Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh

Chương 110




Dũng đưa ra trước mặt tôi một tờ giấy rồi anh nói

--Anh nghĩ em khó vào đó lắm Nếu không được ai giúp đỡ. Đây là số điện thoại của Hương. Nếu may mắn em có thể được cô ấy đưa vào dễ dàng, anh bất tài chỉ có thể giúp em được tới đây thôi coi như một phần anh chuộc lại những lỗi lầm và lúc xưa Anh gây ra cho em. Hi vọng em và Tú may mắn .

Tôi cầm chặt tờ giấy rồi cẩn thận ẵm con ra ngoài xe, trước khi xe rời đi tôi có nhìn vào nói với Dũng lời cảm ơn chân Tú vì chí ít ra những chuyện mà Tú làm anh đã không để bụng

Ngoài đường sương xuống lạnh lẽo Cu Bo được tôi ấm trong lòng nãy giờ con cũng đã ngủ lại, tôi ngồi xuống cạnh bên đường một tay ôm Bo một tay chần chừ nhìn vào số điện thoại trên tờ giấy đang cầm một lúc, rồi quyết định cầm điện thoại bấm số gọi chuông điện thoại tút một hồi sau đó thì tắt, chẳng có ai bắt máy. Tôi kiên nhẫn và gọi thêm lần nữa

tút

tút

tút

– Alo ?ai đó

Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái vang lên khiến tôi mừng rỡ

-- Có phải số này của cô Hương không vậy ?

--Đúng rồi chị là ai



--Tôi-- tôi ---là Lam ---là ..

Tôi chưa nói với câu bên kia tiếng của Hương đã xen vào

--chị là Lam vợ của anh Tú đúng không ạ ?

--Là tôi.

Hương Cô giúp tôi cho tôi gặp Tú được không ?

Giọng nói bên kia trở nên mừng rỡ gấp gáp trả lời lại tôi

-- Ôi mừng quá. Sáng giờ em cũng định đi tìm chị này. Giờ chị đang ở đâu vậy.

-- Tôi đang ở phía ngoài nhà của long Đen

--Trời ơi ngoài đó lạnh lắm Chị đứng bao lâu rồi. Thôi chị đợi em nha Em ra liền.

Hương nói xong thì tắt máy trong lòng tôi cũng vui theo vì mình có được hy vọng rồi, tôi cúi xuống hôn nhẹ lên trán Bo mà lặng lẽ khóc. Tôi không chắc chúng tôi sẽ bình an trở về nhưng nếu có thể gặp được Tú rồi, cả nhà chúng tôi phải c.h.ế.t tôi cũng quan tâm mà chấp nhận

Tôi ngồi đợi giữa con đường lớn từng căn biệt thự to nhỏ nhưng đóng cửa im lìm mà chợt rùng mình không biết khu này an ninh có được tốt không nữa. Nếu lỡ có nhóm người hút chích hay những tệ nạn xã hội khác đi ngang qua, thấy tôi thân cô thế cô thế này chắc gì mà họ tha. May sao tôi đợi khoảng nửa tiếng thì phía trước tôi cánh cửa căn biệt thự mở ra tôi tờ mờ thấy cô gái tên Hương đó đang mặc một chiếc áo khoác dài. Cô ấy nhìn qua nhìn lại một lúc thấy tôi .Cô ấy liền đi thật nhanh lại, tôi thấy Hương đi tới cũng ôm cu bo đứng lên

--Khổ cho hai mẹ con chị quá đi đi nhanh vào với em nè .



-Cô dẫn tôi vào thật sao ?

Tôi hoài nghi nhìn Hương mà hỏi

--Thiệt mà chị Anh Long đi Vũng Tàu từ tối rồi trưa nay mới về nên chị an tâm mà đi vào đi, em dẫn chị vào gặp anh Tú

-Cảm ơn cô .

Nghe tôi cảm ơn, cô ấy cười hiền rồi cô ấy liếc nhìn xuống tay tôi thấy Bo đang ngủ trên tay tôi cô ấy nói

-Chị bế bé mỏi tay rồi phải không sang qua đây Em bế hộ cho.

Hương nói xong cùng lúc chìa tay sang ẵm Bo liền. Tôi thấy Hương coi bộ nhiệt tình lắm nên ko ngần ngại đành giao Bo cho cô ấy luôn. Vì thật ra tay tôi đã tê cứng nãy giờ rồi.

Chúng tôi đi tới cửa thì hai tên đàn em ngăn lại không cho Hương dẫn tôi vào may mà Hương nói với họ tôi là vợ Tú với có một thằng đã biết tôi từ trước nên họ nhanh chóng cho chúng tôi vào luôn. Từ ngoài cổng đi vào trong nhà cũng khá xa nên vừa đi Hương vừa bắt chuyện với tôi.

-Bây giờ anh Tú sao rồi Hương?

-Dạ…Giọng cô ấy nhỏ nhẹ lắm, nghe tôi hỏi Hương có chút ngập ngừng rồi vì sợ tôi lo lắng nên Hương nói ngay. Từng câu từng chữ thốt ra rất thật lòng

–Anh Tú bây giờ hiện tại vẫn ổn đó chị. Nhưng ngày mai anh Long về thì em không biết trước được ạ. Nhưng mà chị cũng đừng nghĩ xấu anh Long nha. Thực ra anh Long cũng không phải là người xấu đâu chị Lam và bọn đàn em của anh cũng là người tốt lắm . Sở dĩ tại anh Tú xin rút lui với mới có chuyện thôi. Em biết anh Long đưa ra quy định đó thì sẽ thực hiện nhưng đối với anh Tú anh Long buồn lắm mà không riêng gì anh anh Long đâu tất cả anh em ở nơi đây ai cũng buồn hết. Nhưng nếu như không xử theo luật lỡ Anh Tú phản lại thì tất cả anh em ở đây sẽ bị công an sờ mũi tới mà không ai được yên hết nên đã quyết định theo con đường này thì phải theo đến cùng một là được có Tiền có quyền. Hai là phải ngồi tù hoặc chế.t thôi. Giờ em cũng chẳng biết phải giúp chị và anh Tú thế nào nữa, mọi quyết định trông chờ vào anh Long thôi chị.