươi thắng, Tết Nguyên Tiêu cùng ta đi ra ngoài."
Hoắc Quân Tiêu đang giả vờ chết, "Hay" một tiếng lại tung tăng nhảy nhót mà chạy đi, vui vẻ cầm lấy ngọc bội trở về Vân Phù Cung, sau đó nhảy nhót quay đầu lại nói với Dư Hiền: "Cá mặn sư tổ chờ đó! Một ngày nào đó, ta cũng có thể vượt qua cấm chế này một cách dễ dàng! Còn có, một ít rượu trong bầu của người vừa rồi ta đã đổ vào bát sữa của tiểu sư muội rồi."
Dư Hiền: "...."
Buổi tối, sau khi xử lý sự vụ trở về, Bạch Linh Trần nhìn đỉnh đầu như quạ của ba nhãi con đứng trước mặt, cảm thấy mình sắp chết rồi —- Ổ Nam luôn ngoan ngoãn an tĩnh không biết học ở đâu lăn lộn như chó ngoi lên từ bùn; Thẩm Hàn thì vừa mới tập đi, đứng còn có chút lắc lư, há miệng mở to, trên mặt đỏ bừng do say rượu, cười ngốc nghếch; cuối cùng là cái đứa chày gỗ đang đứng thẳng nghịch dây ngọc bích trong tay, tóc tai tán loạn, còn kéo theo hai lỗ mũi chảy máu bắt mắt.
Từ khi thu ba cái đệ tử thân truyền, Vân Phù điện vốn luôn thanh tịnh, giờ nửa ngày yên ổn cũng không có.