Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh

Chương 83




Dũng vừa dứt câu liền nhận ngay một cái tát trên mặt từ tay tôi. Dũng ko né nên cứ thế lãnh trọn anh ko phản kháng hay thái độ gì chỉ cười rồi đưa tay lên xoa xoa mặt chỗ bị tôi tát thôi

Tôi lúc này vừa giận vừa hận đôi mắt rưng rưng nhìn anh, khốn nạn mà cuộc đời này khố.n nạ.n với tôi quá mà. Cứ ngỡ anh thương tôi thật lòng mới cưới tôi về, cứ ngỡ sau tất cả tôi sẽ có một gia đình trọn vẹn, nào ngờ đâu ngôn tình chỉ có trên phim nữ chính sau tất cả sẽ được hạnh phúc. Còn tôi sau cùng nhìn lại, họ chỉ xem tôi là con rối để họ lợi dụng tôi thôi…

Tôi cười lạnh, cay đắng nhìn Dũng nói trong đau đớn tận cùng

-Được, anh viết đơn đi rồi tôj ký.

Tôi trả lời xong ko đợi Dũng nói thêm câu nào nữa liền bước qua phòng cu Bo rồi khoá chặt cửa lại sau cùng liền ngồi thụp xuống khóc nức nở...Tôi ko biết khóc đến bao lâu chỉ là đến lúc nghe cu Bo khóc đòi mẹ, tôi mới mở mắt ra thì trời đã sáng ánh nắng cũng đã hắt vào phòng, tôi mệt mỏi ngồi dậy với đôi mắt sưng húp ẵm con dậy rửa mặt vệ sinh cho con xong hai mẹ con đi xuống nhà thì chưa gì đã thấy con Ngọc ngồi bên bàn ăn cạnh mẹ chồng tôi.

Giọng nó lanh lảnh nói với mẹ nhưng mắt thì liếc sang tôi kiểu đ.â.m chọt

- Mẹ! con công nhận là mẹ tốt với chị hai ghê nha, lớn tuổi rồi mà sáng phải dậy sớm nấu đồ ăn sáng còn chị hai thì ngủ tới giờ mới dậy.

Mẹ chồng tôi nghe nó nói vậy, bà liền nhìn về phía tôi, ánh mắt có phần ko hài lòng nhưng vẫn trả lời rất từ tốn

-Thôi, chị bây bận con nhỏ mà mẹ còn khỏe làm cho giãn gân cốt mà đừng nói vậy kẻo chị em phiền lòng, Lam con ẵm cu Bo ngồi xuống ăn luôn đi con. Thằng Dũng nó đi làm sớm rồi.

Mẹ chồng tôi lên tiếng nên con Ngọc nó cũng im lại, mà thật ra ko phải tôi làm biếng như lời nó nói chỉ là từ trước giờ mẹ đã dành nấu rồi ko cho tôi phụ nên tôi quen giờ ko dậy sớm nữa thôi…Còn riêng Dũng thì khỏi phải nói tôi biết tổng tại sao mới sáng anh đã ra khỏi nhà rồi. Ch́ẳng phải đi tìm nhân tình sao? bày đặt lấy lý do đi làm sớm.

Nghĩ tới mà tôi thở dài nhớ lại cuộc nói chuyện với anh lúc tối mà lòng còn đau âm ĩ . Thêm khó chịu với sự xuất hiện của con Ngọc nửa nhưng mẹ chồng đã ra miệng nói vậy rồi tôi cũng ko muốn đôi co với nó làm chi cho mệt liền đi lại kéo chiếc ghế ra cho cu Bo ngồi xuống ăn với tôi luôn.



Bo cũng gần 2 tuổi rồi tập cho con ăn cơm luôn dần cho quen dạ. Ấy vậy mà khi tôi và Bo vừa ngồi xuống con Ngọc nó cứ nhìn cuBo chằm chằm kiểu dò xét làm tôi hơi chột dạ liền ôm Bo trong lòng mà khó chịu nói với nó

-Cô ko ăn đi nhìn cháu hoài vậy. Thằng nhỏ ít tiếp xúc người lạ nên cô nhìn như thế nó sợ tội nghiệp.

Tôi vừa dứt lời cứ nghĩ con Ngọc nó biết điều mà không nói gì thêm, cũng sẽ không nhìn Bo nữa nhưng không, sau khi nghe hết lời tôi thì bên đó con Ngọc liền nhìn tôi nó cười nửa miệng trông cực kỳ nguy hiểm rồi lên tiếng

-Chị hai nói xem ai trong nhà này mới là người lạ vậy chị hai ? à mà chị nói em mới để ý nha. Sao thằng bé này nhìn đi nhìn lại em ko thấy nét gì giống với anh hai của em vậy chị?

Con Ngọc thốt ra lời nói đó tôi lập tức trừng mắt lại với nó định quát lên nhưng chưa kịp thì đã nghe tiếng mẹ chồng tôi chửi nó trước rồi

-Ngọc sao con lại ăn nói như vậy hả.Mẹ là ko bênh con được rồi đó. Bo là cháu của mẹ con ko được nói bậy nghe chưa?

-Mẹ con ko nói bậy đâu mẹ nhìn kỹ đi thằng bé nó...

-Thôi im đi..

Mẹ cắt ngang lời con Ngọc đang nói sau đó bà liền đứng lên bế cu Bo ra ngoài sân trước sự ngỡ ngàng của tôi và sự hậm hực của con Ngọc..

Lúc này đây tôi ko rõ thái độ đó của mẹ là gì nhưng trong thâm tâm tôi mà nói thật sự tôi rất cảm kích bà.

Nếu như mà là người khác chắc chắn họ sẽ theo phe con họ mà chì chiết tôi rồi còn mẹ thì lại khác bà chọn cách im lặng, có lẽ sau thời gian chung sống bà đã hiểu phần nào tính tình tôi ra sao rồi nên mới tin tôi đây mà. Dù thật ra cuBo ko phải cháu bà nhưng tôi muốn trước khi tôi và Bo rời đi bà ko bị sốc. Mọi chuyện sẽ để cho Dũng giải quyết sau. Tôi thì cũng ko muốn đôi co với con Ngọc nên liền đứng dậy định đi theo với cu Bo nào ngờ trong lúc chân tôi vừa bước một bước thì con Ngọc đã đứng lên nhanh chóng chìa bàn chân nó ra cản đường tôi. Tôi vì ko kịp né và cũng có lẽ vì ko ngờ nó dám làm như vậy nên tôi bị vấp và ngã nhào xuống nền nhà.