Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh

Chương 12




Cuộc đời sao trớ trêu thế chứ tới nước này tôi biết làm thế nào nữa đây nước biển mênh m.ô.n.g biết chốn nào là chốn chồng tôi bị giế.t chứ? Cứ ngỡ hy vọng nhỏ nhoi ra đến nơi này sẽ giúp đưa hồn anh về nhà cho hồn anh được yên nghỉ thế mà ai ngờ....

Bất chợt trong sự buồn bã trong đầu tôi lại dấy lên một suy nghĩ. Tôi nghĩ tại sao lại có vụ trùng hợp thế này có khi nào anh chủ ghe đó có liên quan đến cái c.h.ế.t của chồng tôi ko? Anh ấy bận thật hay là đang né tránh...

...

Tôi cứ nghĩ mãi trong lòng và đặt ra những câu hỏi không có lời đáp cộng thêm tâm trạng nặng nề khiến cho tôi lơ mơ như rơi xuống tuốt 18 tầng địa ngục để dẫn anh quay về nhân gian cùng tôi, hoặc là ước gì tôi có thể c.h.ế.t liền bây giờ để được trùng phùng với anh thì tốt biết mấy, vừa nghĩ xong tôi ko để ý đến ai cả, và cũng quên mất rằng ông thầy bói đang đi chung, cứ thế như có ai giục tôi một mạch chạy thẳng ra biển, tôi cứ cấm đầu chạy thục mạng như vậy cho đến khi nước dâng lên đến cổ, cơ thể tôi sắp khụy xuống tưởng chừng nếu tôi bước thêm một bước nữa thôi cả người tôi sẽ chìm xuống lòng biển liền.

Phía sau vài người chứng kiến họ gào thét kêu tôi quay lại, có người còn nhanh chóng báo đội cứu hộ ngoài biển, mắt tôi lờ đờ mệt mỏi lại thêm nước biển dồn dập đánh vào người khiến tôi kiệt sức, hơi thở cũng ko còn ra hơi tôi nghĩ mình chắc chắn sẽ c.h.ế.t sẽ được nhanh chóng gặp anh rồi, thế là tôi mỉm cười từ từ nhắm mắt lại quên đi nỗi sợ cho dòng biển lạnh cuốn tôi đi..

....Thế mà khi cơ thể tôi dần chìm xuống, đột nhiên tôi cảm nhận có vật gì đó ủi quăng cả cơ thể tôi lên trên tấm lưng sần sùi, tôi nhất thời tinh thần chấn động ko thể đoán ra được việc gì xảy ra, cho nên đến khi cơ thể tôi được đẩy vào gần bờ tôi mới sực tỉnh táo lại, vật ấy thả tôi xuống rồi quay đầu lũi xuống biển. Tôi tò mò đôi mắt mờ ảo nhanh chóng ngoái nhìn theo cái vật vừa cứu tôi thì bất ngờ làm tôi sững người há hốc

Cái ...

Cái...

vật .....vừa cứu tôi...không...không...không phải vật mà là..

"Cá Ông."

Như không tin vào mắt mình, tôi nhìn theo lần nữa mới biết chính xác đó là cá Ông vừa mới cứu tôi ...



Không ngờ truyền thuyết cá Ông cứu người là sự thật, và tôi là người vừa mới được Ông cứu đây này…

Do mệt quá lại bị ngấm nước nên tôi đã ngất đi luôn mà chẳng biết đã nằm mất bao lâu thời gian chỉ đến khi tôi tỉnh lại quần áo trên người tôi đã được thay mới, và tôi đang nằm trên chiếc giường nhỏ. Tôi tò mò ngó nghiêng xung quanh liền thấy một chị đi về hướng tôi nằm thấy tôi đã tỉnh chị liền quan tâm hỏi tôi

_Em tỉnh rồi à lúc nảy em cứ làm mọi người lo lắng, sau này đừng có ngu như vậy nữa nghen?

_Dạ. Em xin lỗi chị.

Tôi cúi đầu lí nhí trả lời, trong lòng thầm nghĩ lại cũng không biết tại sao tôi lại hành động dại dột như vậy luôn.

_Mà em ra đây có việc à? chị thấy e đi chung với một chú nữa mà chú ấy đang ở ngoài biển ý, ờ có chuyện này cũng lạ ha,l lúc e tự tử chị thấy nước cuộn một mảng đưa em vào bờ đó...chắc chắn là Ông cứu em rồi, em có nhìn rõ Ông ko?

Tôi nhớ lại đúng là tôi nhớ ra tôi được Ông cứu đúng rồi, nhưng chuyện linh thiên này nói ra cũng chẳng tốt nên tôi phải lựa lời nói cho qua mà còn ông thầy đâu rồi ta?

_Dạ em ko nhớ nữa chị, lúc ấy đuối quá chẳng hình dung ra ai cứu em nữa, mà chị có thấy cái ông già già đi theo em ko chị?

_Em nói cái chú mặc nguyên bộ bà ba màu đen đúng không. Ông ấy đang ngoài biển đó em, mà xem ra chú ấy gjống thầy bói đúng ko em em có việc gì à kể chị nghe đi, biết đâu chị có thể giúp...

Tôi nhìn chị định ko nói nhưng nhớ ra chị này ở đây chắc sẽ biết chút chút về chuyện của chồng tôi bỗng một tia hy vọng len lỏi trong đầu thế là tôi liền kể từ đầu đến cuối cho chị ấy nghe, nghe xong chị liền há hốc nhìn tôi rồi gấp gáp nói

_Vậy ra cái anh mà mất tuần trước là chồng em hả? tội dữ hôn. Hôm bữa vớt xác anh ấy lên chị có ra xem nè, kinh khủng lắm em. Lúc vớt được đưa vô bờ mình mẩy anh ấy đều là máu, cái áo rách nát luôn, còn đôi chân thì....