Nghịch Đạo Thương Thiên

Chương 1: Tĩnh Thiên




Thương Mang vô tận, thiên địa mênh mông, từng đạo khí tức bàng bạc quét ngang Bát Hoang, bao trùm Lục Hợp, xung thẳng Thương Khung, cắn nuốt Vạn Cổ.

Tại trên bầu trời vô tận là vô số khỏa Nhật Nguyệt, Nhật Nguyệt giống như cát trong sa mạc, vô cùng vô tận, bao trùm thiên địa vào trong.

Mà tại từng khỏa Nhật Nguyệt này treo ở bầu trời, tựa hồ lại ngay trên đỉnh đầu không cao quá ba thước, đưa tay liền có thể chạm tới.

Đứng ở bên trên nhìn xuống, chính là Vô Lãng. So với Thương Mang, Vô Lãng càng thêm mênh mông rộng lớn, đến cả sự rộng lớn của nó cũng là một bí ẩn.

Không ai biết Thương Mang rộng lớn bao nhiêu, từng có người đi được xa nhất, cũng chỉ thấy được đường chân trời của Thương Mang mà thôi.

Thế nhưng, so với Vô Lãng lại không ai biết đi được bao xa, có thể nói là đường chân trời của Thương Mang, vậy chẳng qua chỉ là điểm xuất phát của Vô Lãng mà thôi.

Vô Lãng chảy từ thời đại này đến thời đại khác, từ Kỷ Nguyên này sang Kỷ Nguyên khác, quá khứ vị lai, không biết tồn tại bao nhiêu năm, nó cứ như thế một mực chảy xuôi, không ai biết nó tồn tại lúc nào, càng không có ai rõ Vô Lãng chảy về đâu.

Cũng có người đi tìm hiểu, thế nhưng những người đó đều biến mất trong dòng lịch sử, cho nên không còn ai dám thăm dò Vô Lãng, càng khiến cho Vô Lãng trở thành truyền thuyết.

Từng có người thuyết giải, Thương Mang cùng Vô Lãng, đó chính là Song Đạo chí tôn sáng tạo ra, cũng là Song Đạo cội nguồn, cho nên, Kỷ Nguyên hôm nay chính là Song Đạo Kỷ Nguyên.

Cũng có không ít người có thuyết giải khác, thế nhưng đều không có cái nào thật sự chuẩn xác.

Sau khi Thiên Cực Kỷ Nguyên đến chung cực thời điểm, Song Đạo Kỷ Nguyên bắt đầu, thì tất cả mọi thứ đều bị xóa sạch, chỉ còn lại vài thứ trôi ngược từ Thiên Cực Kỷ Nguyên về để chứng minh từng có một kỷ nguyên khác, thì hoàn toàn không còn thứ gì.

Năm đó chung cực hạo kiếp, cũng là chung cực tịch diệt, Tiên Ma Thần đều vẫn lạc, tất cả đều táng thân trong hạo kiếp. Không chỉ tam tộc, ngay cả Chư Thiên Linh Thần cũng tán loạn, nhất là Tự Nhiên chi nhãn, dưới chung cực hạo kiếp cũng không thể phục hồi được.

Bất quá, mặc dù vạn vật tịch diệt, tam tộc vẫn lạc, trải qua không biết bao nhiêu tuế nguyệt, Kỷ Nguyên cũ kết thúc, Kỷ Nguyên mới hình thành, vạn vật lại bắt đầu diễn sinh, pháp tắc diễn hóa, tự thành Thương Mang.

Thương Mang bên trên, Vô Lãng ở dưới, chính giữa là thất thải quang mang, tựa như cầu vồng bắt ngang Thương Mang cùng Vô Lãng, nó như là cầu duy nhất dẫn đến điểm tận cùng của mọi thứ.

Thất thải quang mang như là một quả trứng, bao bọc lấy mọi thứ ở bên trong. Trong Thương Mang vô tận này có không biết bao nhiêu quả trứng như vậy.

Bên trong từng quả trứng đó lại là vô số đại lục, thế giới, từng cái từng cái đang lơ lững ở đó. Mà mỗi cái đại lục, thế giới, lại không ngừng tản ra từng đạo khí tức, cắn nuốt Nhật Nguyệt tinh hoa, diễn hóa ra hàng vạn dị tượng huyền ảo, cũng có không ít dị tượng kinh khủng.

Tại lúc này, chìm nổi ở giữa Thương Mang cùng Vô Lãng, một thế giới cổ xưa không cách nào cổ xưa hơn đang chậm rãi trôi đi.

Đây là một cổ thế giới, sinh cơ không còn, tử vong không có, đại đạo pháp tắc ở đây cũng không tồn tại, có chăng chỉ là một mảnh khô cằn, không còn gì khác.

