Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh

Chương 95




--Lam anh đồng ý trả lại siêu thị cho em, em làm ơn năn nỉ Tú cho gia đình anh một con đường sống được ko, mẹ bị bệnh rồi anh ko muốn bà phải nhọc tâm nửa.

Nghe Dũng nói mà tự dưng tôi nặng lòng nên chỉ biết thở dài, chuyện lúc trước tôi đã ko còn trách họ nên nghe Dũng nói thế tôi cũng đâu hả hê gì, hôm nay anh gọi cho tôi có lẽ cũng đã tới đường cùng rồi, vì tôi hiểu tính Dũng nếu như ko có gì nghiêm trọng anh chẳng bao giờ cầu xin tôi đâu.

Tôi im lặng cầm chặt trong tay chiếc điện thoại mà đắn đo, đầu dây bên kia Dũng vẫn còn tiếp tục nói

--Anh sai rồi anh ko mong em tha thứ nhưng Lam à bây giờ chỉ có em giúp được anh thôi? Mẹ già rồi, anh ko muốn những năm tháng cuối đời bà phải sống lang thang ngoài đường. Anh xin em, bây giờ chỉ cần em nói một tiếng Tú chắc chắn sẽ nghe lời em thôi Lam.

--Được rồi, anh cúp máy đi.

--Vậy là em đồng ý đúng ko? Anh cảm ơn em, anh cảm ơn em.

Tắt máy, tôi lại ko biết tiếp theo mình phải làm gì nữa, vì nếu như lời Dũng nói có lẽ băng phái của bên Tú ko dễ dàng gì mà đối phó rồi, lâu nay tôi xem trên phim, xem trên mạng nhiều ca xã hội đen thanh toán nhau mượn tiền ko trả họ lại phá nhà còn c.h.é.m gi.ết nửa ,tôi cứ nghĩ chỉ có trên phim thôi nhưng ko ngờ hôm nay lại xảy ra ngoài đời luôn mà tôi thì lại đang sống cạnh một người được mang danh là xã hội đen nữa chứ.? Nghĩ thôi mà tôi đã rùng mình, cầu trời Tú ko phải là người như tôi đang nghĩ.

Sau khi nhận được cuộc gọi của Dũng thì hầu như cả buổi sáng tôi chẳng có tâm trí nào để làm việc gì cho ra hồn cả, ngay cả với Bo con thức dậy tôi nấu cháo cho con ăn xong rồi là tôi cũng bỏ Bo tự chơi một mình với đống đồ chơi được Tú mua về, còn mình thì cứ ngồi trên ghế thẫn thờ suy nghĩ miết.

Đáng lẽ ra với những gì mẹ con Dũng gây ra cho tôi khi hay tin đó tôi phải vui mừng mới đúng, nhưng đằng này tôi lại thấy lo lo làm sao ấy.

Lý do thứ nhất tôi nghĩ dù sao gia đình Dũng cũng là ân nhân giúp đỡ mẹ con tôi, nếu như ngày đó không có mẹ con Dũng chắc tôi và cu Bo cũng không có ngày hôm nay gặp lại Tú dù cho ko còn tình thì cũng còn nghĩa, bây giờ nhìn họ như thế ko lẽ tôi lại mặc kệ.



Lý do thứ 2 là vì tôi ko muốn Tú ra tay tuyệt tình rồi lại sẽ dính dáng đến pháp luật. Nói gì thì nói bây giờ có thể coi như Tú là người thân duy nhất của mẹ con tôi rồi dù tôi và Tú ko có tình cảm gì nhưng dẫu sau Tú vẫn là ba ruột của con tôi, tôi ko thể để ba của con mình xảy ra chuyện được.

Phân vân mãi vẫn ko biết tiếp theo mình nên làm gì thì đã nghe ngoài cổng tiếng xe của Tú về, nhìn ra bên ngoài nắng đã bắt đầu đứng bóng tôi mới biết hoá ra đã trưa vậy mà tôi chưa nấu được bữa cơm nào cả, thế là tôi lật đật đứng dậy đi vội ra sau bếp nhanh chóng cắm cơm và nấu ăn.

Lý do tôi phải cuốn lên là vì hầu như tôi để ý mấy ngày tôi dọn về đây trưa hôm nào Tú cũng về một lát ăn cơm với tôi và cu Bo, tuy vẫn còn lạnh nhạt với nhau nhưng tôi để ý mỗi lần ăn cơm thấy Tú ăn rất ngon miệng và tôi cũng đã mặc định bắt đầu xem việc mình nấu ăn cho Tú là nghĩa vụ rồi.

Cũng may là thức ăn Tú lúc nào cũng mua sẵn để trong tủ lạnh, tôi chỉ việc đem ra sơ chế nữa là xong nên trong vòng từ lúc Tú về khoảng nửa tiếng sau là cơm và thức ăn đã chín được tôi dọn sẵn lên bàn xong đâu đấy tôi vào toilet rửa tay và rửa mặt thật sạch định gọi Tú xuống ăn nhưng vừa mới bước chân ra tới chân tôi đã khựng lại.

Hình ảnh Tú mặc chiếc áo sơ mi sọc đen trắng, tay áo xoắn lên đến khuỷu đang ân cần ngồi dưới nền chơi với Bo khiến cho tôi xúc động lắm luôn, nhìn hai ba con cười đùa vui vẻ cu Bo ném bóng qua cho Tú chụp ,ánh mắt Tú ánh lên niềm vui còn Bo cứ cười khằng khặc, giây phút ấy tự dưng vô thức tôi lại thấy chẳng có gì hạnh phúc bằng giây phút này.

Có lẽ bao năm qua tôi sai rồi thì phải, cứ mãi trốn chạy Tú mà ko hay mình đang chia cắt tình thân của cha con họ.

Tôi đứng im lặng một lúc mới đưa tay lên lau sạch nước mắt trên mặt đi mà lên tiếng

-Tôi nấu ăn xong rồi, chú ẵm Bo vào ăn cơm luôn đi.

Tôi gọi xong liền quay bước xuống trước, Tú bế cuBo theo sau. Ngồi vào bàn ăn tôi vì ko muốn đối mặt với Tú nhiều nên cứ cúi mặt mà ăn miết, lâu lâu cũng có liếc sang lại thấy Tú đang vừa ăn vừa đặt Bo ngồi trong lòng chú ấy, vừa cẩn thận đút từng thìa cơm cho con ăn lòng tôi lại chợt cảm thấy an tâm, và ấm áp, cảm giác giống như chúng tôi là một gia đình thực thụ.