Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh

Chương 42




Cả 1 đêm Tú cứ ngồi bên ngoài rút từng điếu thuốc ra hút dù đã gần sáng cũng chẳng chịu vào nhà, khói bay khắp cả khoảng sân, còn tôi ngồi mãi trong nhà nhìn ra, trong lòng trống rỗng….Thầm nghĩ chỉ có cách ra đi mới vẹn toàn cho hai đứa thôi vì nếu còn sống chung nhà lâu ngày thế nào cũng có chuyện, miệng đời họ dị nghị lắm, họ sẽ không thể nào buông tha khi thấy tôi và Tú, và tôi cũng sẽ không thể nào tha thứ cho mình khi mình phản bội Quân để ở với Tú. Thế nên, dù trong lòng tôi bây giờ như tơ rối, tôi cũng tiếc nuối lắm khi phải rời đi, bỏ lại tất cả, bỏ lại cả Quân thế nhưng cuối cùng rồi tôi vẫn chỉ muốn ích kỷ chọn cách dứt khoát ra đi để tìm lại cho mình được sự bình yên...

Một năm sau...

"Lam, con ở nhà trông nhà ba qua cửa hàng chiều ba mới về nha con!!!

Tôi đang trong phòng nghe tiếng ba dặn liền lật đật leo xuống giường chạy ra ngoài mở cổng cho ba tôi chạy xe ra

"Dạ ba đi đường cẩn thận nha ba!!

"ừ con gái..

Ba đi rồi, tôi đi lại khoá cánh cửa rồi lững thững đi lại xích đu ngồi xuống,ngôi nhà tôi đang ở chính là của ba ruột tôi, hàng ngày tôi thường xuyên qua trông coi cửa hàng phụ ba tôi thôi, nhiều khi rảnh chỉ ở nhà dọn dẹp, vì ngoài cửa hàng đã có 3-4 nhân viên phụ bán rồi…



Thật sự lúc còn nhỏ tôi ghét ba tôi lắm vì ba đã bỏ mẹ con tôi mà đi, để mẹ tôi phải cực khổ đổ bệnh mà mất, tôi là kẻ mồ côi, nhưng bây giờ khi hiểu ra sự thật tôi đã ko còn ác cảm với ba tôi nữa, dù gì cũng là tình mẫu tử, làm sao nói cạn tình là cạn được, với lại giờ đây chính ba là người tái sinh cuộc đời tôi một lần nữa…

CHUYỂN CẢNH QUÁ KHỨ

..Sau cái đêm Tú tỏ tình với tôi, nói chú ấy thương tôi và muốn thay anh Quân chăm sóc cho tôi, lúc ấy tôi bất ngờ lắm, nghĩ đến Quân mới mất, tôi không thể l.o.ạ.n l.u.â.n như thế, với lại dù tôi có đoan chính như thế nào thì trai gái ở chung nhà, không này cũng nọ, Tú lại đẹp trai và phong độ hơn Quân, nên tôi sợ sẽ có ngày tôi không giữ vững được kiên định của mình thế nên tôi nói với Tú sáng mai tôi sẽ dọn đi, để lại ngôi nhà này cho Tú mong chú ấy sẽ lo hương khói đầy đủ cho anh Quân. Và cũng ngay đêm ấy hai chúng tôi thức trắng, Tú ngồi ngoài sân hình như là nguyên đêm thì phải, tôi cũng ngồi trong nhà buồn hiu nhưng sức tôi ko có, căng mắt đến 3h là cũng rủ xuống gục tại bàn, đến khi tôi tỉnh ngủ trời cũng đã sáng trắng, nhìn lại đồng hồ thì hơn 10h..thế là tôi bị trễ chuyến xe đành dời lại ngày hôm sau,mà có ai biết được rằng hôm đó Tú đi ko trở về nhà luôn, tôi đợi nguyên một ngày trời chú ấy vẫn ko về, rồi cứ đợi cứ chờ như thế đến ba bốn ngày liên tiếp cũng bặt vô âm tính, điện thoại thì gọi ko kết nối được, tôi lo lắm sợ chú xảy ra chuyện với thấy gần đây chú hay giao du với nhóm người xã hội đen nên cũng có chút lo lo…Đến cuối cùng tôi đành vát thân đi tìm xem thử có gặp Tú ko?

Ngày một,ngày hai cũng ko có thấy bóng dáng chú ấy, những người trong xóm cũng vậy chẳng ai thấy chú cả, cho đến ngày thứ 3 tôi đang đi trên đường liền thấy bóng chú đi vào khách sạn, sợ bứt dây động rừng nên tôi ko vội chạy tới gọi chú mà lặng lẽ đi về may sao tối đến tôi thử gọi cho chú một cuộc, ko ngờ đầu dây bên kia liền nỗ chuông nhưng cũng hụt hẫng là Tú lại ko bắt máy, tôi gọi liên tiếp 2-3 cuộc nữa vẩn cái tiếng tút tút kéo dài chán nản tôi đành buông điện thoại xuống…

Thật tình tôi là tôi ko hiểu chú đang nghĩ gì rồi đó, đâu cần thiết phải trốn tránh tôi thế này, nếu từ hôm đó chú ở nhà có phải bây giờ tôi đã đi khỏi rồi ko phải hơn sao?

Gọi điện ko được tôi đành tính cách khác, dù gì với tôi chuyện nào ra chuyện nấy, tất cả phải rõ ràng tôi mới chịu...Thế là ngay ngày hôm sau tôi đứng nguyên một ngày trước khách sạn đợi để gặp được Tú, hết ngồi, lại đứng, hết đói lại khát, tôi cố nhịn xuống để xem thử Tú có đi ra ko vậy nhưng vô ích, tôi đứng từ mặt trời mọc đến mặt trời lặn,màn đêm buông xuống người người ra ra vào vào tấp nập,chỉ có Tú là chẳng thấy đâu....tôi mệt mỏi đành bỏ cuộc đi về....