Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh

Chương 47




Buổi tối không khí cũng dịu lại trên bàn ăn ba tôi và Dũng cứ nói chuyện về công việc còn tôi chẳng biết nói gì cứ nhìn rồi lại nghe lâu lâu Ba tôi hoặc Dũng hỏi hỏi thì tôi mới trả lời… Đến một lúc thấy ba và Dũng rót rượu ra nhâm nhi, tôi thấy rỗi quá bèn cầm điện thoại để phía dưới đùi mình truy cập face. Đúng lúc mới vừa online tin nhắn từ Facebook Người Dưng hiển thị

"Ok em..bao giờ gặp em anh sẽ kể...

Thấy tin nhắn, lập tức trong lòng tôi rộn lên lâng lâng sau đó dù tôi và người đó đâu quen biết gì tới...Mà cũng lạ thật nha, dạo này có vẻ giống như tôi bị nghiện facebook vậy cứ rảnh là truy cập lại ngó chừng như đang chờ đợi ... Tôi cũng chẳng biết mình đang muốn gì nữa..

Tôi liền bạo dạng trả lời

"Em đang ở sài gòn..bao giờ có dịp, em hi vọng sẽ được gặp anh một lần.

Tôi mỉm cười bâng quơ trả lời xong lập tức thoát ra, đúng lúc đó ba tôi lên tiếng nói với Dũng khiến cho tôi có chút bất ngờ

" Con Lam nhà chú đã hai mươi bảy tuổi rồi chưa có gia đình cũng chưa có đối tượng nào ra mắt nếu hai đứa hợp tình hợp lý chú cũng mong hai đứa được nên duyên .Con thấy sao Dũng.?

Tôi đưa mắt nhìn sang, cùng lúc anh ta cũng đang nhìn tôi tôi thấy vậy hơi ngại nên liền cụp mắt xuống. Tôi nghe Dũng hơi cười rồi trả lời ba tôi

"Con chỉ sợ em Lam ko đồng ý thôi chú..?

"Cậu Dũng hỏi kìa con nghĩ sao Lam?

Ba tôi nhìn tôi hỏi

Tôi vì bất ngờ ko nghĩ ra được gì, lại vừa ngại nên ấp úng trả lời

"Con...con

Cũng may là thấy tôi khó xử nên Dũng liền giải vây, anh ấy cười cười rồi rót một ly rượu đưa về phía ba tôi để xua đi cái không khí đang gượng gạo..Dũng nói



"Thôi chú cứ để từ từ cho con theo đuổi em Lam ?. Chú hỏi vậy em Lam ngại làm sao trả lời... Đây con mời chú một ly

chúc cho những lần hợp tác sau của con với chú đều thuận lợi…cạn ly nha chú...

"Được ...Mong hợp tác thuận lợi

Ba tôi và Dũng lại tiếp tục trò chuyện tôi thấy hơi ngại nên liền xin phép đi vào phòng… Biết là ba muốn tốt cho tôi nhưng cái quá khứ kia tôi chưa bao giờ quên được, cái vết thương chưa lành bây giờ lại thêm sâu..

Rồi bất chợt tôi nhớ lại cũng đã lâu rồi từ cái ngày tôi bỏ chạy, bỏ trốn khỏi cái làng quê ấy, tôi chưa một lần về lại thắp cho chồng tôi một nén nhang ,còn con tôi nữa, chắc nó cũng đang oán trách người mẹ vô trách nhiệm như tôi đến ngay cả ngôi mộ của con mình cũng đã lâu rồi chưa một lần đặt chân tới...

Sau cái ngày Dũng tới nhà tôi thì thời gian đó anh ấy càng ngày lui tới càng nhiều, ban đầu tôi cũng không thích sự xuất hiện dày đặc của anh ta ở nhà tôi lắm nhưng nghĩ lại dù sao Dũng cũng là đối tác của ba tôi nếu tôi từ chối thẳng thừng có khi ba tôi lại bị mất mặt rồi ảnh hưởng đến chuyện làm ăn nghĩ vậy nên tôi cũng cư xử khôn khéo lắm với lại càng tiếp xúc với Dũng càng lâu tôi thấy anh cũng đàng hoàng không gạ gẫm không vồ vập, lâu lâu chỉ mời tôi đơn thuần là đi ăn uống thôi..

Từ đó Tôi cũng mở lòng không từ chối anh, dần dần lâu ngày tôi và anh càng thân thiết hơn ba tôi thấy vậy ông cũng vui mừng.. Tôi thì chưa có tình cảm gì với Dũng lắm chỉ là cho đến một ngày Dũng rủ tôi đêm đó ra biển chơi tôi nghĩ đơn giản lắm coi như xem là bạn bè lâu lâu đi xả stress cũng được…

Lúc mà tôi gật đầu nhận lời đi chơi cùng anh, tôi Thấy Dũng cũng chẳng tỏ ra vẻ gì hết nhưng gương mặt anh lại thể hiện vui vẻ lắm

....Thế là đến chiều chủ nhật đấy Dũng lái xe đưa tôi ra biển với con mui trần đen bóng loáng. Tú Phố về đêm đẹp bao nhiêu thì cũng không phủ nhận ra đến biển cảnh càng đẹp hơn bấy nhiêu, những ánh đèn sáng hòa với không gian đêm yên tĩnh, mặt biển xanh biết lại lăn tăn gợn sóng tạo cho tôi cảm giác yên bình....Nếu Tú Phố ồn ào náo nhiệt thì biển lại êm đềm tạo cảm giác thoải mái rất nhiều ....

Đến nơi tôi đi bộ ra biển trước còn Dũng thì lái xe đổ vào bãi đậu ...Tôi tháo đôi giày cao gót đang mang ra để lộ đôi chân trần trắng nõn rồi bước đi trên bãi cát cảm giác lành lạnh của gió biển thổi vào người , cảm giác bờ cái trắng mịn màng dưới lòng chân,càng làm cho tôi thêm thoải mái

Tôi bước đi vô định như thế dọc theo bãi biển, lại nhìn theo những cặp đôi tình nhân phía trước lòng cũng có cảm giác chùng xuống. Mớ suy nghĩ hỗn độn dấy lên tạo chi tôi có cảm giác buồn buồn khó tả, trong đầu đột nhiên có suy nghĩ tôi qua một đời chồng rồi sau này chẳng biết tôi có hạnh phúc được không? có ai đủ lòng vị tha để giang tay che chở tôi vào lòng một lần nữa không? Vì tôi biết trên đời này sẽ chẳng có ai đủ dũng cảm đó đâu? Hay là thôi đi, tôi sẽ cứ ở vậy một mình đến suốt đời,suy nghĩ đến thế chợt tôi bật cười lạnh. (Thôi thì đã là cái số của mình,nó đã vồ lấy cái thân thì tôi biết trách ai cho được?)

Đang miên man suy nghĩ chợt trước mặt tôi tự nhiên đèn phát sáng lấp lánh rồi bong bóng bay khắp một vùng trời

" Đẹp quá"