Cổ thế giới như tách biệt khỏi Thương Mang, thoát ra Lục Đạo, không nằm trong tam cõi, cũng không ở Tứ Hằng.

Trên thế giới này, có một cái Cổ Chung sừng sững ở đó theo năm tháng, Cổ Chung cao hai mét, bên trên Cổ Chung có Thái Cực, có Âm Dương, Luân Hồi,... tạo thành từng đồ án thần bí, cho dù là cường giả cỡ nào cũng khó mà nhìn ra ảo diệu của nó.

“Oong, oong, oong...”

Chợt nghe Cổ Chung vang lên từng thanh âm, ngay lập tức thời không gợn sóng, quang mang chập chờn ẩn hiện, Vô Cực đứt gãy, Thái Cực hiện ra, Âm Dương nghịch chuyển, Luân Hồi đảo ngược.

“Oong...”

Âm thanh kéo dài tới vĩnh hằng, song lại như ngay lập tức biến mất. Dưới mỗi tiếng như vậy, cả Thương Mang dường như run lên nhè nhẹ khó phát hiện.

“Đông — "

Bỗng Cổ Chung chấn động, tiếp đó là từng tiếng lốp bốp vang lớn dần, chỉ gặp Cổ Chung phóng lên trời.

Mà ngay chỗ Cổ Chung vừa đứng, một đạo quang mang chập chờn, quang mang càng lúc càng yếu, cuối cùng khi quang mang biến mất, bên trong lại lộ ra một thân ảnh.

Đây là một nam tử, nhìn qua cũng tầm hai mươi tuổi, hắn vận một thân tử tro bào, tóc dài màu đen, hai mắt lập lòe đen trắng, khuôn mặt chính là tuyệt sắc vô song, nếu như để cường giả tuyệt thế nào đó nhìn thấy, liền nhất định cả kinh.

Mày trái ẩn phượng hoàng, mày phải họa lôi long. Hai mắt Âm Dương, giữa trán Luân Hồi, đây chính là vô tiền khoáng hậu tướng diện, cũng là Cổ Kim dị tượng.

“Cuối cùng cũng thức tỉnh, Thương Thiên, cũng nên bắt đầu nào... Để xem, ngươi hay ta, đi được càng xa hơn.”

Nam tử chầm chậm lên tiếng, hắn chậm rãi đứng dậy, từng tiếng xương răng rắc vang lên. Không biết hắn ngồi ở đây đã bao lâu, khi đứng dậy, âm thanh răng rắc giống như là vạn năm thạch môn mở ra.

Tại lúc này, ánh mắt hắn nhìn đến Cổ Chung trên Thương Khung, đưa tay ra, nở nụ cười:

“Vô Cực phân chia, Thái Cực thành hình, Âm Dương bổ khuyết, Lưỡng Nghi sinh thành, Tứ Tượng địa chi, Bát Quái phân trời... Cửu sinh Nghịch Đạo...”

Khi âm thanh của hắn rơi xuống, Cổ Chung đột nhiên hóa nhỏ lại, sau đó rơi lên bàn tay hắn.

“Nghịch Đạo Cổ Chung...”

Ánh mắt nam tử lóe động, cười nói:

“Đây sẽ là danh tự của ngươi...”

Cổ Chung trong tay biến mất, nam tử sau khi thu hồi Cổ Chung thì ngẩng đầu nhìn lên Thương Mang, trong nháy mắt một đạo kim quang bùng phát kinh khủng, xuyên thủng hết thảy ngăn cản, dưới ánh mắt này, không gì có thể ngăn cản được hắn.

Một cỗ chí tôn chi uy bộc phát, lập tức khiến cho thời không vặn vẹo, vạn giới xung quanh run rẩy không hiểu, cách đó không biết bao nhiêu khoảng cách, từng người từng người mơ hồ muốn quỳ xuống bái lạy đồng dạng.

Sau khi thức tỉnh trở lại, một thân tu vi của hắn chỉ còn lại không đến một vạn lúc đỉnh phong, toàn bộ tu vi đều bị chung cực cuộc chiến kia làm mất hết. Nhưng hắn trước đây là tồn tại cỡ nào...

Ngươi có sợ Thương Thiên không?

Nếu có, thì ngươi cũng phải sợ hắn!

Bởi sao?

Bởi hắn cùng cấp bậc với Thương Thiên!

Tu sĩ, không ai là không sợ Thương Thiên, trừ phi ngươi ngang hàng, hoặc thậm chí vượt qua nó. Còn không, vĩnh viễn đều không thể cùng Thương Thiên so sánh.

