Nghịch Cảnh Hôn Nhân - Chi Anh

Chương 109




Con đang nằm ngủ, đánh thức dậy tội nghiệp con lắm nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác hơn nữa Tú đang gặp nguy hiểm vì tôi nên tôi phải làm gì đó trong lúc này hoặc là cùng với anh chế.t đi cũng được, chứ tôi không thể vì ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân mình mà để anh một mình đối diện .

Cứ thế bất đắc dĩ tôi lay nhẹ Bo cho con tỉnh dậy, Bo cựa mình một lúc, khó chịu mở mắt ra con không khóc nhưng gương mặt nhìn tôi nhăn nhó

--Mẹ ơi Bo buồn ngủ

Tôi nhìn con xoa đầu con, cố kìm nén giọt nước mắt trong khóe mi đang muốn trào ra . Tôi nhẹ giọng thủ thỉ với con

-- Ngoan dậy đi con dậy mẹ đưa con đi gặp ba Tú nha

Nhắc đến Tú là đôi mắt Bo sáng rực Bo tỉnh táo hẳn ngồi dậy rồi. Con ôm chầm lấy cổ tôi

"Ba Tú.

Tôi mỉm cười ôm con vào nhà vệ sinh rửa mặt cho con tỉnh táo, cho con đi vệ sinh xong trở vào mặc quần áo dài tay mặc áo khoác đội nón vào cho con ấm, cũng vừa lúc tôi nghe tiếng xe taxi đang chạy vào nhà mình biết là Dũng tới nên tôi nhanh chóng cũng ẵm Bo xuống nhà, khóa cửa lại cẩn thận rồi bước ra .

Dũng vừa xuống xe thấy tôi anh liền mở cửa sau ra rồi nói

-- Em và con vào trong đi kẻo lạnh .

Tôi gật đầu rồi cẩn thận ẵm Bo ngồi vô trong xe cho xe chạy. Dũng cũng ngồi phía sau với tôi , lâu ngày không gặp nhìn anh ốm đi hẳn ko còn vẻ phog độ như trước.ǵặp cu Bo tôi thấy thái độ Dũng lạ lắm gương mặt và ánh mắt mang máng nỗi buồn, khuôn miệng anh nữa muốn hỏi thăm cu Bo nhưng cuối cùng anh lại thở dài im lặng



Còn Bo vì lâu rồi không gặp Dũng với con đã quen hơi với Tú rồi nên tôi thấy con nhìn Dũng có chút lạ lẫm như không quen biết mà ôm chặt tôi hơn, trong xe im lặng đến đáng sợ. Đường xá bây giờ cũng ít người qua lại đi đi thì đi như vậy nhưng tôi cũng chẳng yên tâm đâu, vì lỡ như Dũng đang gạt tôi mà lừa bắt tôi và con đem đi làm chuyện gì xấu thì tôi và con tôi coi như là toi mạng rồi nhưng nếu không đi thì bây giờ tôi cũng đâu còn cách nào khác vì ở đây chỉ còn có mình Dũng là biết rõ chỗ của bọn người kia thôi, vậy nên tôi đành phải đánh cược một lần xem sao.

Thấy tôi cứ im lặng nên Dũng ngồi kế bên lên tiếng

-- Em không sợ anh à ?

Tôi bình tĩnh mỉm cười nhạt quay sang đối diện với Dũng mà buông lời

--Anh nghĩ sao?

-- Em yên tâm anh không lừa em lần nào nữa đâu

--Cảm ơn anh.

Tôi trả lời lạnh nhạt hờ hững với Dũng sau đó hai tay ôm cu Bo vào lòng mình nhẹ đung đưa, rồi nhìn sang bên đường

Đúng là Dũng không lừa tôi thật, con đường này là con đường mà lần trước Tú đã chở tôi đi rồi.Tôi thở phào yên tâm

Bỗng bên này Dũng tiếp tục lên tiếng



--Em định khi tới đó sẽ làm gì ? anh nghĩ họ sẽ không dễ dàng mà cho em vào trong đâu

Tôi trả lời

-- Em cũng chưa biết. Tới đó rồi tính.

-- Rốt cuộc Tú đã xảy ra chuyện gì em nói cho anh nghe được không?

Tôi biết không thể giấu nữa đành kể lại cho Dũng nghe hết mọi chuyện. Nghe xong tôi thấy anh có chút nhíu mày sau đó trả lời

---Chuyện đó thì anh có nghe và anh nghĩ Tú muốn rời khỏi bọn họ có lẽ rất khó đó. Vì theo anh biết Tú cũng là người không đơn giản cho lắm. Có thể nói sau Long Đen thì Tú được coi là người đứng đầu, công việc của bọn họ cũng không phải đơn giản như em nghĩ buôn ma túy cho vay nặng lãi những tụ điểm đánh bạc lớn nhỏ đều có chân của bọn họ mà Tú lại là người nắm rõ các đường dây nhất, bây giờ rút lui chỉ có thể đi vào con đường chế.t .

Đến Dũng cũng nói như thế thì chắc ăn 90% là Tú gặp nạn rồi. Nhưng trong đầu tôi lại chột d́ạ một chuyện nên liền hỏi Dũng.

--Cho e hỏi chuyện này, tại sao anh biết rõ mọi việc họ làm nhưng anh lại ko tố cáo, trước đó chẳng phải họ cũng đã ép anh vào đường cùng sao?

--Em nghĩ với thế lực lớn của bọn họ như vậy chẳng lẽ lại sợ bọn tép riu như anh sao với nếu muốn tố cáo cũng phải có bằng chứng h́ẵn hoi chứ, mà quan trọng là hằng tháng họ đóng tiền bảo kê đầy đủ nên CA khu vực cũng phải nể mặt họ 7-8 phần rồi. Nếu ko có lệnh truy bắt khẩn còn lâu công an họ mới ngó tới.

Tôi gật gù, đúng là Dũng nói cũng có lý..Xe bất ngờ dừng lại mới tờ mờ sáng cảnh vật hai bên đường còn chưa rõ những ngôi nhà to lớn trước mặt tôi lại hiện ra rất hoành tráng, trước cổng còn có hai tên lính canh .

taxi chỉ dừng lại ở một đoạn gần ngôi nhà nên tôi chắc chắn là phải đi bộ lại đó, đang lo lắng không biết tôi phải làm cách nào mới có thể vào trong thì Dũng liền khều vai tôi. Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn.