Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh

Chương 67




Đầu óc tôi ngẩn ra thầm nhớ lại cái ngày của một năm mấy về trước. Thời gian đó ba tôi mới mất được một tháng tôi vì đau buồn sau cái chế.t của ba nên cơ thể tôi bị suy nhược rồi dẫn đến động thai.

Suốt thời gian tôi nằm viện dưỡng thai cũng may mắn cho tôi là còn có Dũng luôn bên cạnh chăm sóc và động viên nên dần dần tôi cũng nhanh chóng hồi phục, với lại bên cửa hàng của ba tôi để lại cũng là do anh chạy tới chạy lui để quán xuyến, từ đó cũng vì những ân tình của Dũng mà trong thâm tâm tôi lúc nào cũng nhắc nhở mình phải luôn nhớ ơn anh.

Thời gian trôi qua thoắt cái tôi ở viện khoảng một tháng thì tôi được về nhà, nhớ ko nhầm khi đưa tôi về Dũng còn ở lại nấu ăn giúp tôi cả buổi chiều, còn giúp tôi dọn dẹp, xong đâu đấy thấy tôi còn thức giấc anh mới đi lại ngồi cạnh giường tôi rồi nói với tôi rằng

-Lam? Anh và em nói chuyện một lúc được không em?

- Anh Dũng nói đi em nghe nè!

-Bây giờ em tính sao? Chuyện cái thai đó?

-Em nghĩ kỷ rồi anh em sẽ sống một mình rồi tự mình nuôi con em không lớn?

-Ba đứa bé có biết em mang thai không?

Nghe Dũng hỏi tự dưng tôi chợt lặng người lại. Trống n.g.ự.c phút chốc đập mạnh mấy nhịp liên hồi. Tú chắc là không biết, nhưng nếu Tú biết tôi mang thai con của chú ấy thì sao nhỉ mà thôi tốt nhất là Tú đừng biết thì hơn vì câu chuyện này chẳng vẻ vang gì? Chị dâu, em chồng, lại còn có con chung, nghe có vẻ thật nhảm nhí.

Nghĩ đến thôi tôi đã rùng mình, mối quan hệ này tốt nhất đừng ai biết đến là được. Khẽ thở mạnh tôi nhìn Dũng sau đó nở ra một nụ cười nhạt nhẽo rồi trả lời

-Không anh? Nhưng em nghĩ ko cần biết đâu..

Dũng nghe tôi nói anh gật nhẹ đầu, thoáng trong ánh mắt dường như đang suy tư điều gì đó một lúc sau anh chăm chú nhìn tôi nghiêm túc hỏi

-Anh có chuyện này muốn hỏi ý em , không biết em có đồng ý không?

Tôi nhìn Dũng có xíu ngạc nhiên vì theo tôi biết từ lúc tôi quen biết anh đến giờ chưa khi nào anh nói chuyện với tôi mà chần chừ như lúc này, tôi hơi tò mò muốn biết là chuyện gì nên liền hỏi lại



- Chuyện gì anh nói đi? Em với anh ko cần phải khách sáo vậy đâu?

-Lam nè, anh muốn lấy em làm vợ em đồng ý ko? thật ra anh cũng có thương em nhưng anh.

Dũng chưa nói hết câu tôi đã vội ngắt lời

-Em xin lỗi anh, em không thể đồng ý được ...em....

Lần này đến lượt Dũng cắt ngang lời tôi

-Em khoan hãy từ chối nghe hết anh nói đã.

Dũng vừa nói gương mặt anh chợt buồn,đôi mắt anh nhìn ra khoảng không rồi trầm ngâm. Dũng nói

-Thật ra anh thích em từ lúc mới gặp em nhưng anh 3 năm trước anh có quen người con gái, tụi anh yêu nhau nhiều lắm chỉ là lúc ấy nhà anh còn nghèo ba mẹ cô ấy ko chấp nhận anh nên ép gả cô ấy cho người khác tận ngoài Đà lạt. Anh sau vụ đó thất tình đ.â.m ra bị mất cảm giác, nói ko giấu gì em, phần dưới của anh bị liệt rồi. Anh cũng định ko yêu ai nữa ở cho đến suốt đời nhưng ba mẹ anh dạo này hối thúc dữ quá, anh lại sợ ông bà buồn, nếu em ko chê em cho anh được làm cha con em được không, chắc chắn ba mẹ anh sẽ vui lắm. Anh hứa suốt đời anh sẽ yêu thương và lo lắng chu toàn cho mẹ con em, đến lúc ba đứa bé đến nhận anh sẽ…

Dũng nói đến khúc ấy xong là anh nghẹn lời chẳng nói gì nữa cả.

Tôi nghe anh nói đến đó trái tim chợt như bị ai bóp nghẹn nữa muốn từ chối lại nữa ko muốn...Ko phải vì điều gì cả chỉ là tự dưng tôi thấy thương anh thôi, một người đàn ông chung thủy cuối cùng lại lận đận trong đường tình duyên rồi chịu thiệt thòi về phần mình hèn gì ngay từ khi biết Dũng cho đến bây giờ tôi thấy trong các mối quan hệ anh luôn nghiêm túc mà trong công việc cũng thế,vì vậy mà cho nên ba tôi lúc còn sống luôn khen ngợi anh hết lòng hết dạ..

Thế là trong vòng khoảng nửa tháng sau đó tôi được anh đón về, tôi vì nợ ân tình của anh, lại cần người chăm sóc, còn Dũng thì cần bức bình phong che chắn, cho nên mọi chuyện diễn ra đều thuận lợi. Dũng còn nói dối với ba mẹ anh là tôi có thai với anh, nghe xong hai ông bà không ngăn cản gì cả mà ngược lại mừng lắm còn lo tổ chức lễ cưới cho chúng tôi sớm hơn dự định.

Ngày đám cưới trong lòng tôi lúc ấy ko vui sướng gì đâu vì tính tôi ko thích nói dối gạt ai cả,nhưng Dũng cứ ở bên lo lắng cho tôi rất nhiều lại cực khổ với bên siêu thị của nhà tôi thấy vậy nên tôi chỉ biết dặn lòng cố gắng sống tốt thật tốt để đền ơn gia Dũng thôi.

Đột nhiên tiếng cu Bo khóc lên lần nữa cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi,tôi vội quay về hiện thực ôm con vào lòng vỗ vỗ lưng con đung đưa sau đó ngọt ngào giọng trìu mến

"Bo ngoan,nín đi con. Bo ngoan nha ngoan nha, mẹ bế Bo nha.