Một lát sau, chí tôn chi uy chậm rãi biến mất, kim quang nhạt dần rồi tan biến, tro bào nam tử thu hồi lại ánh mắt, cười lớn nói:

“Thú vị, thật sự thú vị... Kỷ Nguyên này, không ngờ lại vượt qua suy tính của ta một chút, đúng là đáng để người ta chơi đùa một chút trước khi ta ngươi gặp nhau...”

Sau khi cười xong, hắn chợt đạp kim vân lao thẳng lên Thương Mang, vượt qua từng cái khoảng cách, xuyên thẳng qua không biết bao nhiêu vị diện, cuối cùng hắn dừng lại ở một tiểu thế giới.

Tiểu thế giới sinh cơ bừng bừng, lực lượng bàng bạc phóng thẳng lên trời, ở đây tu sĩ cưỡi phi hành thú bay qua bay lại trên bầu trời, cũng có cường giả đạp không mà đi, nói chung là đủ loại người.

Điều đáng nói là, trên tiểu thế giới này, có vô số Tinh Thần Nhật Nguyệt, trên những khỏa Tinh Thần, Nhật Nguyệt đó chính là tông môn, môn phái, cũng có núi non trùng điệp, giống như thấy được từng tòa đại sơn lơ lững ở trên bầu trời đồng dạng.

Đương nhiên, đây chính là những Tiên Môn, nơi mà vô số tu sĩ ao ước được gia nhập.

Có tu sĩ, không thể nào thiếu phàm nhân, phàm nhâm ở đâu cũng đều là một dạng như vậy, dù thời đại này hay thời đại khác, phàm nhân đều không thể thiếu.

Trước khi thành Tiên phải thành Phàm! Trước khi thành Đạo phải thành Nhân!

Chỉ có Phàm mới có được ánh mắt càng sắc bén, chỉ có Phàm mới rõ mọi điều thế gian, cũng chỉ có Nhân mới rõ ràng đại đạo tận cùng.

Đây cũng là nguyên nhân mà hắn nhất kiếp Thần Hoàng, tam kiếp Đại Tiên, lục kiếp Ma Thần, nhưng Phàm Nhân, lại là cửu kiếp!

Bước đi trên đường, nhìn tu sĩ người thì bay qua bay lại, người thì chen chúc chạy đi như bay, toàn bộ đều đổ dồn về một phía, thậm chí còn có không ít phàm nhân đi theo.

“Bịch!”

Một người do không để ý mà đ-ng vào hắn, người này liền hướng hắn cười tỏ vẻ xin lỗi, nói:

“A, a, xin lỗi huynh đệ, ta không cố ý.”

Hắn chỉ gật đầu, cũng không biết có giận hay không.

Người kia khi đưa mắt nhìn thấy tướng mạo của nam tử, lập tức ngẩn người, xong thấy nam tử nhìn qua thì lập tức cười xấu hổ, vội vàng nói:

“Huynh đệ cũng muốn đến Thái Hư gia tộc để thử vận may à, mà cũng đúng, Lạc tiểu thư dung mạo tuyệt sắc, thiên phú hạng đầu, có thể nói là nổi danh nhất nhì Thiên Long thành, nếu mà có thể lấy Lạc tiểu thư làm thê tử thì còn gì hơn...”

Nam tử bên cạnh không tỏ vẻ gì, chỉ nói:

“Các ngươi đây là đi đến Thái Hư gia tộc gì gì đó vì chuyện này?”

Người kia gật đầu, cười nói:

“Đúng vậy, chẳng lẽ huynh đệ không phải? Ha ha, lần này Thái Hư gia tộc chọn rể, vô số thiên tài của Thiên Vẫn giới đều đến đây...”

“Ha ha, ta biết ta đến cũng như không, chẳng qua cũng là muốn nhìn Lạc tiểu thư một chút, lại nhìn xem những thiên tài của Thiên Vẫn giới như thế nào. Mà huynh đệ không phải cũng muốn đến Thái Hư gia tộc à, vậy thì nhanh nhanh đi, không thì hết chổ mất.”

Nam tử cũng gật đầu:

“Lâu rồi cũng không xem qua náo nhiệt, đi xem một chút cũng được...”

Trên đường đi, người kia lại nói:

“Đúng rồi, ta tên Vân Nam, huynh đệ tên gì?”

Nam tử suy nghĩ một lúc, sau đó mới nói:

“Tĩnh Thiên...”

Vân Nam vỗ tay cười nói:

“Hay, Tĩnh Thiên, dù Thiên Địa có ra sao thì cũng bình tĩnh không loạn. Phong thái của Thiên huynh, quả thật rất hợp với Tĩnh Thiên hai chữ này.”