Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh

Chương 7




Cầm điện thoại của chồng mình trong tay tôi vô thức mở lên, mật khẩu điện thoại của anh vẫn là ngày sinh của tôi, màn hình mở ra hiển thị từ lúc anh ngã xuống biển đến hôm qua là 57 cuộc gọi nhỡ của tôi và 15 cuộc gọi được lưu tên út Tú.

Đến đây chợt tôi giật mình rồi nhớ lại. Quân chồng tôi anh còn một người em, đến ngày anh mất mà tôi chẳng nhớ gì, thật sự có lỗi với anh quá, dù gì thì cũng nên gọi báo cho chú ấy biết một tiếng chắc chắn là có thể chú ấy không về được kịp nhưng không thể không báo…

Tôi suy nghĩ sau đó định bấm điện thoại gọi cho chú út thì cũng vừa hay lúc đó điện thoại chồng tôi vang lên, là chú Út Tú mà tôi vừa nhắc, tôi vội vàng bắt máy chưa kịp nói gì chợt bên kia giọng nói nam tính đã vang lên trước

_Anh hai đang làm gì đó, sao mấy hôm nay em gọi anh ko được, anh đi ghe về chưa?

Nghe chú ấy hỏi Quân đi ghe về chưa ?Tôi liền bật khóc tu tu ngẹn ngào thốt ra lời

__Là chị, không phải anh Quân, chú út....anh Quân mất rồi?

Bên kia đầu dây im lặng thật lâu, tôi nghĩ là chắc chú út bị sốc, không sốc sao được nhà chỉ còn hai anh em, bây giờ Quân lại bị thế hỏi sao chú ấy không buồn… tôi hay tin hôm qua nhưng giờ đây cũng đã khóc nấc lên rồi còn gì, bất chợt chú ấy hét lên làm tôi giật mình

_Chị hai chị đùa em phải không? mới hôm trước buổi sáng anh hai còn gọi cho em mà, chị....chị....nói đi...chị giỡn với em đúng không hả?

Tôi hiểu tâm trạng chú ấy bây giờ nên tôi liền kìm nén bản thân lại mà nhẹ giọng trả lời lại



_Chị không đùa, khuya nay đã may táng anh ấy rồi,do anh Quân mất đột ngột nên chị quên không kịp báo chú biết sớm được...

...Nói rồi tôi chẳng đợi chú ấy trả lời liền tắt điện thoại vì giờ đã gần đến giờ táng....Bên ngoài một đội nhóm múa phá hoàng đã đến, họ phun lửa nhào lộn, tiếng trống đánh lên từng hồi nghe đến thê lương báo cho tôi biết giờ phút tiễn biệt anh gần đến rồi.

Đội mai táng họ nhảy vào trong bảo tôi tránh ra xa sợ trong lúc phun lửa sẽ trúng tôi, tôi cũng nhích chân ra một tí nhưng chẳng xa, nhìn cảnh 2-3 người lăn qua, lộn lại ,họ múa, họ phà lửa xung quanh quan tài chồng tôi mà tôi đau nhói tận tâm can. Quân còn trẻ từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ tôi nghe ai nói xấu về anh đều gì, mấy năm sống chung tôi còn cảm nhận được anh là một người chồng rất tốt, anh luôn nghĩ cho người khác chẳng bao giờ anh đòi hỏi gì cho bản thân anh cả, thế mà anh lại ra đi trong khi tuổi đời còn rất trẻ lại còn không được toàn vẹn cơ thể, thử hỏi có người thân nào khi nhìn cảnh này không buồn không đau cơ chứ..

Đội mai táng múa một lúc quanh quan tài, đến khi cái nồi niêu bị đập bể tan nát, lúc này mấy người trai tráng mặt đồng phục theo nghi thức đi vào khiêng quan tài của anh đi ra, tôi đầu đội khăn tang bưng mâm vong của anh đi theo tiếng kinh tụng của sư thầy, đêm khuya lạnh lẽo, tiếng ếch nhái vang trong đêm,rồi tiếng chim heo kêu inh ỏi một vùng,bàn chân tôi do đi vội không mang theo dép nên khi bước qua đám gai để đến chỗ chôn liền bị đạp lên gai đau nhói,nhưng nỗi đau đó cũng không thấm được với nỗi lòng tôi lúc này.

....Ra đến khu đất được chuẩn bị để chôn anh, tôi quỳ xuống nghe tiếng kinh tụng, cạnh anh vài phút nữa là xa anh vĩnh viễn rồi, tôi vừa quỳ vừa rơi nước mắt, vợ chồng bên nhau không được bao lâu sau ngày hôm nay đã không còn được cạnh bên nữa rồi.

Tôi khóc ngất vừa khóc vừa trách ông trời tại sao cuộc đời lại đối xử bất công với vợ chồng tôi vậy chứ, nếu biết có ngày hôm nay xảy ra, tôi sẽ không bao giờ cho anh đi ghe đâu, mà cũng sẽ nghe lời ông già lúc anh kể,có lẽ đâu xảy ra tang thương thế này, giờ đây có hối cũng muộn rồi.

...Chợt có cơn gió lạnh thổi qua người tôi giữa đêm khuya làm tôi rùng mình ngước lên, mắt tôi dán chặt lên đầu quan tài đang chuẩn bị được hạ xuống, tôi nhìn trân trân lên đó rồi chỉ tay thẳng ra phía trước vô thức gọi lớn làm mọi người xung quanh tò mò xen lẫn sợ hãi nhìn theo

_Là Quân kìa anh ấy chưa chet đâu mọi người. Quân ngồi trên đầu quan tài kìa mọi người ơi...