Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh

Chương 87




Vài ngày sau đó tôi có ngạc nhiên thật và đúng như lời Dũng nói anh ko còn đi sớm về muộn nữa mà càng ngày càng tranh thủ về sớm hơn để gần gũi với tôi và cuBo, anh cũng khá là tâm lý lại hay mua đồ chơi cho cubo hơn vì vậy mà chưa được 3 ngày Bo đã mến Dũng hơn rồi.

Tôi thì lúc này trong lòng chỉ trống rỗng nên thôi kệ ko hối thúc Dũng ly dị nữa, còn mẹ chồng tôi thì bà lại chẳng thái độ gì trong thời điểm này vẫn mẹ mẹ con con với tôi miết chẳng có gì là lạ cả, chỉ riêng có con Ngọc thì tôi ko thấy nó nữa, có hỏi thì tôi chỉ nghe mẹ nói nó đi làm rồi ra ngoài ở luôn thôi, mà thôi dù sao nó ra ngoài thì cũng tốt đỡ cho tôi phải đối mặt với nó là tôi mừng trong bụng lắm rồi.

Thế là những ngày bình an của tôi trôi qua. Hằng ngày Dũng đi làm tôi ở nhà với mẹ chồng lo cơm nước với chăm sóc cho Bo và cũng vì dạo này tôi quan tâm từng li từng ti nên cuBo cũng ko phải bị hăm tã nữa.

Lại bẵng đi một vài hôm

Buổi trưa hôm đó khi tôi đang nằm ru cho cu Bo ngủ thì tự dưng tôi nghe xe của Dũng về. Tôi hành động thật nhẹ để im cho Bo ngủ sau đó nhõm dậy đi xuống lầu. Ngoài sân Dũng cũng vừa hay đang đi vào. Dáng vẻ anh tỏ ra rất mệt mỏi vừa vào đến nhà anh đã thả mình ngồi xuống ghế, tay anh tiện thể nói lỏng chiếc caravat ra sau đó ngã lưng ra phía sau, gương mặt mệt mỏi đến lạ.

Tôi thấy thế liền ra sau bếp pha cho anh một cốc nước chanh đem lên rồi ngồi kế anh nhẹ nhàng hỏi

-Anh sao vậy có chuyện gì à?

Dũng nhìn tôi rồi lại thở dài. Cầm ly nước chanh tôi pha đưa lên miệng uống một hớp rồi đặt xuống, anh im lặng, thoáng buồn mãi sau đó hồi lâu anh mới mở lời

--Hôm nay anh qua siêu thị có chút việc vô tình thấy một nhân viên ko lo bán hàng mà ngồi bấm điện thoại, anh có lại nhắc khéo cô ấy là trong giờ làm việc không được dùng điện thoại, trừ khi có việc gấp thì.....em biết cô ta trả lời anh sao ko? Cô ta trả lời là: tôi thuộc quyền của chị Lam quản lý anh có tư cách gì mà chửi tôi..?

Anh dù lúc đó rất bực nhưng vẫn bước đi chỗ khác nhưng chưa dừng lại ở đó anh còn nghe họ nói sau lưng là do anh là chồng em nên nhờ nhà vợ anh mới có được chỗ đứng trong siêu thị này thôi chớ còn ko thì anh chỉ là một kẻ ko ra gì hết…

Tôi nghe Dũng nói xong trong lòng cũng cảm thấy rất nặng nề vì thật sự mà nói mấy người đó cũng quá đáng, Dũng rất mệt mỏi với bên công ty của anh rồi lại còn lo cho siêu thị nữa, từ ngày ba tôi xảy ra chuyện bên siêu thị toàn là do một tay Dũng giải quyết,nhưng nói đến việc này thì cũng thiệt thòi cho anh một phần vì là tuy bên ngoài anh lo liệu chu toàn hết nhưng chủ của siêu thị thì lại đang đứng tên tôi..Thấy vậy nên tôi cũng lựa lời mà an ủi anh



-Thôi anh bỏ qua đi chấp nhặt họ làm gì,chỉ cần vẫn còn em công nhận công sức của anh đã bỏ ra là...

Tôi chưa nói hết câu thì bất ngờ bên ngoài có tiếng mẹ chồng tôi vọng vào

--Con công nhận thôi thì được cái gì, thằng Dũng nó cũng cần danh dự chứ con? mà mẹ nói nghe nè Lam, tụi bây với thằng Dũng đã là vợ chồng rồi với lại mấy năm nay nó cũng cực khổ gầy dựng lại cái siêu thị của nhà bây thì bây coi cũng nên sang tên lại cho nó luôn đi. Để chồng bây còn có tiếng nói ở bên đó nữa chứ dù gì thằng Dũng cũng là chồng bây đâu phải ai xa lạ mà bây sợ, với lại thằng Dũng cũng có công ty riêng rồi ko ăn tiền đồng nào hay tranh dành gì bên siêu thị của nhà bây đâu? Thủ tục sang tên lại cho Dũng cũng khá dễ dàng nhưng thời gian chờ đợi lại khá là lâu đến khoảng một tháng sau mọi việc mới xong. Công bằng mà nói không phải tôi không nghi ngờ chuyện Dũng lừa mình, nhưng dù sao thì trước đó Dũng cũng đã giúp tôi, với lại suốt mấy năm nay bên siêu thị đều do anh quản lý nên cuối cùng tôi đồng ý luôn. Chỉ hy vọng là sau lần này cuộc sống giữa chúng tôi sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Mà trong khoảng thời gian chờ đợi đó mẹ chồng tôi tỏ ra yêu thương chiều chuộng tôi lắm, khác hẳn với thái độ bình thường những năm trước tôi sống cùng bà..

Nên vì thế tôi đã dường như trở nên ngu muội, tin vào cái thứ tình cảm mà người ta cho là chân Tú để rồi đến khi họ trở tay tôi không thể nào đoán trước được.

Buổi sáng đúng hôm sang tên cho Dũng xong buổi chiều lại có chuyện.

Số là khi sáng tôi với Dũng có hẹn với bên công chứng để hoàn Tú nốt phần giấy tờ còn lại, tôi có nhờ mẹ chồng tôi trông chừng cu Bo giúp tôi, khi tôi nhờ mẹ còn cười vui vẻ lắm ấy vậy mà khi tôi và Dũng vừa về đến nhà...

Trên xe tôi vừa bước xuống thì tôi giật mình vì bên trong tôi đã nghe được tiếng cuBo khóc thét, tiếng con Ngọc chan chát hùa vào

-Mẹ đánh mạnh vào nữa đi mẹ, đánh mạnh vào sao mà mẹ yếu thế nhỉ?

-Thôi thôi đủ rồi con đánh quá xíu về con Lam nó thấy dấu vết lại ko hay.

-Mẹ lo gì đằng nào hôm nay giấy tờ cũng xong xuôi cả rồi, giả vờ tốt với mẹ con nó chi nữa vậy mẹ?

-Ờ mẹ quên ha, cứ nhìn mặt mẹ con nó là mẹ đã muốn tống cổ nó đi từ lâu rồi.