Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh

Chương 19




Đọc tin nhắn của chú ấy xong tôi lộ rõ cảm giác hoang mang. Nếu tôi nhớ ko nhầm năm sau chú ấy mới hết hợp đồng tại sao bây giờ lại về ngay lúc này. Tôi tự hỏi hay là.....chú ....ấy ....đã nghe được gì từ người ta nói không hay về tôi rồi sẽ về đây giành lại tất cả như lời bà cô kia vừa nói.

Nghĩ đến đây bất chợt tôi thầm tự cười khổ trong lòng….Vậy là chẳng ai chịu tin tôi chẳng ai hiểu tôi cả, tất cả những gì tôi hy sinh bao năm hóa ra như sương mù đợi nắng lên rồi tan đi thôi.

Lúc còn Quân họ có thể ko thích tôi nhưng dù sao cũng nể mặt, nể mũi anh vài phần mà cho tôi chút danh phận, bây giờ anh mất đi chưa được bao lâu họ đã xem tôi như hóa theo không khí bay đi luôn rồi…

Nực cười đến mức là đã bao giờ tôi nghĩ sẽ giành giật cái gì cho mình đâu chứ, nhưng cũng đừng ai bất công với tôi là được. Chú ấy là em anh nhưng đứa bé trong bụng tôi cũng là con của anh, tôi ko thể để sau này lớn lên con tôi chẳng có chút gì được. Thôi thì đợi chú ấy về rồi xem tình hình ra sao tôi nghĩ vậy nên ko chần chừ mà soạn tin nhắn trả lời lại

_Ừ Chú cứ về đây mà ở đây cũng là nhà chú mà!

_Cảm ơn chị.

Tin nhắn bên kia lập tức gửi lại

Tối đến cũng bình thường như bao ngày khác, tôi thắp hương cho ba mẹ với anh rồi thì đi uống một ly sữa xong vào phòng ngủ, bụng tôi bây giờ đã gần bốn tháng, bắt đầu hơi nhô ra rồi, tôi đưa tay sờ xuống bụng cái cảm giác của tình mẫu tử chợt ùa đến khiến tôi hạnh phúc lắm. Vậy là cũng còn khoảng 5 tháng hơn nữa là con tôi chào đời tôi ko quan trọng trai hay gái, con nào cũng là con nên ko đi siêu âm, quan trọng con tôi khoẻ mạnh là tôi vui mừng rồi. Tay tôi vuốt nhẹ xuống bụng miên man suy nghĩ về tương lai, về lúc con tôi chào đời thì bất chợt bên ngoài cánh cửa sổ bật mở toang ra, tôi giật mình theo phản xạ mắt hướng ra nhìn theo.

Bên ngoài trống trơn nhưng chẳng biết sao tim tôi cứ đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi thở mạnh tự trấn an mình chắc là gió làm cửa bật ra thôi nên nhanh chóng bước xuống giường với tay đóng cửa.. Nhưng không ngờ lúc tôi vừa quay vào đã thấy Quân nằm trên giường, hai mắt anh sâu ngoái nhìn tôi chằm chằm, tôi nhìn anh lúc này, cảm giác ko phải là sợ mà là nhung nhớ anh nằm đó mỉm cười dang tay anh ra ý bảo tôi nằm xuống chung với anh, tôi vì nhớ anh nên chẳng chần chừ mà đi nhanh lại leo lên giường nằm xuống gối đầu lên tay anh, cứ thế anh xoay người sang ôm lấy tôi, bàn tay còn lại anh còn trượt xuống nhẹ nhàng xoa lấy bụng tôi rồi anh nói



_Vất vả cho em rồi? Sau này em cố gắng nuôi dạy con mình nên người nha em!!!

_Anh nói gì vậy? Anh cũng phải cùng em nuôi con chứ?sao lại là mình em được

_Ừ anh quên!!!

...Tôi cảm nhận được bàn tay anh ôm siết tôi vào lòng, rồi tôi còn nghe anh được anh đang khóc, tôi định hỏi anh không vui hay sao lại khóc nhưng chợt lúc này tôi mới phát hiện cơ thể anh rất lạnh, bàn tay anh ôm tôi cũng lạnh toát....

Tôi giật mình.

Tỉnh cơn mơ lại tôi quay qua chiếc giường trống ko chẳng còn có anh nữa, tôi ngồi bật dậy nhìn xung quanh tìm kiếm hình bóng anh thêm lần nữa nhưng trong vô vọng…

Vậy là anh biến mất rồi...Tôi bật khóc, nước mắt tự do tuôn xuống, tôi ấm ức tôi khóc vì nhớ anh nhiều lắm, càng tủi thân nước mắt càng rơi thêm nhiều…

Tôi ước giá mà giờ đây có anh còn bên cạnh, anh sẽ chẳng để tôi phải khóc như bây giờ đâu, nhưng điều ước cũng chỉ và điều ước sự thật bây giờ anh đã mất rồi, ko còn bên tôi nữa rồi...

Khóc đã chán chê, tôi đi tới cánh cửa sổ mở bật ra, hít lấy không khí cho tâm hồn thoải mái, tôi nhìn ra phía xa ngoài cánh đồng, bầu trời khuya nhưng rất đẹp, mặt trăng tròn dình xung quanh vài ngôi sao sáng lấp lánh. Tôi mỉm cười cứ nhìn miết theo ngôi sao to nhất trên đó mà thầm nghĩ chẳng biết phải Quân của tôi là ngôi sao đó ko nữa…